Vị Chanh Bạc Hà

Chương 119

Tần Hàm Lạc cố hết sức lê từng bước một qua, sau đó bật máy tính lên. Cô ngẩn ngơ nhìn màn hình, lặng im thật lâu, để những dòng suy nghĩ hỗn loạn lắng xuống từng chút một, trong lòng chỉ có một cái tên, mọi hình ảnh trong đầu cuối cùng đều dừng lại ở một gương mặt thanh nhã xinh đẹp tuyệt trần. Trái tim cô vốn như trì độn chết lặng, nay lại mãnh liệt đau nhói như sống lại. Cô mặt nhăn mày nhíu, tay có chút máy móc gõ bàn phím, mở email của mình ra, trong cột địa chỉ email người nhận, chọn địa chỉ của Mễ Tiểu Nhàn. Cô chậm rãi gõ từng chữ, lại nhanh như cắt xoá bỏ, rồi lại viết, lại xoá, lặp đi lặp lại vài lần như thế, cuối cùng cũng viết được vài dòng ít ỏi, rồi như đã hạ quyết tâm, nhấn mạnh con chuột vào hai chữ "Gửi đi". Đợi đến khi có thông báo đã gửi thư thành công hiện lên, cô còn chưa kịp thoát ra khỏi email của mình đã kiên quyết tắt máy tính.

***
Tần Hàm Lạc mất tích...
Qua vài ngày, tin tức này như quả bom nổ giữa những người quen với cô.
Mễ Tiểu Nhàn và Trương Tử Toàn đã đi ra ngoài tìm người từ sáng sớm. Tần Trọng ngồi ở sô pha, hai tay ôm đầu, sắc mặt xám nghoét, Mễ Tuyết Tuệ hai mắt đỏ hồng, ở một bên rót trà cho mấy người nhà Giản Mặc Thanh.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Có người như ông sao! Mệt cho ông ra tay được! Cách ông dạy dỗ con tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, quanh đi quẩn lại vẫn thế!" Giản Mặc Thanh tay gõ tay vịn sô pha, vẻ mặt phẫn nộ: "Làm giáo viên, ông làm xuất sắc lắm, nhưng làm một người cha, ông lại quá thất bại! Vân Tố đã điên rồi, ông cũng điên theo nữa!"
Tần Trọng lặng im không lên tiếng, nhưng trong lòng cũng hối hận, tự biết ngày đó ra tay quá nặng, nhưng dưới lửa giận bừng bừng, lúc ấy đâu quản được nhiều vậy. Những lời Chu Vân Tố nói, đừng nói ông không thể chấp nhận, mà thực sự ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Từ nhỏ đến lớn, Tần Hàm Lạc vẫn thân thiết với mẹ cô hơn, mà ông cũng luôn luôn sắm vai một người cha nghiêm khắc trước mặt cô, cha con cơ bản rất ít khi tâm tình trò chuyện. Cách giáo dục của ông đơn giản là răn dạy, trách mắng rồi đánh. Trong khái niệm dạy dỗ của ông, không đánh thì không ra gì, con gái đều phải quản nghiêm. Lâu dần, Tần Hàm Lạc liền có chút sợ hãi ông, cha con lại càng ngày càng ít khi tâm sự thấu hiểu nhau. Tình hình này, sau khi mẹ Tần Hàm Lạc mất đi thì lại càng thêm nghiêm trọng. Ngày đó thái độ Tần Hàm Lạc khi nói, rồi cả nội dung cô nói đều khiến ông không thể chịu được, nhất là không chỉ liên luỵ đến Giản Hân Bồi, còn liên luỵ đến Mễ Tiểu Nhàn, khiến ông nhất thời cơn giận che mờ lý trí, dưới cơn thịnh nộ sao còn biết nặng nhẹ.
