Vị Chanh Bạc Hà

Chương 49

Đến thành phố A, Triệu Văn Bác lập tức lái xe tới bệnh viện số 3.
"Văn Bác, ông đưa Bồi Bồi và đám Tử Toàn về đi, một mình tôi vào là được." Lúc xuống xe, Tần Hàm Lạc liền dặn dò Triệu Văn Bác.
"Cái gì! Không được! Tao cũng muốn đi, tao đã nói với mày rồi mà, tao đâu phải người lạnh lùng vô tình đâu, em gái sinh bệnh, tao nhất định phải đi thăm!" Trương Tử Toàn trợn mắt, là người đầu tiên phản đối.
"Hừ, chị chính là..." Triệu Dĩnh thấy có Triệu Văn Bác ở đây, không tiện nói thêm cái gì, chỉ đành trừng mắt liếc cô một cái. Tần Hàm Lạc thấy Giản Hân Bồi không lên tiếng, nhẹ nhàng nói thầm: "Bồi Bồi, hôm nay cậu mệt rồi, mau về nhà tắm rửa một cái, sau đó ngủ một giấc đi."
"Bao giờ thì cậu tới tìm mình?" Thoạt nhìn tâm tình Giản Hân Bồi rất thấp, giọng cực nhẹ.
"Sẽ cố đến sớm nhất có thể." Tần Hàm Lạc nở nụ cười trấn an nàng, vỗ nhẹ tay nàng rồi xuống xe. Trương Tử Toàn lập tức vẫy tay với Triệu Dĩnh, cùng đi theo.
"Bồi Bồi, giờ để anh đưa em về nhà, hay là...chúng ta đi đâu đó ngồi, uống ly cà phê hay gì đó? Đúng rồi, nếu không thì mình cùng ra ngoài ăn bữa cơm nhé, không phải em vẫn luôn thích nhà hàng KSK ở đường vành đai phía bắc sao?" Triệu Văn Bác vừa lái xe, vừa lấy lòng nói, cuối cùng giả dối cười với Triệu Dĩnh: "Em cũng đi cùng nhé."
Triệu Dĩnh quay mặt về phía cửa sổ: "Nghe khẩu khí anh là biết không thành ý rồi, em không đi đâu."
Giản Hân Bồi nắm chặt mảnh giấy ghi ước nguyện của Tần Hàm Lạc, mày nhíu chặt, như không nghe thấy Triệu Văn Bác nói, thẳng đến khi Triệu Văn Bác lại mở miệng hỏi mới "a" một tiếng, sau đó miễn cưỡng trả lời: "Em muốn về nhà tắm rửa, hai người đi đi."
Nụ cười trên mặt Triệu Văn Bác nhất thời cứng lại, thật lâu cũng không biết nói gì.
***
Mễ Tiểu Nhàn ngủ một giấc tỉnh lại, mở to mắt liền nhìn thấy trong phòng bệnh có thêm hai người. Tần Hàm Lạc cùng Trương Tử Toàn hai người song song im lặng ngồi bên giường, đôi mắt mang ý cười nhìn em. Hai người đều một thân đồ thể thao màu trắng, một người thanh lịch tuấn tú, một người kiều mỵ mê người.
"Đỡ hơn chút nào chưa?" Trương Tử Toàn lập tức nở nụ cười thật tươi.
Tần Hàm Lạc lại cau mày: "Bảo em thả lỏng một chút, chú ý nghỉ ngơi rồi mà. Giờ nhìn xem, học quá khuya, sáng lại dậy sớm, mệt đến lả đi, sốt rồi."
Mễ Tiểu Nhàn ngoảnh mặt làm ngơ lời cô nói, nhìn hai người đánh giá, khuôn mặt thanh lệ hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Hai người như vậy trông thật buồn cười."
"Cái gì? Buồn cười?" Trương Tử Toàn toát mồ hồ, nhìn mình và Tần Hàm Lạc: "Sao lại thế?"
