Edit: ZyzyMãi cho đến khi Đới Thiên ôm khuôn mặt bị đánh ngẩng đầu nhìn về phía bên này, Quý Sơ Đồng mới nhìn rõ mặt của ông ta.
Hai người đều ngẩn người ra.
Thấy người đánh mình là Quý Sơ Đồng, Đới Thiên trước hết tỏ ra kinh ngạc, sau đó ánh mắt lại tràn ngập vẻ coi khinh, ngón cái ông ta miết nhẹ khóe miệng bị đánh cho rướm máu, bật cười một tiếng: “Là Sơ Đồng hả, sao trở về nước mà cũng không nói với thầy một tiếng vậy?”
Ánh mắt Quý Sơ Đồng lạnh hẳn đi, anh nghiến răng, nhưng anh không đáp lại ông ta, im lặng nhặt lại đồ của Dụ Noãn vào trong túi rồi đỡ cô đứng lên.
Thấy anh không đếm xỉa tới mình, Đới Thiên cũng không hề tức giận, tiếp tục nói một cách ẩn ý: “Tuy hai năm trước em đã làm sai, nhưng chúng ta dù sao cũng từng là thầy trò, chỉ cần em chịu nhận lỗi, nể tình thầy trò giữa hai ta, tôi sẽ cho qua chuyện này.”
Nói xong ông ta đi tới trước mặt Quý Sơ Đồng, vỗ vỗ bả vai anh, nói lời thấm thía như thể người bề trên: “Làm người ấy thì phải linh hoạt.”
Lúc Đới Thiên đi tới, Dụ Noãn đã bị Quý Sơ Đồng kéo ra sau, anh đứng giữa cô và Đới Thiên, dùng cơ thể của mình che chở cho cô.
Ở góc độ của cô, vừa vặn có thể nhìn thấy cơ hàm của anh căng cứng lại vì kìm nén cảm xúc.
Dụ Noãn cúi đầu nhìn chiếc điện thoại nắm chặt trong tay rồi lại lo lắng nhìn anh, cô bất giác nắm lấy tay anh, sợ anh nhất thời sốc nổi gây chuyện.
Quý Sơ Đồng nghiêng đầu nhìn cô rồi nắm chặt tay cô, thầm tỏ ý anh không sao, sau đó lại nhìn về phía Đới Thiên, lạnh lùng nói: “Tình cảm của chúng ta đã kết thúc kể từ hai năm trước khi ông đã ăn cắp tác phẩm còn vu oan ngược lại cho tôi rồi.”
“Sao lại là ăn cắp chứ?”
Đới Thiên thản nhiên nói: “Thầy vốn là thầy của em, một nửa thứ trong đầu em là thầy dạy cho em, thầy chẳng qua chỉ “nhận lại” chút ân tình từ trong đó thôi mà.”
“Ông, ông đúng là mặt dày không có liêm sỉ.”
Quý Sơ Đồng còn chưa nói gì, Dụ Noãn ở sau lưng đã cất tiếng trước.
Cô trốn sau lưng Quý Sơ Đồng, bởi vì căng thẳng mà cô nắm chặt lấy tay anh, giọng nói cô còn hơi run rẩy, nhưng ánh mắt lại luôn nhìn chằm chằm vào Đới Thiên.
“Thầy trộm đồ của trò chẳng lẽ không tính là trộm à? Đã ăn cắp lại còn la làng, ông tưởng ông là Khổng Ất Kỷ* à?”
Đới Thiên bật cười: “Tôi chẳng qua chỉ tham khảo tí ý tưởng của cậu ta, đây là cơ hội để cậu ta báo đáp ân tình của tôi mà. Em gái xinh đẹp à, em phải biết, nếu không có tôi thì giờ Quý Sơ Đồng vẫn chỉ là một tên lưu manh cắc ké thôi.”