Giản Hân Bồi ngồi một bên, thoạt nhìn như một con búp bê vải đã mất đi sức sống, nàng dường như không nghe thấy cuộc đối thoại giữa ba mình và Tần Trọng, không nói gì, bất động, thậm chí ngay cả đôi mày cũng không nhíu một chút. Mấy ngày qua, ngày nào nàng cũng đều kiên trì cùng ba đến Tần gia, cũng càng ngày càng hiểu rõ tình cảnh ngày đó lúc Tần Hàm Lạc bỏ nhà mà đi, lòng cũng lạnh dần. Cô đã đi đâu? Cô bị thương thế nào? Hiện tại có ai ở bên cạnh quan tâm chăm sóc cô không...Giản Hân Bồi bị mấy vấn đề này khiến trái tim co rút đau đớn, bàn tay bất tri bất giác nắm chặt, nếu có thể, nàng thầm mong biết bao có thể thay cô gánh chịu tất cả.
"Ba, con vào phòng cậu ấy nhìn xem." Không biết qua bao lâu, Giản Hân Bồi bỗng nhiên mở miệng. Thanh âm của nàng rất nhẹ, ánh mắt không biết dõi về phương nào, nhưng đoạn đối thoại giữa Giản Mặc Thanh và Tần Trọng cũng cứ thế mà dừng lại.
"Bồi Bồi, con đi đi." Mễ Tuyết Tuệ vội dàng ôn nhu nói. Giản Hân Bồi không trả lời, cũng không nhìn bọn họ, đứng dậy chậm rãi đi về phía phòng Tần Hàm Lạc.
"Về chuyện giữa Bồi Bồi và Hàm Lạc, tôi nghĩ tôi cần có một khoá giáo dục để giảng với hai người." Giản Mặc Thanh đau lòng nhìn bóng con gái, quay đầu tức giận nói: "Nhìn mấy người làm gì với mấy đứa nó đi!"
Chậm rãi đẩy cửa phòng ra, rồi lại nhẹ nhàng khép lại, nhìn căn phòng lấy màu hồng nhạt làm chủ đạo này, Giản Hân Bồi có chút hoảng hốt, như không bao lâu trước đây, nàng vẫn còn vì chuyện Tần Hàm Lạc và Mễ Tiểu Nhàn đổi phòng mà lòng không thoải mái, cứ giận dỗi không chịu đến nhà họ Tần, nhưng khi đứng ở chỗ này, cũng lại có cảm giác cảnh còn người mất.
Giống như hồi hai người còn yêu nhau, Giản Hân Bồi hiện tại không hề cố kỵ điều gì, mở từng ngăn tủ của Tần Hàm Lạc ra, mong tìm được một chút dấu vết gì đó để lại, mà đồng thời trong lòng cũng tràn ngập khát vọng muốn được hiểu rõ, đặc biệt về quãng thời gian hai năm khi nàng rời đi. Nàng nhìn thấy một quyển vở bìa đen bóng, nơi đó chuyên ghi chép những kỷ niệm tươi đẹp hồn nhiên thời thơ ấu và thiếu niên của các nàng. Nàng mở ra một quyển nhật ký, nhưng bên trong cũng chỉ có vài đoạn bút ký lúc đi học và trích đoạn.
Nàng có chút suy sụp ngồi trên giường, bỗng nhiên liếc thấy một ngăn tủ có khoá, lòng nàng lập tức khẩn trương hẳn lên. Với sự hiểu biết của mình về lối sống của Tần Hàm Lạc, mở ra ngăn tủ này đương nhiên không khó, rất nhanh nàng đã tìm được chìa khoá.
Nhưng đến khi nàng nhìn vào bên trong, lại không khỏi giật mình, bên trong chỉ có mấy chai dầu gội sữa tắm linh tinh gì đó, mặt khác còn có một quyển nhật ký. Giản Hân Bồi ngồi xổm, nhìn mấy thứ kia, mũi mơ hồ ngửi được hương chanh nhàn nhạt, trong nháy mắt như hiểu được cái gì, nước mắt bỗng nhiên như chuỗi trân châu đứt dây, từng giọt từng giọt rơi xuống mấy chai nước tắm và dầu gội cầm trong tay. Nàng không thể kiềm chế được khóc oà, đầu óc như trống rỗng.
