Vị Chanh Bạc Hà

Chương 90

Trên môi truyền đến cảm xúc hơi lành lạnh, trong nháy mắt, cơ thể run lên như có dòng điện chạy qua, Tần Hàm Lạc không khỏi khẩn trương đến nín thở. Cô vốn sợ Mễ Tiểu Nhàn hét lên sẽ kinh động đến Tần Trọng và Mễ Tuyết Tuệ, nên trong lúc xúc động mới hành động như thế, nhưng hiện tại bảo cô bỏ em ra, trong lòng cô cũng vạn lần không muốn.
Mễ Tiểu Nhàn có lẽ còn khẩn trương hơn cả cô, thân thể cứng ngắc, hai tay vô lực để ở hai bên hông Tần Hàm Lạc. Nhận ra điều này, cô ngược lại thả lỏng chút ít. Cô bắt đầu thật cẩn thận thử nhẹ nhàng hít thở, bàn tay cũng dịu dàng vuốt ve lưng em. Giữa bóng đêm tối tăm nhìn không thấy năm ngón tay, ánh mắt cô trở nên nóng cháy dị thường, trong vòng tay đang ôm một thân thể nhỏ nhắn mềm mại thơm tho, trong không khí thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, dễ dàng đánh thức dục vọng đã ngủ yên từ lâu, khiến cô không thoả mãn chỉ hai môi chạm khẽ. Cô giữ chặt em, sau đó không chút do dự khẽ mút cánh môi mềm.
"Ưm..." Từ miệng Mễ Tiểu Nhàn phát ra tiếng nỉ non mơ hồ, như phản kháng, lại càng giống tiếng rên rỉ ngắt quãng hơn. Tần Hàm Lạc chỉ cảm thấy máu lập tức dồn lên não, đầu lưỡi hơi thô lỗ lướt qua môi em, tách ra, sau đó mở hai hàm răng của em.
Hai tay Mễ Tiểu Nhàn ôm lấy cô, không biết vì sao bắt đầu giãy dụa, theo bản năng lui lại. Tần Hàm Lạc như hình với bóng theo sát, hai người lùi tới bức tường, Tần Hàm Lạc gần như áp chặt em lên bức tường. Thân mình kề sát nhau, khiến em không thể lui nữa. Miệng em bị hơi ấm của đôi môi cô khiến cả người như nhũn ra, lòng càng bối rối, nhưng cũng không biết là chờ mong nhiều hơn hay kháng cự nhiều hơn.
Đang lúc Tần Hàm Lạc lửa tình bừng bừng, sắp sửa phát điên thì thanh âm của Mễ Tuyết Tuệ lại vang lên ngoài cửa: "Tiểu Nhàn, con ở trong phòng Hàm Lạc à? Sao còn chưa ngủ?"
Thanh âm đó vang lên như tiếng sấm giữa trời quang, Tần Hàm Lạc gần như lập tức tách ra xa, mà Mễ Tiểu Nhàn lại nín thở. Hai người vẫn đứng trong bóng tối không nhúc nhích, theo đó là vài tiếng bước chân, sau đó Tần Trọng nói: "Ôi dào, em quản nhiều vậy làm gì, cuối tuần mà, để cho mấy đứa nhỏ chơi nhiều một chút, tối nay có ngủ hay không cũng không sao cả."
Lại nghe Mễ Tuyết Tuệ nói: "Xem kìa, giờ là ai quản hai đứa? Không phải chính anh vẫn nói thời gian nghỉ ngơi phải theo quy luật mới tốt à."
Tuy miệng nói thế, nhưng bà cũng theo ông trở về phòng ngủ.
Nghe được tiếng bước chân đi xa, tảng đá trong lòng Tần Hàm Lạc cuối cùng cũng rớt cuống, nhưng bị doạ một phen, lửa tình trong lòng cũng dần dần giảm xuống, đầu óc trong nháy mắt trở nên tỉnh táo, nhớ lại những cử chỉ lớn mật vừa rồi của mình, không khỏi có chút xấu hổ. Cô đi về phía Tiểu Nhàn, lúng túng kêu: "Tiểu Nhàn..." Hai tay liền kéo kéo em.
"Khuya rồi, em về phòng đây." Mễ Tiểu Nhàn lại vội vàng ngắt lời cô, sau đó chạy tới cửa, chuẩn xác mở cửa ra, như chạy trốn trở về phòng mình.
Trong căn phòng tối như mực chỉ còn lại một mình Tần Hàm Lạc, cô há hốc miệng, thậm chí còn chưa kịp nói xong một câu.
