Nhân lúc ký túc xá chỉ có hai người, Chung Thuý Nhi ngồi trên giường đối diện, nhịn không được nhỏ giọng oán giận: "Thật là, sao tối hôm qua tự dưng kéo tớ tới rạp Tinh Quang xem phim chứ, nếu sớm biết Tề Hiến cũng ở đó thì có chết tớ cũng không tới. Không hay không biết gì cứ thế làm một cái bóng đèn hoa lệ."
"Được rồi mà." Mễ Tiểu Nhàn uống một ngụm nước bưởi ép, không nhanh không chậm nói: "Tớ chỉ mời cậu đi xem phim một bữa thôi mà tối cậu càu nhàu, đến sáng cậu cũng càu nhàu. Nếu vậy thì khi nào cậu mời tớ đi xem phim, cậu cũng có thể mời một anh chàng nào đó theo, tớ sẽ không để ý, được chưa?"
"Ai thèm chứ." Chunh Thuý Nhi bĩu môi nói.
"Mà lại nói, đừng có kiểu được tiện nghi còn khoe mẽ, không phải cậu rất thích đi chung với Tề Hiến sao?"
"Nào có?" Chung Thuý Nhi lập tức chối.
Mễ Tiểu Nhàn nhìn nàng, ra vẻ kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ không đúng à?"
"Tớ chỉ là...chỉ là...như lời cậu nói ấy, nhà bác của cậu ta ở cách nhà tớ một khu, tụi này đã quen nhau trước đó rồi, giờ lại học cùng một trường thì đương nhiên càng quen thuộc."
"À ừ, cho nên mỗi lần chạm mặt hắn ta ở trường, cậu đều cười cười nói nói với người ta, cho nên, cậu lấy địa chỉ của tớ, tình hình nhà tớ, sở thích của tớ, toàn bộ đều nói cho hắn ta biết? Cho nên..." Nói tới đây, ánh mắt em chuyển qua mấy đoá hồng cùng bách hợp bày trên bàn đằng kia: "Cậu giúp hắn ta mang hoa vào?"
Chung Thuý Nhi nhỏ giọng nói: "Cũng đâu phải một mình tớ mang vào chứ, không phải hai người kia cũng giúp Lê Thư Hạo đưa đồ vào sao." Nàng nói hai người kia là ám chỉ hai cô gái còn lại trong phòng ký túc.
"Giờ tớ đang nói cậu!" Mễ Tiểu Nhàn trừng mắt lườm nàng một cái: "Hai người nhiều chuyện kia, tớ cũng sẽ nói với họ."
"Tớ tớ tớ...là hắn ta cứ nhờ tớ mãi, tớ không có cách nào từ chối cả." Chung Thuý Nhi vội vàng giải thích, một lát sau, nhìn nhìn em, lại cố lấy dũng khí nói: "Tề Hiến là một người không tệ đâu, vẻ ngoài cũng khá, lại hào phóng cẩn thận, hơn nữa hắn thực sự thích cậu, thực thích thực thích. Cậu không biết đâu, mỗi lần hắn nhắc tới cậu thì vẻ mặt lại khác thường, ánh mắt cũng như lấp lánh toả sáng vậy. Nói thật, nếu cậu muốn yêu ai, tớ tuyệt đối ủng hộ cậu và hắn ta."
"Cậu có ấn tượng thực tốt về hắn nhỉ." Mễ Tiểu Nhàn khẽ hừ một tiếng.
"Tiểu Nhàn, nói đứng đắn đi, rốt cuộc cậu thích mẫu con trai thế nào?" Chunh Thuý Nhi nghiêm túc nói: "Cậu biết không, cho tới giờ tớ chưa từng thấy cậu yêu ai cả. Cả quãng đường chúng ta làm bạn học cho tới nay, tớ thấy vô số người theo đuổi cậu, người tốt kẻ xấu đều gặp qua, sao không một ai là người cậu thích cả thế? Chúng ta đều đã học năm thứ hai rồi đó."