Ông ta lại nhìn một vòng xung quanh khách sạn, cười nhạo nói: “Nếu không có tôi dẫn dắt Quý Sơ Đồng vào nghề, để cậu ta có thể kiếm nhiều tiền như thế trong mấy năm đó thì bây giờ hai người có thể hẹn hò ở mấy nơi thế này ư?”
Sự vô liêm sỉ của ông ta khiến cho Dụ Noãn tức tới mức nội thương, cô chẳng màng tới sợ hãi nữa, lớn tiếng phản bác: “Vô tích sự thì sao? Ông coi thường anh ấy là kẻ vô tích sự, thế còn kẻ suy bại đến nỗi phải ăn cắp ý tưởng của kẻ vô tích sự như ông thì sao?”
Ánh mắt của đối phương ngày càng lạnh lẽo, Dụ Noãn nuốt nước miếng, cả gan lớn tiếng nói: “Ông chính là một kẻ cắp mặt còn dày hơn cái vỏ cây già ngàn năm nữa!”
“Đây là chuyện giữa hai chúng tôi, cô là cái thá gì…”
Đới Thiên bị cô chọc tức, mặt ông ta đen xì, ông ta xông tới định mắng cô, nhưng còn chưa thốt ra được câu nào đã bị Quý Sơ Đồng đấm cho một cú.
Không ngờ anh sẽ bất ngờ ra tay, Đới Thiên bị đấm cho lảo đảo về sau hai bước, ông ta ngơ ra một hồi mãi chưa phản ứng lại, che một bên mắt tím bầm, vừa bất ngờ, vừa tức giận: “Quý Sơ Đồng, mày…”
Quý Sơ Đồng ra hiệu Dụ Noãn lui sang một bên, anh cởi áo khoác ra ném cho Dụ Noãn.
Dụ Noãn vội vàng nhận lấy áo khoác, luống cuống tay chân tắt ghi âm điện thoại, căng thẳng đến nỗi trái tim đập bịch bịch bịch.
Sợ, sợ chết cô rồi…
Quý Sơ Đồng xoay xoay cổ, anh cởi cúc cổ áo và tay áo sơ mi, vừa bẻ khớp ngón tay vừa nhếch miệng, nói: “Xin lỗi nhé, vô tích sự thì làm gì cũng đơn giản thô bạo, cứ ngứa mắt ông là tẩn thôi.”
Sức chiến đấu của Quý Sơ Đồng, Đới Thiên đã sớm biết, ông ta lui về sau hai bước, trầm mặt, nặng nề hừ một tiếng rồi quay đầu đi ngay.
Khúc Thủy Bích vội vàng đuổi theo, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt nhìn Dụ Noãn.
Dụ Noãn như thể không nhìn thấy sự thù hằn trong mắt cô ta, cô mỉm cười với cô ta, còn giơ tay vẫy vẫy: “Đi cẩn thận nha~”
Đợi tới hai người Đới Thiên và Khúc Bích Thủy đã đi xa, Dụ Noãn mới lén lút liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai mới mở bản ghi âm vừa mới ghi cho Quý Sơ Đồng nghe.
Chờ Quý Sơ Đồng nghe xong, cô nói như thể dâng hiến của quý: “Đây đều là chứng cứ ông ta thừa nhận ăn cắp ý tưởng của anh đó.”
Quý Sơ Đồng chỉ kinh ngạc một chút lúc ban đầu, ngay sau đó anh bật cười: “Em giỏi đấy nhỉ.”
Dụ Noãn cẩn thận lưu file ghi âm, còn gửi một bản sao vào email của mình, lúc này cô mới cất điện thoại đi, gãi gãi đầu, đắc ý cười khà khà: “Em học trong phim đấy, tối hôm qua em vừa mới xem một bộ phim chiến tranh tình báo, học ngay dùng ngay, em thông minh nhỉ?”
Nói xong, trông cô như một đứa trẻ đang đòi được Quý Sơ Đồng khen vậy.