Mễ Tiểu Nhàn nghiêng người, lấy tay chống má, bởi vì mới tỉnh lại, trong thanh âm trong vắt lại có chút vô lực nặng nề: "Hai người song song ngồi im, hơn nữa biểu tình cùng ánh mắt nhất trí, thoạt nhìn rất ngoan, em thực muốn thưởng cho mỗi người một viên kẹo."
Ngất! Tần Hàm Lạc cùng Trương Tử Toàn liếc nhìn nhau, không khỏi bật dậy theo bản năng. Mễ Tiểu Nhàn khanh khách bật cười.
"Nhóc con, dĩ nhiên lại trêu chọc các chị." Trương Tử Toàn nhìn đôi mắt trong suốt của em, bất đắc dĩ lắc đầu.v
"Lâu rồi, đã lâu rồi không được ngủ một giấc ngon." Mễ Tiểu Nhàn nằm trên gối, mắt khép hờ, bỗng nhiên thì thào: "Mẹ em đâu?"
Tần Hàm Lạc đau lòng nhìn em, nhẹ nhàng nói: "Bà ấy tới công ty rồi, tối lại tới."
"Gọi điện cho mẹ hộ em, bảo bà không cần tới đâu, tối qua bà đã ở đây cả đêm, chắc bác Tần nhìn không nỡ nên mới gọi điện kêu chị về." Nói xong, em lại chuyển đề tài: "Ở thành phố B chơi vui không?"
"À, vui lắm." Tần Hàm Lạc nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, sau đó nói với Trương Tử Toàn: "Mày ở lại với em ấy, tao ra ngoài mua cơm mang vào. Tuy không có việc gì, nhưng đại khái thì còn phải truyền dịch, nhớ để ý đó."
Trương Tử Toàn vội vàng gật đầu nói: "Ừ, cứ đi đi."
Phòng bệnh này của Mễ Tiểu Nhàn là phòng đơn, Tần Hàm Lạc vừa đi, căn phòng liền an tĩnh lại. Trương Tử Toàn vừa thưởng thức khuôn mặt nghiêng nghiêng của Mễ Tiểu Nhàn, vừa lục lọi trong đầu, muốn tìm đề tài gì đó khiến em hứng thú để nói chuyện.
Ai ngờ cô còn chưa mở miệng, Mễ Tiểu Nhàn đã nói: "Tần Hàm Lạc thích con gái, phải không?"
"Hở?" Trương Tử Toàn trợn mắt há hốc mồm nhìn em, những lời này quả thực khiến cô giật mình không nhỏ.
"Chị cũng thích con gái, phải không?" Mễ Tiểu Nhàn hơi xoay người, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, biểu tình kia nhưng thật ra lại không hề tỏ vẻ kinh sợ gì, như đang nói chuyện nhà rất bình thường vậy.
Trương Tử Toàn tự khinh bỉ mình một phen, mình dĩ nhiên lại để thua khí thế trước mặt một cô bé, bị em nói hai câu liền giật mình kinh sợ, uổng công bao nhiêu năm qua lại với con gái nhiều như vậy. Nghĩ đến đây, cô lập tức hồi phục lại vẻ trấn định tự nhiên, tà tà tựa vào ghế, khẽ cười nói: "Thích con gái, không thể sao?"
"Đương nhiên có thể, chuyện tình cảm ai cũng đều có quyền lợi với trái tim của mình."
"Tôi không biết sao em biết được bí mật về chuyện tình cảm của chị em, tôi chỉ muốn biết em làm thế nào biết tôi thích con gái? Dù sao thì chúng ta cũng mới gặp có hai lần." Trương Tử Toàn đan hai bàn tay vào nhau, hai ngón cái nhàn tản xoay vòng vòng, mắt nhìn chăm chú Mễ Tiểu Nhàn. Đối với cô bé lạnh lùng xinh đẹp trước mặt này, lòng cô nổi lên hứng thú nồng đậm.
"Nhìn ánh mắt." Mễ Tiểu Nhàn thản nhiên nói.