Mễ Tiểu Nhàn thở dài, không nói lời nào. Chung Thuý Nhi nhìn em, há miệng thở dốc, sau đó thật cẩn thận nói: "Cho dù tầm mắt có cao tới đâu, thế này cũng thực không thể nào nói nổi. Tiểu Nhàn, cậu...cậu..."
"Tớ cái gì?"
"Không phải cậu có vấn đề gì chứ?" Chung Thuý Nhi nói xong, lại vội vàng xua tay: "Không phải xỏ xiên gì, mà ý tớ là, không phải với chuyện tình cảm cậu có chướng ngại tâm lý gì đó chứ?"
Mễ Tiểu Nhàn lắc đầu, khuôn mặt không khỏi lộ vẻ tươi cười: "Thuý Nhi, tớ nhớ trước kia đã từng nói với cậu là tớ có người mình thích mà."
"Cậu đã từng nói rồi, cậu còn nói người đó không thích cậu nữa. Có điều tớ cũng không tin, cho tới giờ cũng chưa từng thấy người, ngay cả ảnh cũng chưa thấy, huống chi, sao có khả năng có người không thích cậu được!"
"Được rồi, Thuý Nhi, chúng ta đừng nói đề tài này nữa."
"Tiểu Nhàn, chúng ta là bạn tốt, phải không?" Chung Thuý Nhi nghiêm túc nói: "Tớ hy vọng chúng ta có thể tâm sự một chút, không chỉ có chuyện học tập thôi, còn những chuyện khác nữa."
Mễ Tiểu Nhàn hơi giật mình, gật đầu nói: "Cậu yên tâm, tớ sẽ."
Chung Thuý Nhi thất vọng nhìn em, Mễ Tiểu Nhàn lại bỏ lại một câu: "Cho tớ chút thời gian để chuẩn bị, có lẽ, tớ sẽ chia sẻ tâm sự với cậu."
***
Hơn sáu giờ, Tần Hàm Lạc cùng một người đồng nghiệp vừa nói vừa cười ra khỏi toà soạn. Vừa ra khỏi cửa, một chiếc tô tô màu bạc quen thuộc liền đập vào mắt, một chàng trai mặc âu phục đen đang tựa vào cửa xe, vẫy tay với cô.
Đồng nghiệp của Tần Hàm Lạc nhìn màn này, cười mờ ám với cô: "Xem ra có người tới đón cô kìa, tôi đi trước, ngày mai gặp."
Tần Hàm Lạc cũng không ngại cười cười, đi tới bên cạnh Triệu Văn Bác: "Sao ông tới đây?"
"Tới đón bà đó." Triệu Văn Bác vừa nói, vừa mở cửa xe, làm một tư thế mời: "Tối nay tôi mời bà và Tử Toàn ăn cơm tối."
"Vậy gọi điện là được rồi mà."
"Thì để tỏ thành ý thôi." Nói xong chính mình cũng qua bên kia ngồi vào xe, ô tô rất nhanh rời xa toà soạn.
"Thật ra thì tối nay Trầm Du có hẹn tôi."
"Ồ?" Triệu Văn Bác hơi nghiêng đầu: "Vậy phải làm sao bây giờ? Gọi cô ấy đến cùng nhé?"
"Thôi khỏi." Tần Hàm Lạc lấy tay chống đầu: "Gửi tin nhắn cho cô ấy hẹn tối cùng uống cà phê là được."
"Ừ." Triệu Văn Bác gật gật đầu: "Chúng ta đi đón Tử Toàn."
"Văn Bác, không phải ông có gì muốn nói với tôi đấy chứ?" Tần Hàm Lạc trầm mặc trong chốc lát, nhẹ nhàng nói.
"Sao bà biết?"
"Cho tôi xin, chúng ta là bạn học nhiều năm như vậy mà, huống chi mọi tâm sự của ông đều viết cả trên mặt kìa."
"Thật sao?" Triệu Văn Bác vừa lái xe, vừa sờ sờ mặt, thấp giọng nói: "Xem ra về sau phải sửa tật xấu này, dù sao cũng phải lăn lộn trên thương trường mà, phải không?" Không đợi Tần Hàm Lạc nói gì, hắn lại nhẹ nhàng nói một câu: "Tôi đã thấy Bồi Bồi."