“Trông em đắc ý chưa kìa.”
Quý Sơ Đồng nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, không nhịn được mà xoa xoa tóc của cô: “Vừa nãy em nói chuyện với Đới Thiên như vậy, không sợ đàn ông nữa hả?”
“Thì bởi vì có anh đó.” Dụ Noãn ngửa mặt lên cười hì hì với anh: “Dù sao cũng có anh chắn cho em, nếu ông ta muốn đánh nhau, em sẽ chạy kịp được.”
“Tay chân nhỏ xíu như em chạy được chắc?”
“Thì không phải có anh chắn giúp em rồi đó sao!”
Giọng điệu đương nhiên của Dụ Noãn khiến Quý Sơ Đồng không nhịn được mà bật cười thành tiếng, anh đưa tay vò vò mái tóc cô: “Hay nhỉ, anh thì chặn, em thì chạy, em đúng là đồ không có lương tâm.”
“Tóc của em rối hết rồi!”
Dụ Noãn trốn khỏi “móng vuốt ma quỷ” của anh, bất mãn lườm anh một cái: “Tóc dài khó chỉnh lắm đó.”
“Vậy thì cắt ngắn đi.” Quý Sơ Đồng chỉnh lại mái tóc rối giúp cô, tiện thể nói: “Tóc ngắn cũng đẹp.”
Dụ Noãn nửa tin nửa ngờ nhìn anh, trong mắt có chút mong đợi: “Thật à? Anh thích tóc ngắn à?”
Quý Sơ Đồng tỏ vẻ nghiêm túc: “Không, anh thích đầu trọc hơn.”
Dụ Noãn: “…”
“Sếp Đới, anh chạy chậm chút…”
Khúc Thủy Bích đột nhiên hối hận vì hôm nay đã mang một đôi cao gót, cô ta không thể chạy thoải mái được, không dễ dàng gì cô ta mới đuổi kịp Đới Thiên, theo ông ta lên xe.
Mặt Đới Thiên vẫn còn đen sì, tức giận mở miệng: “Cô theo tới đây làm gì, không phải đã nói là ở bên ngoài phải để ý một chút rồi sao?”
Khúc Thủy Bích tủi thân vô cùng: “Em chỉ là lo lắng cho anh thôi…”
Cô ta liếc nhìn khung cảnh xung quanh bên ngoài xe: “Không sao đâu, chỗ này không có paparazzi.”
Đới Thiên hừ lạnh một tiếng: “Cô cảm thấy không có thì là không có chắc? Nếu như bị chụp đăng lên mạng, cô có gánh nổi trách nhiệm không?”
“Anh đã sợ vậy thì hôm nay đừng đưa em tới đây chứ!”
Khúc Thủy Bích cũng tức giận: “Là bản thân anh nhất quyết muốn xây dựng hình tượng người đàn ông tốt không ly hôn, em đã tủi thân vụng trộm với anh mấy năm, bây giờ anh lại còn nổi giận với em?”
Phụ nữ luôn nghĩ nhiều, cô ta vừa nói vừa khóc, đỏ mắt nói: “Nếu anh dám làm điều gì có lỗi với em, em sẽ nói cho truyền thông toàn bộ mọi chuyện giữa chúng ta, cả hai cùng xong đời cho rồi!”
“Anh…”
Đới Thiên bị cô ta mắng chẳng còn sức, vội vàng dỗ dành: “Em đừng nóng vội, qua năm nay, chờ anh chuyển tất cả tài sản qua tên của em, anh sẽ ly dị ngay.”
Nghe thấy tài sản chuyển qua tên của mình, Khúc Thủy Bích không khỏi vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn vờ như không để ý đến tiền: “Em không cần tiền, em chỉ muốn danh phận.”
“Được được được.” Đới Thiên lau nước mắt giúp cô ta: “Thời điểm này sang năm, em sẽ là bà Đới.”