Thật lâu sau, Giản Hân Bồi mới hai tay run rẩy, lấy quyển nhật ký kia ra, cố lấy dũng khí chậm rãi mở. Phía trước cũng chỉ có vài đoạn bút ký lúc đi học, nhưng mấy trang ở giữa lại có vài đoạn mà Tần Hàm Lạc viết.
"Tôi chỉ có thể cho em một giọt sương, hắn lại có thể trao em cả dòng suối mát. Tôi chỉ có thể đưa em một nhành cây, hắn lại có thể cho em cả một cánh rừng..." Giản Hân Bồi nhìn từng hàng chữ, yết hầu như bị cái gì chặn lại, lồng ngực chua chát dị thường. Cho dù không nhìn ngày tháng viết, nàng cũng có thể đoán được đoạn thơ này Tần Hàm Lạc viết khi nàng đang ở bên Cố Minh Kiệt.
Trong nháy mắt, lòng có đủ lại mùi vị, cay đắng mặt ngọt, nước mắt mơ hồ trong hốc mắt, Giản Hân Bồi cắn môi, lật qua một trang khác: "Tôi đứng ở đây, một mình ôm ấp kỷ niệm xưa, nhưng tay em thực ấm áp, nắm tay tôi đi về phía trước. Xin lỗi, người còn ở trong lòng tôi, nhưng tình yêu đã hoàn toàn thay đổi." Nếu bài thơ trước đối với Giản Hân Bồi mà nói như một chất kích thích tuyến lệ, thì bài thơ sau, lại hoàn toàn giống một con dao sắc, từng nhát từng nhát cắt nát trái tim nàng.
Thì ra, rốt cục nàng đã thực sự mất đi một thứ tốt đẹp nhất hồn nhiên nhất không thể dứt bỏ trong sinh mệnh của mình, mất đi người vẫn một đường làm bạn, nắm tay nàng đi tới. Thì ra, tình yêu lại tàn nhẫn như thế, thời gian lại làm tổn thương người ta đến vậy, có những thứ đã nghĩ sẽ vĩnh viễn không thay đổi, nhưng đến khi thay đổi lại có lẽ chỉ trong nháy mắt.
Nếu có thể, kiếp này nàng không muốn lại yêu người nào nữa.
***
Ánh tịch dương buổi hoàng hôn đã chìm xuống phía chân trời, hồng như máu.
Nơi ngã tư đường rộn ràng nhộn nhịp, Trương Tử Toàn vừa lê bước chân nặng nhọc, liếm đôi môi khô khốc: "Đã tìm không biết bao nhiêu lần, xem ra nó tuyệt đối không còn ở thành phố A nữa."
Khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ của Mễ Tiểu Nhàn không dấu được vẻ mỏi mệt, đôi mắt đẹp cũng lộ vẻ lo âu, em chỉ một tiệm bánh ở phía trước, nhẹ giọng nói: "Chị cũng mệt rồi, chúng ta đi uống gì đó đi."
Vào tiệm bánh, hai người chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, trương Tử Toàn uống một ngụm lớn sinh tố hoa quả, sau đó mấp máy môi, khẽ nói: "Thật ra...nếu tôi là Hàm Lạc, rôi cũng sẽ muốn rời khỏi nơi này. Lần đó, nó chịu đả kích nhiều lắm, là ai thì cũng không chịu nổi. Ông ngoại thân thiết từ nhỏ qua đời, lại nhìn bức di thư kia, hình tượng ba nó ở trong lòng hoàn toàn sụp đổ. Có điều, tôi nghĩ nguyên nhân cuối cùng thúc đẩy nó bỏ đi, còn vì vấn đề tình cảm giữa mấy người. Chuyện giữa Giản Hân Bồi và Cố Minh Kiệt năm đó, còn chân tướng nàng rời đi năm ấy, tất cả đều khiến nó không thể thừa nhận..."
Mễ Tiểu Nhàn trầm mặc một chút, than nhẹ: "Giản Hân Bồi thật đáng thương, phải chịu rất nhiều thiệt thòi, nàng thật sự rất yêu Hàm Lạc."