Lòng Tần Hàm Lạc giật thót, ngẩn ra vài giây rồi mới chần chừ nói: "Nàng...nàng ổn chứ?"
"Một thân công sở, kiểu tóc cũng thay đổi, so với trước kia càng trưởng thành, cũng càng...đẹp." Thanh âm Triệu Văn Bác dần trầm xuống, nghe hình như có vài phần bi thương.
"Ồ." Tần Hàm Lạc không biết nói gì cho phải, cô muốn hỏi tường tận chút, lại có vài phần do dự. Miêu tả của Triệu Văn Bác không biết tại sao thế nhưng khiến lòng cô nhói lên đau đớn.
"Tôi lái xe lâu như vậy, lòng tràn ngập mong chờ, kích động chạy đến thành phố Z thăm nàng." Mắt Triệu Văn Bác đã hơi đỏ lên: "Nhưng mà, nhưng nàng không chút vui vẻ hay mừng rỡ nào như trong tưởng tượng của tôi, khi nàng thấy tôi lại rất khách khí, rất xa cách, lúc ấy cả trái tim tôi đều lạnh xuống. Mẹ nàng thấy tôi còn nhiệt tình hơn nàng nhiều. Nhưng mà, việc càng khiến lòng tôi lạnh hơn là chuyện sau đó nữa, có một tên con trai ở nhà nàng, thoạt nhìn có vẻ hơn tuổi chúng ta, mà thái độ của mẹ nàng với người kia như thể đối xử với con rể tương lai vậy."
Tần Hàm Lạc mím môi, không nói gì.
"Tôi vốn cũng không muốn ở lại dùng cơm, nhưng mẹ nàng cứ muốn giữ tôi lại. Trên bàn cơm, bà hỏi tôi đang làm gì, có bạn gái chưa, hỏi mấy đứa bạn tôi còn có đứa bạn tốt nào không, sau còn nói, thanh niên giờ đều ham chơi, không muốn nói tới chuyện hôn nhân sớm quá, nhưng ai nấy đều sẽ phải lập gia đình trước rồi mới chăm lo xây dựng sự nghiệp. Bà nói bà hy vọng Bồi Bồi có thể sớm kết hôn cùng chàng trai kia."
"Anh chàng đó, có phải tên là...Hiểu Hàn không?"
"Sao bà biết?" Trên mặt Triệu Văn Bác lộ ra vẻ kinh ngạc: "Bồi Bồi đã nói với bà rồi à? Hắn tên Chu Hiểu Hàn, cùng họ với mẹ của Bồi Bồi."
"Không phải Bồi Bồi nói, từ khi tới nơi đó Bồi Bồi không hề liên lạc với tôi nữa." Tần Hàm Lạc hít sâu một hơi, quả nhiên, quả nhiên là thế, nhưng mà vì sao giờ phút này vẫn còn cảm giác đau lòng đến vậy?
"Sau đó ăn cơm xong, tôi nói còn có việc phải làm, vội vàng chào tạm biệt, dì Chu kêu Bồi Bồi cùng Hiểu Hàn đi tiễn tôi, tôi cũng không từ chối được, hình như bọn họ còn chuẩn bị đi xem phim nữa. Dọc đường đi, Bồi Bồi cũng không nói gì với tôi, nhưng anh chàng kia còn khách khí nói với tôi vài câu. Một giây tôi cũng không muốn ở đó nữa, mắt cũng không nhìn hai người họ, gần như chạy trốn mà đi, lúc lên xe, Bồi Bồi mới nói với tôi rằng lái xe cẩn thận." Triệu Văn Bác siết chặt tay lái, vẻ mặt càng lúc càng kích động: "Hàm Lạc, trước không nói tôi yêu nàng nhiều năm như vậy, nhưng dù chỉ bằng quan hệ bạn bè nhiều năm giữa chúng ta thì cũng sẽ không dùng loại thái độ đó chứ? Không phải bà nói cho tới giờ nàng cũng không liên lạc với bà sao? Thế nào mà vừa mới rời khỏi thành phố này liền biến thành như vậy? Trong lòng tôi, Bồi Bồi không phải người như thế, một người có thể vô tình tới mức đó sao?"