"Ánh mắt?"
"Từ ánh mắt chị nhìn em, em nhận ra được hàm ý đặc biệt."
"Là gì?"
"Chính là ba chữ, cảm thấy hứng thú."
"A ha." Trương Tử Toàn nhịn không được bật cười, đúng vậy, cô quả thực cảm thấy hứng thú với em. Cô không thể không bội phục khả năng nhìn thấu của cô bé xinh đẹp này.
"Ánh mắt con gái nhìn con gái tuy không lớn mật to gan như con trai, nhưng mà so với ánh mắt những người khác thì vẫn có chỗ khác nhau. Không phải em chưa từng được con gái thích, chuyện này ở trung học cũng rất bình thường. Huống hồ..."
"Huống hồ cái gì?"
"Huống hồ ánh mắt của chị, trình độ lớn mật trắng trợn so ra cũng không kém con trai bao nhiêu, loại ánh mắt này em đã thấy rất nhiều, nếu không nhìn ra được mới là lạ." Mễ Tiểu Nhàn lười biếng nằm nghiêng, nhẹ nhàng thở dài.
"Nói thật, từ lần đầu tiên gặp nhau tôi đã cảm thấy hứng thú với em rồi." Nếu cái gì cũng đã nói hết, Trương Tử Toàn càng không thèm cố kỵ, ánh mắt tùy ý thưởng thức dung nhan tuyệt mỹ đượm chút ngái ngủ của Mễ Tiểu Nhàn. Mái tóc đen mượt như tơ xõa trên gối, cánh tay trắng như tuyết lười biếng chống cằm, ánh mắt mĩ lệ trong veo, ý cười trêu chọc nhàn nhạt trên gương mặt, thoạt nhìn khiến lòng người rung động.
"Tôi biết em không bài xích con gái." Trương Tử Toàn phát ra tiếng cười khẽ từ cổ họng, bàn tay đã đặt lên mu bàn tay Mễ Tiểu Nhàn đang đặt trên chăn. Cô nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay thon dài tinh tế của em, thanh âm trở nên trầm thấp lại tràn ngập mê hoặc: "Nếu em cũng cảm thấy hứng thú với tôi, vậy thì hoàn hảo."
Hiển nhiên Mễ Tiểu Nhàn không ngờ cô lại lớn mật như vậy, tim đập gia tốc, hai má nháy mắt nhiễm một tầng hồng vựng nhàn nhạt. Em vội vàng nhẹ nhàng rút tay về, chuyển mắt sang nơi khác. Một lát sau, lại lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập nóng bỏng mà dụ hoặc của cô, lắc đầu nhẹ giọng nói: "Chị rất ưu tú."
"Chính là, em lại không thích." Trương Tử Toàn nở nụ cười, nhún vai, thoải mái nói: "Tôi có chút thương tâm, có chút mất mát. Có điều đổi góc độ khác mà nghĩ thì lại thấy may mắn vì em không thích tôi, nếu không Hàm Lạc chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi. Có được tình yêu, tình bạn sẽ sinh ra vết rách, cho nên cái này cũng coi như may mắn trong bất hạnh."
Đây là chỗ đáng yêu của Trương Tử Toàn, cô rất thông minh, hiểu được tiến thối, cô đa tình, nhưng không phải vô lại, có gan trực tiếp biểu lộ, ngay cả đôi khi thất bại cũng có thể thoải mái cười, sau đó tự mình tìm đường lui.
Mễ Tiểu Nhàn cũng nhịn không được nở nụ cười, nhưng suy nghĩ lại hàm ý sâu xa lời cô, lại hỏi: "Hàm Lạc sẽ không bỏ qua cho chị, sao lại nói thế?"
"Cô ấy từng không chỉ một lần cảnh cáo tôi, không được có ý đồ gì với em gái cô ấy."
Mễ Tiểu Nhàn ngẩn ra, mím môi không nói gì.
