Ngày cứ bình lặng trôi qua không nhanh không chậm, đã không còn kích tình, không còn vui sướng, đã không còn chờ đợi cùng hướng tới, mọi bi thương cùng nhung nhớ đều bị cưỡng chế khóa kín sâu trong tim.
Trương Tử Toàn cả ngày cùng Diệp Dĩ Huyên dính lấy nhau, khiến cho người ta có cảm giác thời kì ngọt ngào của hai người sẽ vẫn tiếp tục, hạnh phúc làm cho người ta phải ghen tị thở dài. Nên trong nhà thường xuyên chỉ còn lại Tần Hàm Lạc và Mễ Tiểu Nhàn hai người.
Đôi khi Tần Hàm Lạc cảm thấy thực may mắn, ở thời gian này lại có Mễ Tiểu Nhàn bên cạnh, khiến trên khuôn mặt cô ít nhiều còn có thể lộ ra tươi cười.
Thành phố A chứa đựng rất nhiều hồi ức của Tần Hàm Lạc cùng Giản Hân Bồi, phố lớn ngõ nhỏ, những nơi trong trường, khắp nơi đều in dấu thời thơ ấu hồn nhiên ngây thơ của hai người, thuở thiếu thời mới nếm trải tư vị sầu tư của mối tình đầu, đau đớn đến thấu xương, là quãng thời gian yêu nhau như phù dung sớm nở tối tàn, hết sức tươi đẹp cùng đau thương.
Có đôi khi đi trong trường, Tần Hàm Lạc như thốt nghe tiếng cười vui vẻ của Giản Hân Bồi, chợt quay đầu, đập vào mắt cô chỉ là khuôn mặt của vài nữ sinh xa lạ. Có đôi khi bước trên đường, cô bất chợt nhớ đến, ở chỗ này, Giản Hân Bồi từng hôn lén mình, sau đó rất nhanh tách ra, trên mặt lộ ra nụ cười tươi ngọt ngào nghịch ngợm. Nụ cười kia, khiến người ta thực muốn ôm chặt nàng vào lòng không muốn buông tay, cứ vậy yêu chiều nàng cả đời...Nghĩ rồi lại nghĩ, Tần Hàm Lạc nhịn không được ngồi xổm xuống, giữa dòng người đông đúc, vùi mặt vào lòng bàn tay, bật khóc.
Hồi ức thực đáng sợ, không chỗ nào không có, không nơi nào không xuyên thấu vào. Có đôi khi Tần Hàm Lạc cơ hồ thấy mình sắp gục mất. Thời điểm khó khăn nhất cô thậm chí đã nghĩ tới việc chạy trốn khỏi thành phố A, nhưng ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu lập tức bị cô đè nén xuống. Trừ việc nhớ lại ra, cô còn có cái gì đây?
Cũng bởi nguyên nhân này, một đoạn thời gian sau khi chính mình lẳng lặng ngây người một mình, Tần Hàm Lạc không ngờ trở nên đặc biệt sợ hãi cô độc, cô cũng càng ngày càng thích ở bên Mễ Tiểu Nhàn.
Ở trường, hai người thường cùng nhau tản bộ, tối đến Tần Hàm Lạc cũng sẽ chạy đến Viện của Mễ Tiểu Nhàn, cùng em ở phòng tự học, lại đọc sách khác nhau. Lúc ở nhà, cô sẽ khoanh tay tựa vào cửa bếp xem em nấu nướng, hoặc ngồi ở sô pha, mỗi người ôm một cái gối xem tivi hoặc ôm sách xem. Mễ Tiểu Nhàn nói không nhiều, gần đây Tần Hàm Lạc lại trở nên trầm mặc, nhưng kỳ quái là, ai cũng không cảm thấy như vậy có gì không tốt, ngược lại giống như đều thực hưởng thụ sự yên lặng này. Ngẫu nhiên Mễ Tiểu Nhàn cũng sẽ nghiêng đầu tán gẫu vài câu với Tần Hàm Lạc, tỷ như tình huống bộ phim đang chiếu, hoặc là bình luận tin tức gì đó. Có khi một vài ý tưởng của em phi thường có lý, thường thường sẽ khiến Tần Hàm Lạc cảm thấy kinh ngạc, từ đáy lòng không còn dám coi em như một cô em gái bé bỏng hay một cô nữ sinh năm nhất nữa. Mà Tần Hàm Lạc, lúc xem tivi hoặc đọc sách mà bị một cảnh tượng hoặc đoạn đối thoại nào đó khiến xúc động nhớ lại, nỗi khổ sở như thủy triều trào dâng, cô sẽ quay đầu nhìn sườn mặt của Mễ Tiểu Nhàn. Gương mặt trẻ trung xinh đẹp không tỳ vết kia, còn có hương bạc hà nhàn nhạt lành lạnh phảng phất trong không khí, thậm chí khóe miệng em còn thấp thoáng nụ cười như có như không, đều như một loại ma lực thần kỳ, có thể khiến lòng cô nhanh chóng an ổn xuống, nỗi bi thương lập tức trầm lắng.