"Tôi không biết." Tần Hàm Lạc nhìn phía trước, mờ mịt nói.
"Tôi quả thực khó chịu gấp đôi, nhìn tên con trai kia ở nhà nàng, hoàn toàn dùng thân phận chủ nhân chiêu đãi người khách như tôi, tôi khó chịu lắm, mà thái độ không nóng không lạnh của nàng với tôi, tôi cũng khó chịu nốt. Tôi thật sự không nên tới thành phố Z, Hàm Lạc, bà nói xem có phải tôi rất ngốc không, cứ cố chấp nhiều năm như vậy, giờ còn có ý nghĩa gì nữa?" Ánh mắt Triệu Văn Bác hơi ướt: "Tôi có thể dễ dàng đạt được rất nhiều thứ mình muốn, chỉ duy nhất trừ có mỗi tình yêu của nàng, thậm chí là một chút quan tâm của nàng thôi, nàng thật sự...quá tàn nhẫn với tôi."
"Văn Bác..." Cô không biết nên an ủi hắn thế nào, trong lòng lại dâng lên cảm giác đồng bệnh tương liên. Chữ "tình" này, thế nhưng lại làm cho người ta tổn thương đến vậy. Cô vỗ vai Triệu Văn Bác, như dỗ một đứa nhỏ: "Đừng nghĩ nhiều nữa, đừng nghĩ nữa..."
Triệu Văn Bác là một đứa con trai, dưới sự khổ sở cùng cực tột cùng, thế nhưng lại nghẹn ngào không nói nổi nên lời.
"Văn Bác, nhìn kìa, Tử Toàn đã đứng chờ rồi, đừng để nó trêu ông. Sẽ ổn thôi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi..." Nước mắt Tần Hàm Lạc rốt cục nhịn không được tràn khỏi khoé mắt, nhưng miệng lại vẫn nhẹ giọng an ủi.
***
Trên ghế dài trong quán cà phê, Trầm Du mặc váy ngắn gợi cảm, tay chống đầu, miễn cưỡng tựa lên sô pha: "Nói vậy thì Triệu Văn Bác thật đúng là kẻ si tình, với một người sinh ra ở gia đình như thế cũng coi như hiếm có."
Tần Hàm Lạc cầm thìa nhẹ nhàng khuấy cà phê, chỉ nhẹ giọng thở dài.
"Giờ hắn ở đâu? Gọi hắn lại đây, để bà cô này soi sáng cho hắn vài lời."
"Hắn đi tới quán bar nhà hắn cùng Tử Toàn rồi." Tần Hàm Lạc cười khổ nói.
"Vậy sao bạn không đi?"
"Không phải tôi có hẹn với bạn sao?"
"Cũng phải, tha cho cậu có gan cho tôi leo cây hai lần." Trầm Du bưng ly cà phê nhấp một ngụm: "Như vậy, giờ bạn đang đau lòng vì bản thân hay vì hắn?"
"Cả hai người đi, nói thật, nghĩ đến việc nàng sẽ kết hôn là trái tim tôi lại đau đớn, nghe người khác nói lại càng khó chịu. Có điều tôi nghĩ, duyên phận của tôi và nàng hẳn là đã hết." Tần Hàm Lạc thả người thật mạnh xuống sô pha, ánh mắt lộ ra vài phần khổ sở.
"Ừ, nếu như vậy thì bạn cũng nên đối mặt với sự thật."
"Chờ chút, có điện thoại." Tần Hàm Lạc ra hiệu, lấy di động đang điên cuồng reo trong túi ra: "A lô?"
"Tôi à...tan làm rồi." Chỉ thấy Tần Hàm Lạc ánh mắt bối rối, nhìn Trầm Du ở đối diện, ấp úng nói: "Tôi...tôi đi ra ngoài uống cà phê cùng bạn, đại khái...đại khái một tiếng nữa sẽ về."
"Là...là đám Tử Toàn đó, ừ, đợi một lát nữa tôi sẽ về, bye." Cúp máy, cuối cùng cô nhẹ nhàng thở phào, chỉ thấy Trầm Du cười như không cười nhìn mình: "Thành thật khai đi, là ai?"