"Em biết không?" Trương Tử Toàn gõ gõ tay vịn ghế, như tiếc nuối nói: "Em vừa bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời đó, một cô gái xuất sắc như tôi vốn nhất định sẽ không dừng chân vì ai, nhưng em lại khác. Em xinh đẹp, thông mình, thuần khiết, vừa rồi trong nháy mắt tôi có cảm giác như cam nguyện trầm luân vì em, nhưng em lại buông tha cho cơ hội này. Aish, thời cơ đã vuột mất rồi, không bao giờ trở lại nữa, trái tim của tôi lại lấy lại tự do."
Cô lắc đầu nghiêm trang nói, Mễ Tiểu Nhàn nhoẻn miệng cười, em bỗng nhiên cảm thấy Trương Tử Toàn thật sự là một người rất thú vị.
"Tiểu Nhàn, em vừa phát hiện một bí mật của tôi." Thần sắc Trương Tử Toàn bỗng trở nên ngưng trọng, thâm ý sâu sắc nhìn Mễ Tiểu Nhàn: "Em biết không, kỳ thật tôi cũng phát hiện ra một bí mật của em."
"Bí mật...bí mật gì?"
"Nếu em không thích con trai, như vậy trên thế giới này cũng còn rất nhiều con gái để em lựa chọn, em...vì cái gì lại thích chị gái mình?" Trương Tử Toàn nhẹ nhàng nói.
Thần sắc trên mặt Mễ Tiểu Nhàn biến đổi, thu liễm ý cười, cúi đầu, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: "Sao chị biết?"
"Ánh mắt em rất đẹp, lúc nhìn thẳng tôi rất lớn mật tự nhiên, nhưng tôi phát hiện, em lại không dám đối diện với Hàm Lạc. Hơn nữa, hôm nay em hỏi tôi việc đó hẳn là muốn biết về chuyện của Hàm Lạc phải không? Vừa rồi lúc tôi nói Hàm Lạc sẽ không bỏ qua cho tôi, em lại vội vã hỏi tôi vì sao, thần sắc còn vui sướng như vậy nữa, tôi nói không sai chứ?"
Mễ Tiểu Nhàn trầm mặc không nói, như cam chịu lời vừa rồi của cô.
"Như vậy em muốn biết chuyện gì của Hàm Lạc, về mặt tình cảm sao?" Trương Tử Toàn nhìn em, ánh mắt có chút thương hại.
"Không." Mễ Tiểu Nhàn có một tia kích động, nhẹ nhàng lắc đầu: "Em không biết mình làm sao nữa, có lúc em rất muốn biết, nhưng đôi khi lại sợ biết được." Em bàng hoàng bất lực, có vẻ gầy yếu mỏng manh, Trương Tử Toàn thấy lòng như nhói đau.
"Vậy em vẫn đừng nên biết thì hơn."
"Ừ, không cần biết làm gì." Hai người đều là người thông minh, cũng không nói rõ đề tài, lại đều đại khái hiểu được ý tứ đối phương. Ánh mắt Mễ Tiểu Nhàn đã trở nên ảm đạm.
"Em nói xem, vì sao em lại không thích tôi chứ? Nếu thích tôi thì không phải mọi việc đều đơn giản hơn nhiều à?" Trương Tử Toàn vỗ vỗ tay em, mỉm cười nói: "Tôi so ra không thể kém hơn chị em được, đúng không?"
Mễ Tiểu Nhàn miễn cưỡng cười cười, không biết sao nước mắt lại dâng lên, lúc này cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Tần Hàm Lạc mang đồ ăn, hưng phấn đi vào, kêu lên: "Tiểu Nhàn, Tử Toàn, tôi mua đồ ăn hai người thích đây này."
Trương Tử Toàn hơi giật mình, sau đó lập tức nghiêng người, chặn phía trước Mễ Tiểu Nhàn, mà bàn tay Mễ Tiểu Nhàn lại nhanh chóng che hai mắt mình.
Hết chương 49

Bình Luận (0)
Comment