Em làm sao vậy? Có phải giận rồi không? Thật là, vừa rồi hành vi có hơi lỗ mãng. Tần Hàm Lạc ngơ ngác nghĩ, mà trong lòng lại ảo não bất an. Sau một lúc lâu, cô cũng ra khỏi phòng, đứng trên hành lang, giơ tay khẽ mở cửa phòng Mễ Tiểu Nhàn, nhưng lại không hề thấy nó dịch chuyển.
Khoá trái? Lần này Tần Hàm Lạc hoàn toàn ngây ngẩn. Cô biết, đêm nay mình không thể ngủ yên.
Mễ Tiểu Nhàn trở lại phòng, khóa cửa lại bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Lưng tựa vào cửa, nghĩ nghĩ, lại xoay người khoá trái cửa, trái tim vẫn còn đập "thình thịch".
Trong đầu dường như vẫn còn cảm giác mê muội, chỉ là không mãnh liệt như vừa rồi lúc Tần Hàm Lạc hôn em. Em nhịn không được giơ tay khẽ vuốt môi mình, cảm giác mềm mại tuyệt vời vẫn rõ ràng như cũ. Em không ngờ đêm nay Tần Hàm Lạc lại có hành động lớn mật như thế, mà Mễ Tuyết Tuệ lại thực sự khiến em hoảng sợ, thế nên hiện tại thần kinh của em vẫn còn căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên em hôn một người, bối rối, chân tay luống cuống. Mối tình đầu của mỗi cô gái đều hẳn từng tưởng tượng cảnh tượng nụ hôn đầu tiên của mình, Mễ Tiểu Nhàn là cô gái xuất sắc như thế, nhưng cũng không ngoại lệ. Trong tưởng tượng của em, đối phương nhất định là người mình yêu thực sự, nhất định sẽ rất dịu dàng, mà việc đó nhất định sẽ diễn ra ở một nơi lãng mạn.
Đáng tiếc tuy Tần Hàm Lạc là người em yêu, nhưng trong phòng cũng không phải nơi lãng mạn gì, điểm ấy cũng coi như thôi đi, nhưng mấu chốt là Tần Hàm Lạc cũng không ôn nhu cho lắm, điều này khiến trong lòng em thoáng cảm thấy uỷ khuất, mà kỹ xảo hôn thành thạo của cô càng khiến lòng em có cảm giác khó nói thành lời.
Nhưng không thể phủ nhận cảm giác này quả thật rất ngọt ngào rất đẹp đẽ, khiến cho em đến bây giờ nhớ lại vẫn thấy hai tai nóng bừng, tim đập liên hồi. Em thở dài, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Trên hành lang hình như có tiếng bước chân vang lên, theo đó tựa hồ có người xoay tay nắm cửa phòng em. Mễ Tiểu Nhàn giật mình, không hiểu sao lại bắt đầu khẩn trương, không biết vì sao đêm nay em có phần bài xích việc đối mặt Tần Hàm Lạc lần nữa, có lẽ em hơi dỗi. Em kinh hoảng cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, bên ngoài cũng là một mảnh im ắng. Mễ Tiểu Nhàn hơi không xác định được, không biết đồ ngốc kia đã đi chưa, nhưng lại không dám mở cửa ra nhìn.
Một lúc lâu sau, bên ngoài rốt cục vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, tiếp theo một tiếng động nhỏ vang lên từ cửa phòng Tần Hàm Lạc. Mễ Tiểu Nhàn không khỏi cắn môi, thì ra cô vẫn luôn đứng bên ngoài. Không biết tại sao, lòng em bỗng có chút chua sót.
Ngẩn ngơ một lúc lâu, Mễ Tiểu Nhàn mới đứng thẳng dậy, không có tinh thần nằm lên giường.
***
Hôm nay trên bàn cơm, không khí có phần quái dị. Mễ Tuyết Tuệ nhìn Mễ Tiểu Nhàn không yên lòng, dùng đũa gẩy gẩy hạt cơm, lại nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Tần Hàm Lạc, rốt cục không nhịn được hỏi: "Sao thế? Đồ ăn hôm nay không ngon à?"
"Không phải." Tần Hàm Lạc và Mễ Tiểu Nhàn gần như trăm miệng một lời.
Tần Trọng giương mắt lên, kinh ngạc nói: "Ai nói ăn không ngon, ngon lắm mà."
"Vậy hôm nay hai đứa làm sao thế?"
"Không phải, hôm nay con hẹn Thuý Nhi cùng đi dạo phố rồi." Mễ Tiểu Nhàn đẩy bát ra, nhẹ giọng nói: "Cũng sắp đến giờ, con không ăn nữa đâu." Nói xong liền buông đũa, đứng dậy về phòng thay đồ.