“Vậy còn tạm được…”
Lúc này Khúc Thủy Bích mới hết giận, nhìn thấy trên tay Đới Thiên cầm một món đồ, hiếu kỳ hỏi: “Cái gì vậy?”
Đới Thiên cúi đầu nhìn theo ánh mắt của cô ta, trông thấy trên tay mình cầm một cái USB thì ngẩn người ra, sau đó sực nhớ ra điều gì đó, sắc mặt ông ta lại trở nên khó coi: “Đây là đồ vừa nãy anh nhặt giúp người phụ nữ kia, vậy mà anh vẫn còn cầm.”
Nhớ tới chuyện vừa xảy ra, ông ta liền tức giận, mở cửa sổ xe định ném đi, lại bị Khúc Thủy Bích lên tiếng ngăn cản: “Chờ đã!”
Khúc Thủy Bích túm lấy tay của ông ta: “Đây là USB của Dụ Noãn sao?”
Đới Thiên nhìn cô ta: “Sao, em còn muốn trả lại cho người ta à?”
“Trả cái gì mà trả?” Khúc Thủy Bích phủ nhận, như thể nghĩ ra điều gì đó, khóe môi cô ta nở một nụ cười: “Người khác thì em không biết, nhưng Dụ Noãn thì em biết rất rõ, bên trong USB của cô ta chắc chắn sẽ có gì đó.”
Sau đó Noãn Dương và Ngô Đồng Hướng Noãn cùng đăng mấy tấm hình đồ ăn, thành công chọc cho đám FA trên weibo lại lần nữa phẫn nộ.
Biên tập Hà Thanh Thanh thì trực tiếp gọi một cú điện thoại tới luôn, tức giận phàn nàn: “Tại sao hai người 23, 24 tuổi đều thoát ế hết rồi, chị đây đã 27 tuổi nhưng vẫn còn FA chứ?”
Biết rõ biên tập nhà mình bị người nhà ép đi coi mắt đến điên rồi, Dụ Noãn không dám k1ch thích cô ấy nữa, lặng lẽ đánh trống lảng: “Ngoại trừ em, còn có ai thoát kiếp đâu…”
“Vừa nhắc tới là chị lại tức.” Quả nhiên Hà Thanh Thanh bị Dụ Noãn đánh trống lảng thành công: “Tối hôm qua mẹ của chị lại gọi điện thoại tới, nói em họ của chị cũng dẫn bạn trai về nhà rồi, hỏi chị sao còn chưa có ai vậy.”
Nói đến Đây, Hà Thanh Thanh lại bắt đầu tức tối bất bình: “Rõ ràng đầu năm nay cô ta còn độc thân, kết quả Quốc Khánh đã dẫn người yêu về gặp phụ huynh, nghe nói tên đàn ông kia còn nhỏ hơn cô ta ba tuổi, tốc độ như thế, chẳng lẽ bạn trai cô ta là lúa à, Xuân cày Thu gặt sao?”
“…”
Khóe miệng Dụ Noãn giật giật, cô không biết phải tiếp lời thế nào nữa.
Cũng may tư duy Hà Thanh Thanh rất linh hoạt, một giây trước còn đang hận lấy chồng thù tình yêu, một giây sau đã nói tới công việc rồi, lại còn rất liền mạch nữa chứ.
“Đúng rồi, bản thảo mà em gửi cho chị đã sắp đăng hết rồi, cũng gây được tiếng vang trên mạng, em xem xem có nên chuẩn bị tung ra tập tiếp theo không?
Trên một mức độ nào đó, cô ấy cũng được coi là một người cuồng công việc, phàm là tác giả truyện tranh do cô ấy quản lý đều thường xuyên bị giục bản thảo, chỉ có người điên cuồng lưu tồn bản thảo như Dụ Noãn là chẳng sợ sệt gì cả,
“Ừm, em đã có sẵn đây rồi, để em gửi cho chị xem.”