Ngay cả Tần Hàm Lạc nhiều khi cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao lại như vậy? Vì em xinh đẹp? Vì bạc hà có tác dụng an thần? Hay là vì em cười rộ lên nhìn đặc biệt mê người? Cô nhàm chán lại có chút tự giễu nghĩ về vấn đề này, vũ trụ trong lòng, nỗi bi thương cùng thống khổ như muốn cắn nuốt toàn cơ thể cô. Có lẽ, cô chỉ muốn có một người ở cạnh mà thôi, mà từng điểm từng điểm của Mễ Tiểu Nhàn lại khiến cảnh đẹp ý vui như vậy, ở cùng với cô bé này, được quan tâm săn sóc, ai còn có thể nhớ tới nỗi bi thương của chính mình đâu? Ai còn nhẫn tâm mà buồn khổ?
Vô luận thế nào, Tần Hàm Lạc càng ngày càng cảm kích Tần Trọng từ đáy lòng, cảm kích ông cưới Mễ Tuyết Tuệ. Cô cảm thấy đại khái đây là việc tốt nhất mà ba đã từng làm, bởi vì ông đưa Tiểu Nhàn về nhà, đưa em đến bên cô.
Tuy Mễ Tiểu Nhàn thường đến nơi Tần Hàm Lạc và Trương Tử Toàn ở, nhưng chưa bao giờ ngủ lại, đến lúc nhất định thì em kiên quyết phải trở về trường.
Lại là một đêm, lúc Diệp Dĩ Huyên và Tần Hàm Lạc tranh nhau dọn chén bát, Trương Tử Toàn chủ động yêu cầu đưa Mễ Tiểu Nhàn về trường.
Một đoạn đường rất gần, hai người thong thả bước, ánh đèn đường u ám kéo dài bóng của hai người.
"Lạnh không?"
Mễ Tiểu Nhàn đưa tay vén tóc sau tai, hơi lắc đầu.
"Gần đây tâm trạng nó tốt lên nhiều lắm." Bên môi Trương Tử Toàn mang theo ý cười.
"Vậy sao?" Mễ Tiểu Nhàn không cho là đúng nói: "Có lẽ, kia chỉ là bề ngoài mà thôi."
Trương Tử Toàn ngẩn ra, nhất thời không biết phải nói tiếp thế nào.
"Em không thích thấy chị ấy như thế." Mễ Tiểu Nhàn sâu kín thở dài, em nhớ Tần Hàm Lạc, một Tần Hàm Lạc lần đầu tiên gặp mặt đã khiêu khích em, một Tần Hàm Lạc xấu xa cười trêu chọc em, một Tần Hàm Lạc ôn nhu săn sóc...Thời điểm ấy, nụ cười trên mặt chị ấy như ánh mặt trời mùa xuân ấm áp, sáng lạn, tràn ngập tinh thần phấn chấn.
"Em..."
"Nhìn thấy chị ấy khổ sở, em cũng sẽ khổ sở." Mễ Tiểu Nhàn nhẹ nhàng nói.
"Em bắt đầu thích nó từ khi nào?"
"Từ lần đầu tiên chị ấy ôm em."
Trương Tử Toàn kinh ngạc há hốc miệng: "Ở...ở ký túc xá của em?"
"Phải."
"Sớm biết thế thì tôi đã giành ôm em đầu tiên, cho dù là cường hành ôm." Trương Tử Toàn vẻ mặt đau khổ nói.
Mễ Tiểu Nhàn nhất thời không nói gì.
"Vì sao?" Biểu tình trên mặt Trương Tử Toàn biến hóa thật sự mau, nháy mắt lại hồi phục bộ dáng đứng đắn.
Mễ Tiểu Nhàn dừng chân, xoay người, nhẹ nhàng dựa vào một gốc đại thụ: "Uhm, bắt đầu từ năm lớp sáu tiểu học em liền thường xuyên nhận được thư tình."
"Điều này tôi có thể nghĩ đến." Trương Tử Toàn nhẹ nhàng cười, làm mặt quỷ: "Nếu tôi là bạn học của em, bắt đầu từ nhà trẻ, tôi sẽ viết thư tình cho em, nếu tôi không biết chữ, tôi sẽ vẽ thay thế, trước đây tôi vẽ được lắm."
