Ông ngoại của Tần Hàm Lạc là cán bộ về hưu của một cơ quan chính phủ ở thành B, từ sau khi bạn già qua đời, ông liền một mình sống ở gian nhà giành cho người nhà của cơ quan. Ông là người rộng rãi lạc quan, hơn sáu mươi tuổi, thân thể lại vẫn còn cường tráng, nhưng từ vài năm trước sau khi đứa con gái duy nhất gặp tai nạn mà qua đời, tinh thần liền kém đi rất nhiều.
Tần Hàm Lạc cùng Tần Trọng đều rất lo lắng cho ông, từng mấy lần muốn đón ông về thành A cùng sống, nhưng lần nào ông cũng từ chối. Bởi vì chuyện tai nạn của con gái, ông vẫn còn thành kiến thực sâu với Tần Trọng, nhưng mà thực tế chuyện này không phải là lỗi của Tần Trọng, mẹ Tần Hàm Lạc là gặp tai nạn trên đường đi du lịch, nhưng không biết thế nào mà ông lại không tha thứ cho con rể. Hơn nữa chưa quá hai năm mà Tần Trọng đã tìm người phụ nữ khác, chuyện này lại lọt vào tai ông, tuy rằng Tần Trọng rất cẩn thận để tâm tới tâm tình của ông và Tần Hàm Lạc, đợi đến năm nay mới kết hôn, nhưng ông già lại nói từ nay về sau sẽ không bao giờ đặt chân vào nhà họ Tần một bước. Mỗi lần nhớ cháu gái, ông sẽ đến thành A để thăm, trước kia là ở khách sạn, sau Tần Hàm Lạc vào ĐH, ông liền đơn giản mua một căn hộ nhỏ ở gần đó cho cô ở, thứ nhất là cho cô một chỗ dừng chân thoải mái, hai là để đến khi mình tới thăm cũng tiện hơn.
Trương Tử Toàn hôm nay thực quy củ, mặc giống Tần Hàm Lạc, một chiếc quần bò đơn giản, một cái áo T-shirt cổ chữ V màu đỏ, nhẹ nhàng thoải mái, có một vẻ đẹp khác thường ngày. Dọc đường đi, Tần Hàm Lạc nhịn không được trêu đùa cô, nói cô mỗi lần đi gặp trưởng bối đều giả bộ thục nữ.
Trương Tử Toàn lại bỗng nhiên tới gần, cố ý dùng loại khẩu khí điệu đà ỏn ẻn nói: "Hàm Lạc, mày có phát hiện một việc không."
Tần Hàm Lạc tóc tai dựng đứng: "Cái gì?"
"Hôm nay bọn mình mặc đồ đôi nhé." Trương Tử Toàn dựa vào càng gần, đầu gần như tựa lên vai cô. Thì ra Tần Hàm Lạc cũng mặc một cái áo T-shirt cổ chữ V, chẳng qua là màu trắng.
"Hư quá đi, hôm nay chính thức dẫn bạn gái đi ra mắt ông ngoại mà cũng không báo cho người ta biết trước để chuẩn bị, người ta thực khẩn trương nha."
"Mày im cho tao, tao sai rồi, mau khôi phục lại ngữ điệu bình thường đi!" Tần Hàm Lạc nhíu mày khổ sở nói.
Thế này Trương Tử Toàn mới ngồi thẳng người, vẻ mặt cực kỳ đắc ý: "Ai bảo mày nói tao giả vờ ngoan ngoãn! Hừ, tao vốn chính là 'bách biến nữ lang'*, lúc nên ngoan thì ngoan, nên phóng túng thì phóng túng."
(*Cô gái có thể biến hóa trăm lần -> người tùy thời mà thay đổi thái độ, cư xử)
"Mày là 'bách biến lang nữ'*, lúc nên thánh thiện trong sáng thì trong sáng, lúc nên phóng đãng thì phóng đáng." Tần Hàm Lạc nhịn không được bật cười khanh khách.
(*lang: sói -> lang nữ: cô gái xấu xa - đại loại thế @@)
"Đi chết đi!" Đầu Tần Hàm Lạc đã bị một cái hạt dẻ phi trúng.