Dụ Noãn đáp một tiếng, vừa mở tài liệu từ trong máy tính, gửi bản gốc đang có cho cô ấy.
Có bản thảo thì tương đương với có bánh bao, mà có bánh bao thì ai còn quan tâm cái tình yêu chó má gì đó nữa chứ.
Hà Thanh Thanh lập tức hôn muah một cái rồi cúp điện thoại, hoàn toàn quên luôn đề tài tình yêu ban nãy.
Dụ Noãn thở phào một hơi, liếc nhìn tập tài liệu tạm thời mới tải lên chưa bao lâu trên màn hình máy tính, chợt nhớ ra chưa tạo bản sao, cô theo thói quen tìm USB để lưu bản sao lại.
Cô có chứng ám ảnh cưỡng chế, làm việc khá cẩn thận, cho dù là file hay tài liệu đều lưu bản sao trong USB, lưu vào cloud cũng không yên tâm, sợ tài khoản bị hack, chỉ có USB thực thể mới có thể khiến cô an tâm.
Nhưng cô lại quên mất, tuy là USB không có tài khoản, không sợ bị hack, nhưng cũng sẽ mất…
Lục khắp tất cả những xó xỉnh mình có thể lục cũng chẳng trông thấy bóng dáng của USB đâu.
Dụ Noãn hoảng hốt.
Không phải cô sợ mất tài liệu gì, trong máy tính vẫn còn bản file chính, chỉ cần dùng USB mới để lưu bản sao là được.
Điều cô sợ là…
Bên trong USB kia còn có mấy file truyện tranh boylove 18+.
Không xuất bản nữa!
*
Khổng Ất Kỷ là tên một truyện ngắn của nhà văn Lỗ Tấn, cũng là tên nhân vật chính của truyện.Câu chuyện mô tả về những việc diễn ra trong và ngoài một quán rượu tại Lỗ trấn, nơi nhân vật “tôi” làm phụ việc. Quán rượu tên là Hàm Hanh, phục vụ đủ loại khách; khách bình dân lao động thường ngồi ở ngoài, còn phía bên trong thường là những người có vẻ đứng đắn, kiểu cách.Trong những khách của quán, có một người mà nhân vật “tôi” chú ý đó là ông Khổng Ất Kỷ. Ông Khổng ăn mặc theo lối có học song chỉ đứng uống rượu ở ngoài. Ông là một nhà nho lỗi thời, lập dị, dơ bẩn, nghèo nàn, song lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị, đến mức sự nghiêm nghị đó biến thành trò cười của bọn bình dân ngồi ở ngoài.Khổng Ất Kỷ là khách quen của quán, ông thường mua thiếu và luôn trả đúng hẹn. Ông rất mê đọc sách, nhiều khi đến quán với những vết thương trên người, người ta hiểu là ông bị đánh do ăn cắp sách, song ông không bao giờ thừa nhận chuyện đó và luôn bịa ra một lý do để thoát hai chữ “ăn cắp”.Một thời gian rất dài, Khổng Ất Kỷ không tới quán. Người ta nhớ tới ông vì những trận cười và vì món nợ lâu ngày không ai thanh toán. Một người khách đến kể rằng Khổng Ất Kỷ đã bị đánh què chân vì ăn cắp sách, cho ông ta đã chết. Nhưng đến một buổi chiều nọ, Khổng Ất Kỷ lại trở về. Ông ta bị què hai chân, phải lết bằng tay rất thê thảm, song vẫn giữ kiểu cách như xưa: vẫn tỏ ra khó chịu khi người ta nói mình ăn cắp sách. Uống xong bát rượu, ông lết đi ngay, để lại sau lưng là những tiếng cười. Kể từ sau lần đó không còn thấy Khổng Ất Kỷ nữa. Nguồn: Wiki