"Chị..." Mễ Tiểu Nhàn bất đắc dĩ nói: "Chị có còn muốn nghe tôi nói không hả, hôm nay hiếm có dịp bổn tiểu thư nguyện ý mở rộng lòng tâm sự với chị."
"Em nói đi nói đi! Tôi không nói lung tung nữa." Trương Tử Toàn vội vàng tỏ vẻ nghiêm túc.
Mễ Tiểu Nhàn cắn cắn môi, đôi mắt trong suốt hơi nheo lại, tựa hồ lâm vào trầm tư: "Thời điểm đó, quan hệ giữa ba mẹ em thật sự không tốt, chịu ảnh hưởng của gia đình, tính cách em chơi có chút kỳ cục, may mắn là, từ khi đi học tới nay các giáo viên đều đối xử với em tốt lắm, thực yêu quí em, cho nên em học hành đặc biệt cố gắng. Nhiều lúc, em tình nguyện đắm chìm trong thế giới của sách vở cũng không muốn tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài. Từ nhỏ đến lớn, người bạn thân nhất của em chính là Thúy Nhi, đó có quan hệ rất lớn với tính cách tùy tiện của cậu ấy."
Trương Tử Toàn lẳng lặng nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, còn thật sự lắng nghe, đã hồn nhiên quên mất gió đêm rét lạnh.
"Những người viết thư tình cho em, rồi còn có một vài người ngăn đón em trên đường tan học, có một số thực ưu tú, trong đó...cũng có con gái, tóm lại, có vài người cũng không đáng ghét lắm."
"Cái này cũng có thể nghĩ được, hơn nữa, tôi tin rằng những cô gái thích em, so với đám nam sinh càng có thể nhận ra lòng tốt cùng vẻ đẹp của em."
Mễ Tiểu Nhàn nhịn không được mỉm cười: "Nhưng em vẫn không quen thân cận người khác, cũng chưa từng có ý nghĩ muốn đón nhận người khác. Nên vẫn từ chối, từ chối..."
"Thế nên ở trong mắt người khác em trở thành cô gái xinh đẹp nhất và cũng lạnh lùng kiêu ngạo nhất trường. Nghe nói em ở Bát Trung có một tên gọi hoa mĩ là 'Công chúa băng giá' nhỉ?"
Mễ Tiểu Nhàn ngẩn ra: "Sao chị biết?" Đôi mi thanh tú khẽ nhíu: "Người đặt biệt danh này thực rảnh rỗi quá đi!"
"Gần đây tôi mới nghe được, ở ĐH A có không ít sinh viên tốt nghiệp từ Bát Trung mà." Trương Tử Toàn chớp chớp mắt: "Tôi thấy tên gọi này rất chính xác, như vậy xem ra, Hàm Lạc là cận thủy lâu thai*, may mắn cực kì! Chậc chậc..."
(*có ưu thế về địa lý)
"Chị ấy không theo đuổi em, làm sao có thể nói là cận thủy lâu thai được." Mễ Tiểu Nhàn thở dài, tiếp tục cất bước.
Trương Tử Toàn vội vàng lẽo đẽo theo sau.
"Nhưng chính bởi cùng sống dưới một mái nhà, cả hai không thể tránh khỏi việc tiếp xúc, ở chung, thế nên hiểu nhau. Chị ấy cũng không đáng ghét, không phải sao? Sẽ không khiến người ta vừa thấy đã bài xích."
"Ừ." Trương Tử Toàn cố ý nghĩ nghĩ: "Có đôi khi cũng rất đáng ghét mà."
"Chị ấy thực thiện lương, ôn nhu, săn sóc, cẩn thận." Mễ Tiểu Nhàn nghĩ đến vô số chuyện khi chung sống cùng Tần Hàm Lạc, nhẹ giọng nói: "Em thực thích nhìn nụ cười của chị ấy, cảm giác như bầu trời đầy mây đều trở nên sáng sủa hơn. Ánh mắt chị ấy nói cho em biết, chị ấy là người có thể tin tưởng được, có thể dựa vào. Lúc chị ấy nắm tay em, em thật sự hy vọng chị ấy có thể dắt mình đi cả đời."
Nói tới đây, đôi mắt xinh đẹp của em như phủ một tầng sương mù, thoạt nhìn mông lung, chỉ nghe thanh âm em mềm nhẹ như nước: "Chị...có thể hiểu được tâm tình của em không? Em vẫn luôn độc lập, cũng thực hưởng thụ cuộc sống một mình, nhưng mà, hiện tại em phát hiện ra, em sợ hãi nhất sự cô độc, chính là...chính bởi một gia đình tan vỡ nên khiến cho em luôn đề phòng cẩn thận đối với chuyện tình cảm, không dễ dàng mở lòng mình với người khác."