Hai người một đường nói nói cười cười, thời gian trôi qua thật mau. Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào trong xe, Trương Tử Toàn tựa vào cửa sổ, nhìn khung cảnh làng quê lướt qua như bay dưới bầu trời xanh bên ngoài, đồi núi liên miên trùng điệp, lại quay đầu nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Tần Hàm Lạc, tâm tình tốt lắm, thực cảm thấy chuyến đi đến thành B lần này là một quyết định sáng suốt.
Đến thành phố B, xuống xe, hai người mua ít bánh điểm tâm cùng hoa quả mà ông ngoại thích, rồi đi thẳng tới mục tiêu.
Ông ngoại vừa mở cửa, nhìn thấy Tần Hàm Lạc thì không khỏi cười đến không khép miệng lại được, vội vàng tiếp đón hai người vào nhà. Tần Hàm Lạc chỉ vào Trương Tử Toàn, cười nói: "Ông ngoại, đây là bạn học Trương Tử Toàn của con, cuối tuần không có việc gì nên con dẫn cậu ấy tới đây thăm ông."
Trương Tử Toàn vội vàng nói: "Con chào ông." Cô nhìn thấy ông lão từ mi thiện mục, vẻ mặt tươi cười hòa ái này, lòng bỗng nhiên cảm thấy đặc biệt thân thiết, tiếng "ông" này phát ra là từ tận đáy lòng.
Ông ngoại vui tươi hớn hở nói: "Tốt, tốt. Một mình ông ở nhà cũng buồn, con dẫn bạn tới, ông rất vui, mau, mau vào."
Hai người vội vàng thay giày, vào phòng.
Trương Tử Toàn theo Tần Hàm Lạc đi vào căn phòng cô ở, để đồ đạc xuống, sau đó tùy ý đi qua đi lại, cẩn thận đánh giá căn hộ. Đại khái là có bốn phòng ngủ hai phòng khách, sáng sủa rộng rãi, không nhiễm chút bụi nào, trong tất cả các phòng đều có đầy đủ đồ gia dụng hiện đại, thật sự không giống nơi một ông lão cô đơn sống.
"Trời ạ, nhà lớn thật a, lại còn sạch sẽ vậy, ông ngoại mày dọn dẹp chắc cũng cực lắm, cuối tuần mày hẳn là nên tới đây giúp mới phải." Cô sợ hãi than.
"Ông về hưu rồi nên cũng rảnh rỗi, suốt ngày ngoài đánh Thái Cực Quyền hay tản bộ ra thì chính là ở nhà chăm sóc hoa cỏ cùng dọn dẹp. Ông thích sạch sẽ, cũng có thú vui của mình. Mày xem, hoa bày trên cửa sổ đều là do ông sưu tầm, trông rất được đấy chứ, ban công cũng có, để tao dẫn mày đi xem." Lúc Tần Hàm Lạc nói những lời này, đáy mắt không khỏi ánh lên chút kiêu ngạo.
Trương Tử Toàn nhìn nhìn, trên cửa sổ quả nhiên có một loạt bồn hoa, cành lá sum xuê, có vài loại hoa đã nở đủ mọi màu sắc trông rất đẹp mắt.
Đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy ông ngoại gọi phía bên kia, hai người vội vàng trở lại phòng khách ngồi, trên bàn trà đã bày dưa hấu gọt sẵn, còn có táo cùng nho đã rửa sạch, ông ngoại lại rót cho mỗi người một li nước hoa quả mát lạnh.
"Ông à, chỗ ông có thực nhiều đồ ngon." Trương Tử Toàn đón lấy li nước trái cây, uống một hớp lớn, cười nói.
"Đây đều là chuẩn bị cho tiểu Lạc." Ánh mắt ông tràn đầy cưng chiều, ông nhìn Trương Tử Toàn, cười nói: "Tiểu Lạc, bạn bè con dẫn tới đều là mấy cô bé xinh đẹp cả."
Trương Tử Toàn mím môi cười: "Ông, cậu ấy còn dẫn theo ai lại đây ạ?"
"Còn có Bồi Bồi lại đây vài lần, hẳn là con cũng biết, cô bé đó cũng rất ngoan."
Trương Tử Toàn ngẩn ra, thực không ngờ Giản Hân Bồi đã tới đây vài lần, cái tên này lập tức khiến cô dừng đề tài lại, sợ chạm phải chỗ đau của Tần Hàm Lạc.