"Là em gái tôi." Tần Hàm Lạc ngượng ngùng cười nói.
"Em gái? Không phải là tiểu mỹ nhân nổi tiếng lạnh lùng của ĐH A đấy chứ?" Trầm Du kinh ngạc nói: "Nghe điện thoại của cô bé sao bạn khẩn trương vậy làm gì? Thế mà lại nói dối."
"Lần trước cô bé nghe thấy những lời bạn nói trong điện thoại, sau đó một thời gian dài không thèm để ý tới tôi." Tần Hàm Lạc xấu hổ nói.
"Ồ." Trầm Du có chút đăm chiêu gật gật đầu, bỗng nhiên ánh mắt đầy mờ ám: "Cô bé hình như không phải em ruột của bạn nhỉ, thành thật khai mau, có phải hai người có chuyện gì đó không? Sao cô bé lại chỉ bời vì lời tôi nói mà không thèm để ý tới bạn một thời gian dài chứ? Chẳng lẽ con bé ghen à?"
"Không đúng không đúng!" Tần Hàm Lạc vội vàng xua tay nói: "Em ấy chỉ đơn giản không thích tôi như vậy thôi, bởi vì em ấy biết chuyện giữa tôi và Bồi Bồi. Có điều..."
"Có điều cái gì?"
"Có điều gần đây tôi có cảm giác là lạ với em ấy, tôi cảm thấy bối rối quá."
"Ồ, nói nghe thử xem, để tôi phân tích dùm." Trầm Du hứng thú nói.
Tần Hàm Lạc đỏ mặt, nói: "Tôi cũng không biết vì sao mình vậy nữa, gần đây mỗi ngày đều muốn nhìn thấy em ấy, vừa thấy cô bé liền đặc biệt vui vẻ. Ở trường em ấy được rất nhiều đứa con trai theo đuổi, thường xuyên có người tặng hoa hoặc gọi điện hẹn em ấy, thấy vậy lòng tôi cực kỳ không thoải mái, còn nữa, có đôi khi nhìn cô bé, thế nhưng trong đầu tôi lại có ý tưởng muốn hôn em ấy..."
Vẻ mặt Trầm Du dần dần trở nên kinh ngạc, chỉ thấy Tần Hàm Lạc đầy phiền não: "Tôi thấy mình quả thực điên rồi, rõ ràng trong lòng tôi còn có Bồi Bồi, nhưng không hiểu sao lại có những suy nghĩ như thế với Tiểu Nhàn, cô bé...cô bé là em gái tôi mà! Giờ mỗi lần tôi nhìn thấy Tiểu Nhàn, trong lòng đều có cảm giác tội lỗi, nhưng lại cứ mong muốn ở bên cạnh em ấy. Trầm Du, có phải tôi rất không bình thường không?"
"Không phải không bình thường." Trầm Du nhìn cô, cười nói từng chữ: "Tôi có thể chịu trách nhiệm nói cho bạn biết, bạn thích con bé rồi."
"Không không không!" Mặt Tần Hàm Lạc hơi trắng lại, vội vàng nói: "Không phải như thế! Có thể...có thể chỉ bởi em ấy rất đẹp, lần đó con bé uống say..." Nói tới đây liền lặng im không nói nữa, chần chừ một lúc lại tiếp tục nói: "Hơn nữa, ở bên em ấy là chuyện rất vui vẻ thoải mái."
"Phải không?" Trầm Du nhìn cô, từ từ nói: "Tôi cũng xinh đẹp mà, bạn ở cạnh tôi tôi thấy bạn cũng thoải mái vui vẻ lắm đó chứ, sao không thấy bạn có cảm giác đó với tôi nhỉ?"
Tần Hàm Lạc cứng họng, nói không ra lời, hồi lâu sau mới giãy dụa nói: "Tóm lại, tuyệt đối không phải như thế."
"Hơn nữa trực giác của tôi cho thấy cô bé cũng khá thích bạn."
Tần Hàm Lạc hác hốc miệng: "Bạn càng nói càng quá rồi đó."