Trương Tử Toàn nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói chậm rãi nhỏ lại: "Tiểu Nhàn, tôi...lòng tôi rất áy náy, thật sự..."
"Chị không cần tự trách bản thân quá mức, các nàng trở thành như ngày hôm nay là vì yêu quá cẩn thận rụt rè. Giản Hân Bồi một lòng muốn bảo vệ tốt cho Hàm Lạc, mà trong tình yêu này, vì sự giác ngộ quá muộn màng của nàng, khiến Hàm Lạc vẫn luôn rất tự ti, trong lòng hoài nghi, lại ngay cả dũng khí để nghi ngờ cũng không có. Việc đó là do tính cách tạo thành, mỗi người đều có lỗi, chị chỉ là một nốt đệm nho nhỏ không đáng kể mà thôi." Mễ Tiểu Nhàn cúi đầu nghịch chiếc ống hút trong tay, ngẩng đầu có chút bất đắc dĩ cười: "Kỳ thật tính cách mỗi người đều do hoàn cảnh ảnh hưởng. Từ nhỏ gia cảnh nhà Giản Hân Bồi đã hơn người, được cha mẹ cưng chiều, cho nên khi gặp cản trở, ngược lại có thể mạnh mẽ đối mặt, cho dù có thể nhất thời kìm nén cơn giận thì cũng là vì để cuối cùng có thể tự mình kiên trì, chỉ có điều, khi đối mặt với tình yêu, nàng thật sự rất dễ dàng hành động theo cảm tính. Mà Hàm Lạc, chị cũng thấy bác Tần dạy chị ấy thế nào mà, ở nhà phải cúi đầu trước uy quyền của cha thành quen, lâu dần, tính cách liền trở nên yếu đuối."
"Không phải em yêu tính cách đó của nó chết được sao?" Trương Tử Toàn nghe xong, nhịn không được lại có tâm tư đùa giỡn.
"Em chỉ là thích chị ấy dịu dàng tri kỷ mà thôi." Mễ Tiểu Nhàn trợn mắt liếc cô một cái, khoé miệng nhịn không được cong lên: "Hơn nữa, em còn có thể dạy dỗ chị ấy, dạy dỗ cũng là một thú vui. Em nghĩ, trải qua lần này, chị ấy sẽ thật sự trở nên trưởng thành kiên cường."
"Không biết khi nào nó sẽ về nữa, đồ thần kinh này, chẵng lẽ ngay cả chúng ta nó cũng không thèm để ý sao!" Trương Tử Toàn đấm lên bàn, nhớ tới mấy ngày qua khổ sở vất vả đi tìm cô, khiến răng nghiến lợi nói: "Chắc phải đi tìm Trầm Du nhờ giúp đỡ thôi, cô ta có vẻ thần thông quảng đại."
"Vô ích, chị ấy sẽ không trở lại đâu." Ánh sáng vừa loé lên trong mắt Mễ Tiểu Nhàn lại lập tức ảm đạm.
Trương Tử Toàn kinh ngạc há hốc miệng: "Em...em nói gì? Sao em biết?"
"Chị ấy gửi emai cho em."
"Viết cái gì?" Trương Tử Toàn càng vội vàng hỏi.
Mễ Tiểu Nhàn im lặng không đáp, cắn cắn môi, một hồi lâu sau mới nói: "Nhưng em nhất định sẽ tìm được chị ấy, mặc kệ phải dùng bao nhiêu thời gian!"
Ăn cơm tối ở ngoài rồi, Mễ Tiểu Nhàn mới về Nhất Trung.
Cha con Giản Mặc Thanh đã sớm đi, Tần Trọng vẫn ngồi trong phòng khách, Mễ Tuyết Tuệ ở cạnh, không biết nên nói gì với ông.
"Mẹ." Mễ Tiểu Nhàn thay giày đi vào nhà, nói: "Mẹ ăn cơm chưa?"
"Chưa, còn chưa ăn." Mễ Tuyết Tuệ vội vàng đứng dậy: "Con đói à? Để mẹ đi nấu."