"Ông ngoại ông nói thế là có ý gì chứ, ông nói bạn bè con dẫn về đều xinh đẹp, chẳng lẽ con không xinh sao." Tần Hàm Lạc không thuận theo, chỉ có ở trước mặt ông ngoại hiền lành của mình cô mới có vẻ ngây thơ của một cô bé như thế, ngay cả trước mặt Tần Trọng cô cũng chưa từng làm nũng.
"Cháu gái ông đương nhiên cũng đẹp rồi." Ông mìm cười vuốt vuốt tóc cô, nhìn đồng hồ trên tường, đứng dậy nói: "Cũng đến giờ cơm trưa rồi, để ông dẫn hai đứa nhóc tụi bây đi ăn."
"Sao phải đi ra ngoài ăn làm gì ạ, ông ngoại, không bằng chúng ta đi siêu thị mua nguyên liệu rồi trở về cùng nấu thì thế nào?" Trương Tử Toàn đề nghị.
"Cái gì? Tự nấu á, thôi xin, mày sẽ lại làm cà chua xào trứng chứ gì." Tần Hàm Lạc cười cô không biết lượng sức mình. Ở căn hộ của cô, cô và Trương Tử Toàn khi rảnh rỗi thường cũng ở nhà nấu cơm, cà chua xào trứng chính là món duy nhất Trương Tử Toàn làm mãi không chán.
"Xì, đó là do tao không muốn thể hiện quá mức, miễn khiến mày tự ti mà thôi." Trương Tử Toàn bĩu môi nói.
Ông ngoại nghe thấy cô nói vậy, nhưng thật ra bỗng nhiên lại hứng trí: "Tốt, vậy ở nhà nấu cơm ăn, gần đây ông cũng ít ăn đồ bình dân nhà làm, bình thường đều ăn ở căn tin của cơ quan, tuy đầu bếp nơi đó làm cũng khá, nhưng thế nào cũng cảm thấy thiếu vị gì đó."
Lập tức một già hai trẻ hứng trí bừng bừng ra khỏi nhà, tới siêu thị chọn lựa một vài loại thịt cùng rau dưa, bắt đầu bận rộn trong bếp.
Xào thức ăn trên cơ bản giao cho Trương Tử Toàn, chốc lát cô lại kêu ông thêm gia vị giúp mình, chốc lát lại phân phó ông cùng Tần Hàm Lạc nhặt rửa nguyên liệu. Tần Hàm Lạc nhìn ông ngoại sắc mặt hồng hào, bộ dáng hưng phấn bận rộn làm việc dưới sự chỉ huy của Trương Tử Toàn, quả thực là trợn mắt há hốc mồm.
Trương Tử Toàn thừa dịp ông ngoại không chú ý, liền nói nhỏ bên tai cô: "Ngốc, tao biết mày sợ ông mệt, cảm thấy tao bảo ông làm cái này cái nọ là không lễ phép, nhưng đây là kiểu sống thoải mái một chút, không sao đâu. Ông tuy già mà vẫn còn khỏe mạnh như thế, sợ nhất chính là người ta cái gì cũng không cho mình làm, lúc nào cũng bảo ông nghỉ ngơi, coi ông như gánh nặng. Tao bảo với mày này, mày bảo ông làm chút việc gì đó, trong lòng ông sẽ cảm thấy vui vẻ, ông là người không thích tự thỏa mãn, có khi để ông thể hiện cũng tốt."
Những lời này nói ra khiến Tần Hàm Lạc gật đầu liên tục.
Đồ ăn rốt cục cũng được bày lên bàn, bốn món ăn một món canh, có cá sốt, rau xào thịt, có canh trứng tròn tròn màu sắc hấp dẫn mê người, đây đều là Trương Tử Toàn làm, món khoai tây thái sợi ngâm dấm là do ông ngoại làm, còn có canh bí nấu sườn do Tần Hàm Lạc chỉ đạo mọi người hoàn thành.
Ông vừa ăn, vừa liên tục khen ngon: "Tử Toàn đứa nhỏ này, ngoại hình xinh đẹp mà tay nghề nấu nướng cũng rất khá."
Tần Hàm Lạc nghĩ nghĩ, nhân cơ hội nói: "Ông à, thật ra, con còn biết một người nấu ăn không kém Tử Toàn đâu, ngày nào đó ông đến thành phố A, con cũng bảo cô bé đó làm đồ ăn cho ông nếm thử nhé."
"Thật không? Ai thế? Cũng là bạn học của con?" Ông thoạt nhìn cực kì vui vẻ.