"Không tin chúng ta cứ chờ xem." Trầm Du thần bí cười, tràn đầy tự tin nói.
***
Căn hộ kia của Tần Hàm Lạc, ông ngoại giữ một chiếc chìa khoá, vốn Trương Tử Toàn cũng có, nhưng từ sau khi cô dọn ra ngoài, Tần Hàm Lạc liền giao chiếc chìa khoá đó cho Mễ Tiểu Nhàn, để em tự do ra vào.
Tối hôm nay, Chung Thuý Nhi cứ quấn quýt lấu em, nói muốn tới nhà Tần Hàm Lạc chơi, kỳ thật chủ yếu là do nàng nghe Mễ Tiểu Nhàn nói nhà Tần Hàm Lạc có đồ ăn vặt bốn mùa ăn không hết, cho nên đột nhiên mới sinh ra hứng thú.
Hai người một đường đi tới, Tần Hàm Lạc lại vẫn chưa về nhà, mà rõ ràng đã qua giờ tan tầm từ sớm. Mễ Tiểu Nhàn liền nhịn không được gọi điện qua hỏi.
Cúp máy, Mễ Tiểu Nhàn nhún nhún vai, nói với Chung Thuý Nhi: "Ngại quá, chủ nhà không có ở đây, để tớ thay mặt chị ấy tiếp người khách là cậu."
Nói xong, em liền mở tủ lạnh lấy đồ ăn vặt trong đó, nào là hoa quả, bánh ngọt, khoai tây chiên, thịt bò khô, chocolate,...đầy một khay thuỷ tinh, khiến Chung Thuý Nhi hưng phấn hét to.
"Cứ tuỳ tiện ăn đi." Mễ Tiểu Nhàn mím môi cười, lại lấy ra vài loại nước uống: "Nhà chị ấy không thiếu mấy thứ này, bạn bè chơi thân với chị ấy cũng đều thích đồ ăn vặt, hơn nữa còn đều là sâu rượu. Sao hả, cho dù cậu muốn uống rượu thì nơi này cũng có nhiều loại lắm."
"Rượu thì miễn đi." Chung Thuý Nhi cầm lên một miếng chocolate Dove nhét vào miệng, cảm thấy mỹ mãn nói: "Tớ thích chỗ này, về sau tớ muốn đến nhiều lần nữa kìa. Tiểu Nhàn, chúng ta chọn một bộ phim xem đi, chỗ này chị ấy có nhiều quá đi."
"Ừ." Mễ Tiểu Nhàn cười ngồi xuống bên cạnh. Vừa nghĩ đến rượu, em lại không khỏi nhíu nhíu mày, lúc nãy khi gọi điện thoại, ngữ khí Tần Hàm Lạc nói chuyện có phần không bình thường. Đồ ngốc chết tiệt này, sáng mai còn phải đi làm, chẳng lẽ lại cùng mấy tên thần kinh kia đi mua say?
Nghĩ đến đây, em nhịn không được lấy di động ra, lại gọi cho Trương Tử Toàn. Điện thoại kêu thật lâu cũng không ai tiếp, qua một lúc nữa em gọi lần thứ hai, lần này nghe máy là giọng nam: "A lô? Ai đó?"
"Anh Văn Bác?" Mễ Tiểu Nhàn theo bản năng nói.
"Ồ, là Tiểu Nhàn hả." Triệu Văn Bác miệng làu bàu có phần nói không rõ: "Em tìm Tử Toàn à? Nó đi toilet rồi, em tới đây chơi cùng tụi này không? Tới quán bar nhà anh đi, anh lái xe tới đón em nhé?"
"Mấy người đang uống rượu à?" Đôi mày thanh tú của Mễ Tiểu Nhàn hơi nhíu lại: "Có phải Hàm Lạc cũng ở đó không?"
"À không, Hàm Lạc hẹn Trầm Du đi uống cà phê mà, không ở chỗ này. Em có tới đây không?"
Trầm Du? Mễ Tiểu Nhàn cúp máy, cắn chặt môi. Không ngờ chị ấy lại nói dối!
Hết chương 83