"Nhưng mà, em chưa từng đề phòng chị ấy, mà chị ấy cũng không hề yêu em, bởi vậy...Hiện tại chị ấy đã ở trong lòng em, bất tri bất giác, dễ dàng như vậy..."
"Vì sao đêm nay lại nguyện ý nói với tôi những điều này?" Trương Tử Toàn nhìn thẳng vào mắt em.
"Bởi vì, chị hỏi em, bởi vì, thời cơ đêm nay rất thích hợp, còn có, em coi chị là bạn mình." Mễ Tiểu Nhàn cúi đầu, im lặng một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Đến ký túc xá rồi, chị trở về đi, cám ơn đã tiễn em."
Một đêm xinh đẹp lạnh lẽo như thơ, cô gái yêu kiều trong trẻo lạnh lùng như họa, khẳng khái bộc lộ tình cảm cùng tiếng lòng, thanh âm của em nhu nhược là vậy, sầu não là thế, trên mặt đượm chút ưu tư mơ hồ, khiến người ta tâm sinh thương tiếc. Trương Tử Toàn cơ hồ xúc động muốn tiến lên ôm em, an ủi em, ngẫm nghĩ lại kiềm chế ý niệm này trong đầu.
Cô xuất thần nhìn Mễ Tiểu Nhàn quay lưng, bỗng nhiên nói: "Lần sau đừng để ai trong chúng tôi đi tiễn em."
Mễ Tiểu Nhàn kinh ngạc quay đầu, khó hiểu nhìn cô.
"Lần sau ngủ lại chỗ bọn chị đi."
"Khó mà làm được."
"Vì sao?" Trương Tử Toàn xấu xa nói: "Tôi hy vọng hai người có thể có nhiều thời gian ở bên nhau một chút, thời gian này Hàm Lạc đặc biệt thích ở cùng em, không phải sao? Huống chi, hai người cũng không phải chưa từng ngủ chung một giường."
Mễ Tiểu Nhàn đỏ mặt: "Chị nói chuyện luôn...Quên đi, em lười nói với chị, em đi đây."
"Đừng mà, ý tứ của tôi rất trong sáng mà." Trương Tử Toàn vội vàng nói.
"Nhưng mà hiện tại em không muốn trở nên quá quen thuộc với chị ấy."
Lần này đến lượt Trương Tử Toàn không hiểu ra sao: "Sao cơ?"
Mễ Tiểu Nhàn quay lại vài bước, đối mặt với cô, trên mặt đã khôi phục lại biểu tình lạnh nhạt tự nhiên: "Chị có biết tay trái nắm tay phải, vì sao không có cảm giác không?"
Trương Tử Toàn sửng sốt, ngơ ngác nói: "Vì tay trái và tay phải đều là tay mình, không phải tay người khác."
Mễ Tiểu Nhàn bật cười: "Bởi vì tay trái cùng tay phái khi vỗ tay sẽ dán lại với nhau, khi cầu nguyện sẽ đan vào một chỗ, mùa đông lạnh còn có thể chà sát sưởi ấm cho nhau. Chúng nó còn thường cùng nhau hành động, ăn cái gì cùng nhau nắm, lúc làm việc cũng cùng làm, viết chữ, đọc sách, mặc quần áo gì đó đều cùng hợp tác, rất quen thuộc, lâu ngày dần không có cảm giác. Uhm, có lẽ lúc chị vài tuổi, tay trái cùng tay phải của chị nắm lấy nhau lại có cảm giác nhỉ."
Khóe miệng em hơi cong lên, lộ ra một nụ cười nhẹ đáng yêu, sau đó phất phất tay: "Muộn rồi, em phải về ngủ."
Trương Tử Toàn nhìn bóng dáng thon gầy của em, tay trái lặng lẽ nắm lấy tay phải, nhớ tới câu đùa của em vừa rồi "Có lẽ lúc chị vài tuổi, tay trái cùng tay phải của chị nắm lấy nhau lại có cảm giác nhỉ", không khỏi âm thầm buồn cười. Cô đang chuẩn bị xoay người rời đi, lại nghe thanh âm ngọt ngào của Mễ Tiểu Nhàn từ xa xa truyền đến: "Đúng rồi, ngày mai em sẽ kể Huyên Huyên nghe. Kể rằng lúc chị đi nhà trẻ đã không đứng đắn, thường xuyên viết thư tình cho con gái, không biết viết mà còn hiểu được dùng cách vẽ thay thế, ngay cả giáo viên cũng khen chị là thiên tài, một đóa hoa hiếm thấy của nhà trẻ."
Vẻ tươi cười trên mặt Trương Tử Toàn lập tức cứng lại, sau một lúc lâu liền ảo não kêu một tiếng, cười khổ đi về nhà.
Hết chương 74