"Chính là...chính là cô em gái mà dì ba con mới cưới dẫn về." Tần Hàm Lạc vừa len lén chú ý sắc mặt ông, vừa cẩn thận nói.
"Con tới đây để nói đỡ giúp ba con sao, ta đã nói rồi, nhà của nó, một bước ta cũng sẽ không đặt chân vào nữa." Sắc mặt ông quả nhiên trầm xuống.
Tần Hàm Lạc ngập ngừng nói: "Ông, con biết ông có thành kiến với ba con, nhưng mà...nhưng mà dì Mễ đối xử với con tốt lắm, Tiểu Nhàn...Tiểu Nhàn cũng là một cô bé ngoan, ông mà gặp chắc chắn sẽ thích."
Trương Tử Toàn thấy không khí căng thẳng, liền vội vàng nói: "Ông à, về sau ông tới thành phố A, con sẽ đặc biệt nấu cơm cho ông ăn."
Sắc mặt ông dịu xuống, ông múc cho Trương Tử Toàn một quả trứng chim, lại như lơ đãng hỏi: "Dì kia của con, bà ấy đối xử với con thực sự tốt lắm sao?"
Tần Hàm Lạc liên tục gật đầu: "Đúng vậy, dì ấy rất dịu dàng, đối xử với con tốt lắm. Dì còn luôn nhắc tới việc Trung thu ông có thể cùng đón với chúng con thì thực tốt quá."
Ông không lên tiếng, hồi lâu sau mới nói sang chuyện khác: "Học kì này hai đứa đều là năm thứ ba rồi, hai đứa tiểu quỷ có yêu đương gì trong trường không thế?"
Trương Tử Toàn bưng bát, cùng Tần Hàm Lạc nhìn nhau, hai người không biết nên trả lời thế nào, chỉ hì hì cười, không nói gì.
"Tiểu quỷ, tám phần là yêu rồi, còn muốn gạt ông. Aish, thế nào mà ông cảm thấy, ngày hôm qua con vẫn còn là một đứa trẻ mũm mĩm bi bô tập nói, vậy mà trong nháy mắt liền lớn vậy. Còn ông a, thực sự là già rồi!"
"Ông đâu có già ạ, nhìn như chỉ mới bốn năm mươi tuổi là cùng." Tần Hàm Lạc vộ nói.
"Lúc ông còn trẻ thì thích kiểu con gái thế nào ạ?" Trương Tử Toàn cười hì hì, vẻ mặt tò mò hỏi.
Ông mỉm cười nói: "Ông còn chưa hỏi mấy đứa mà tụi bay đã bắt đầu vặn hỏi lão già này, đều là chuyện quá khứ cả, chẳng có gì hay ho mà nói."
"Nói đi nói đi, con muốn nghe." Hai người đồng thanh nói.
Ông bất đắc dĩ nhìn hai người, trầm mặc một chút, thần sắc như lâm vào trầm tư: "Ông ấy à, thời tuổi trẻ rất thích những cô gái có đôi mắt to, làn da trắng trẻo, cười rộ lên nhìn thực xinh đẹp, chứ không phải trang điểm cầu kì, cứ tự nhiên như bình thường. Thời nay có đầy con gái mà cả khuôn mặt lại trang điểm dày đặc linh tinh gì đó, ông rất không ưng."
"Ông, con cũng cảm thấy như vậy." Trương Tử Toàn vội nói.
Tần Hàm Lạc trợn mắt liếc cô, thật thế mới là lạ, mày thì vô luận là con gái trang điểm thật dày hay là mặt mộc đi chăng nữa thì chỉ cần có chút nhan sắc là liền ôm cả. Trương Tử Toàn như hiểu được ẩn ý trong mắt cô, liền lập tức trừng mắt đáp trả.
Ông cụ không chú ý tới vẻ mặt hai nàng, vừa cười vừa nói: "Bà ngoại của tiểu Lạc chính là cô gái như vậy, đôi mắt rất đẹp, làn da trắng như tuyết, lúc người rộ lên rất xinh. Bà ấy a, hầu hết thời điểm đều im lặng nội liễm, lúc nói với người khác luôn bình thản nhàn nhạt, người không quen sẽ tưởng bà ấy trời sinh tính tình lạnh lùng không dễ thân cận, kỳ thật không phải vậy, tiếp xúc lâu mới phát hiện ra bà ấy là cô gái hồn nhiên thiện lương nhất trên đời, bề ngoài lạnh lùng chỉ là để tự vệ mà thôi. Bất quá lúc ấy ông theo đuổi bà cũng phải tốn không ít sức, cũng hết cách, cạnh tranh kịch liệt quá mà."