"Không cần, mẹ ngồi đi, để con làm." Mễ Tiểu Nhàn vào bếp, tay chân lanh lẹ bắt đầu làm.
Đồ ăn đã sớm rửa sạch để đó, rất tiện, không lâu lắm từ trong phòng bếp hương thơm toả ra khắp nơi, rất nhanh ba món mặn một món canh được bưng lên. Mễ Tiểu Nhàn bày biện đồ ăn lên bàn xong xuôi, đi vào bếp rửa tay sạch sẽ, sau đó vào phòng khách gọi: "Mẹ, ra ăn cơm đi."
"Tiểu Nhàn, con không ăn à?" Mễ Tuyết Tuệ nghi hoặc nhìn em. Tần Trọng ở bên cạnh sắc mặt u ám, hiển nhiên không có khẩu vị ăn cơm tối.
"Con đã ăn ở ngoài với Tử Toàn." Mễ Tiểu Nhàn nhìn bà, thản nhiên nói: "Phải rồi, mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện, con sẽ dọn ra ngoài. Bà ngoại và dì nói muốn lại đây chăm sóc mẹ, nếu bọn họ không tới, con sẽ đi mướn bảo mẫu cho mẹ."
"Cái gì? Con định dọn ra ngoài? Dọn đi đâu?" Mễ Tuyết Tuệ kinh ngạc.
"Dọn tới nhà của Hàm Lạc."
"Vì sao? Con không muốn ở cùng mẹ à?" Mễ Tuyết Tuệ có phần kích động.
"Không." Mễ Tiểu Nhàn vẻ mặt lạnh như băng, liếc mắt về phía Tần Trọng cúi đầu ở một bên: "Con chỉ không muốn ở cùng một chỗ với kẻ có khuynh hướng bạo lực."
Về phòng, Mễ Tiểu Nhàn lấy một chiếc va li đặt dưới đất, bắt đầu thu dọn một ít đồ đạc thường dùng. Mễ Tuyết Tuệ vội vàng theo em vào phòng, sốt ruột nói: "Tiểu Nhàn, con không thể như vậy, ngay cả mẹ con cũng không cần sao?"
"Không phải con không cần mẹ, chỉ là con khôn muốn ở dưới cùng một mái nhà với chồng mẹ." Mễ Tiểu Nhàn mở tủ, lấy quần áo bên trong ra.
"Mẹ biết con có thành kiến với bác Tần, nhưng ông ấy không phải người xấu, chỉ là...chỉ là cách ông ấy đối xử với Hàm Lạc không đúng. Nay Hàm Lạc không biết đi nơi nào, con cũng muốn dọn ra riêng, lòng mẹ khổ sở biết bao con hiểu không?"
Bà vừa nói dứt lời, mắt Mễ Tiểu Nhàn đã đỏ lên, em ngừng tay, giận dữ nói: "Chẳng lẽ Hàm Lạc tự bỏ đi? Còn không phải là bị ép đi sao!"
Mặt Mễ Tuyết Tuệ mang theo vẻ cầu xin, nhẹ nhàng giữ tay em: "Tiểu Nhàn, ngày đó là mẹ không tốt, không ngăn cản được bác Tần của con..."
Mễ Tiểu Nhàn ngây người, một dòng nước mắt trong suốt bỗng nhiên lăn dài từ trên khoé mi. Em buông đồ trong tay ra, ngồi bệt xuống đất, đầu dựa vào cánh tay thương tâm nức nở. Em vừa khóc vừa nghẹn ngào: "Con hận ông ta! Sao ông ta có thể đánh chị ấy như thế...sao có thể đánh chị ấy như thế..."
Thanh âm em nghe mà khiến lòng người chua xót vô cùng, Mễ Tuyết Tuệ thấy em đau lòng đến thế, nước mắt cũng không nhịn được rớt rơi. Bà ngồi xuống ôm con gái, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng em, liên tục an ủi: "Tiểu Nhàn, Hàm Lạc sẽ trở về, sẽ trở về..."
Hết chương 119

Bình Luận (0)
Comment