Tần Hàm Lạc lòng khẽ động, ông ngoại miêu tả vậy, vô luận là ngoại hình hay tính cách, như thế nào cũng giống hệt Tiểu Nhàn.
Trương Tử Toàn thấy ông nói xong những lời đó, ánh mắt đã trở nên có chút thương cảm, biết ông có lẽ đang nhớ tới bà, nên vội vàng nói: "Ông à, khoai tây dấm của ông ngon quá, con còn muốn ăn thêm chén nữa."
Ông lại lần nữa nở nụ cười: "Tốt, ăn nhiều một chút, để ông xới cơm cho con, ông cũng thích nhìn mấy đứa ăn nhiều một chút, lại cao khỏe thêm, không cần học mấy cô gái thời nay giảm cân gì đó."
Trên bàn cơm lại vui vẻ hòa thuận, ba người ăn hầu hết thức ăn, đến tối Trương Tử Toàn còn muốn tự mình nấu nướng tiếp, rồi quấn quít lấy ông lão nói này nói kia, khiến ông cực kì vui vẻ.
Ba người ở thành phố B trải qua một kì cuối tuần đầy thoải mái.
***
Một tuần học hành nặng nề vất vả ép người ta tới không thở nổi, vừa đến trưa chủ nhật hiếm hoi có dịp được nghỉ ngơi, học sinh cấp ba chỉ hận không thể chắp cánh bay khỏi trường, rời xa giáo viên, rời xa các đề bài, hoặc về nhà, hoặc cùng bạn bè tới chỗ nào thoải mái chút.
Chung Thúy Nhi vừa vội vàng thu dọn sách vở, vừa nói: "Tiểu Nhà, chiều có về nhà không?"
"Không biết." Mễ Tiểu Nhàn rời ánh mắt khỏi quyển sách, ai nấy đều vui vẻ thoải mái, chỉ mỗi em là thờ ơ.
"Từ khi khai giảng đến giờ cậu còn chưa về nhà lần nào, về một lần đi, miễn khiến cho bác kia có ý kiến, mẹ cậu cũng sẽ cảm thấy cậu không hiểu chuyện. Huống chi, không phải người chị kia đối xử với cậu rất tốt sao." Chung Thúy Nhi vừa nói, vừa thu dọn ổn thỏa, sau đó đeo ba lô lên lưng: "Tớ bảo này, lớp mình hầu như mọi người đi hết rồi, trong ký túc lúc ấy cũng chỉ có một mình cậu, đến lúc đó có buồn thì cũng đừng hối hận nha, tớ đi trước đây."
Mễ Tiểu Nhàn gật gật đầu, Chung Thúy Nhi vẫy vẫy tay, đi thẳng ra khỏi lớp.
Chị? Em nhớ lại lời Chung Thúy Nhi nói, trong đầu liền lập tức hiện ra đôi mắt đen sáng ngời luôn mang theo ý cười bướng bỉnh của Tần Hàm Lạc, nhịn không được liền cắn cắn môi.
Mọi người trong lớp hầu như đều đã đi cả, một bạn nam cố lấy hết dũng khí đi đến bên cạnh Mễ Tiểu Nhàn: "Tiểu Nhàn, vừa rồi bạn nói không về nhà, không biết tôi...tôi có thể vinh hạnh mời bạn một bữa cơm không?" Trong mắt hắn tràn đầy chờ mong, vẻ mặt khẩn trương nhìn Mễ Tiểu Nhàn.
Mễ Tiểu Nhàn cười cười xin lỗi: "Ngại quá, kỳ thật mình vừa đổi ý, quyết định sẽ về nhà rồi, cám ơn lời mời của bạn, chào." Nói xong liền xách đồ, ánh mắt nhìn không chớp lướt qua người hắn, trong thoáng chốc liền ra khỏi lớp.
Nam sinh kia ngơ khác nhìn bóng dáng xinh đẹp lạnh lùng biến mất ở cửa, tâm tình bỗng nhiên vạn phần uể oải.
Hết chương 10