"Tiểu Nhàn, ăn như thế sẽ đói đấy." Mễ Tuyết Tuệ gọi em lại lúc em đang thay giầy.
"Đói bụng thì sẽ ăn gì đó ở ngoài mà, mẹ lo gì chứ." Mễ Tiểu Nhàn ngoái đầu lại cười, mở cửa đi ra.
Tần Hàm Lạc vừa thấy em đi, lòng cũng bắt đầu sốt ruột, và hai ba cái liền ăn xong cơm trong chén, cũng vội vàng nói: "Ba, dì Mễ, con cũng hẹn với đám Trương Tử Toàn đi đá bóng rồi, con cũng đi đây." Nói xong không kịp chờ Tần Trọng và Mễ Tuyết Tuệ trả lời đã chạy vội ra cửa thay giầy, nhanh như chớp đi ra ngoài.
"Hai đứa nhỏ này." Mễ Tuyết Tuệ nhìn bàn ăn trở bên vắng vẻ, nhịn không được thở dài: "Lại chỉ còn hai chúng ta."
"Nếu em thấy trong nhà chưa đủ náo nhiệt, anh nghĩ chúng ta có thể sinh thêm một đứa." Tần Trọng bỗng nhiên thình lình buông một câu.
Mễ Tuyết Tuệ đột nhiên đỏ mặt: "Anh lại không đứng đắn rồi."
"Anh nói thật đó." Tần Trọng vẻ mặt nghiêm túc nhìn bà: "Không bằng chúng ta lại sinh thêm một đứa nữa, nếu không vài năm nữa Hàm Lạc và Tiểu Nhàn lập gia đình rồi, hai chúng ta liền thật sự cô đơn."
"Em đã bốn mươi rồi còn sinh con làm gì, sẽ bị người ta chê cười mất thôi." Mễ Tuyết Tuệ cúi đầu cười nói.
"Nói vớ vẩn." Tần Trọng vươn tay ra, nắm bàn tay bà đang đặt trên bàn.
***
"Tiểu Nhàn, chờ đã." Tần Hàm Lạc chạy theo một đoạn, rốt cục đuổi kịp Mễ Tiểu Nhàn.
"Làm gì?" Mễ Tiểu Nhàn không thèm nói lý, vẫn đi thẳng.
Tần Hàm Lạc vội vàng chạy đến phía trước, giang tay ngăn em lại, thở dốc nói: "Tiểu Nhàn, tôi có chuyện muốn nói."
"Nói cái gì?"
"Chuyện tối hôm qua, không phải em giận đấy chứ?"
Mễ Tiểu Nhàn cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, ra vẻ khó hiểu, hỏi ngược lại: "Tối qua xảy ra chuyện gì?"
Tần Hàm Lạc ngẩn ngơ, Mễ Tiểu Nhàn đã đi lướt qua cô, cô chỉ đành đi theo. Hai người ra khỏi cổng Nhất Trung, Mễ Tiểu Nhàn đi thẳng dọc theo con phố, sau đó rẽ bên trái.
"Chị đi theo em làm gì?"
"Em muốn đi đâu?"
"Không liên quan đến chị."
Nói chuyện kiểu vậy khiến Tần Hàm Lạc hoảng thật sự, cô lại tiến lên chắn trước mặt em: "Được rồi mà, Tiểu Nhàn, tôi biết tôi sai rồi, để tôi nhận lỗi với em."
"Lỗi gì chứ?"
"Tôi đã hứa sẽ không làm ra hành động gì quá mức, nhưng tôi lại không làm được." Tần Hàm Lạc có chút xấu hổ, nhẹ giọng nói: "Nhưng tối qua, tôi thật sự...thật sự..." Nói xong thì tiếng đã nhỏ đến mức gần như chính mình cũng không nghe thấy: "Có hơi khó điều khiển hành động, mong em tha thứ."
Nói xong, cô nhìn nhìn Mễ Tiểu Nhàn, lại nhỏ giọng cẩn thận nói: "Tối qua...tối qua có phải là lần đầu tiên của em không? Tôi xin lỗi, tôi...tôi chắc hẳn đã doạ em sợ."
Mễ Tiểu Nhàn không nói gì, quay mặt qua một bên. Tần Hàm Lạc di chuyển, để em đối diện với mình, đã thấy trên gương mặt thanh lệ không tỳ vết của Mễ Tiểu Nhàn không biết từ khi nào đã vương vài giọt nước mắt trong suốt.
"Tiểu Nhàn..." Tần Hàm Lạc kinh hoảng nhìn em, đưa tay giữ vai em.
"Không phải chị thường xuyên nhận lỗi với người ta khi làm vậy đấy chứ?" Mễ Tiểu Nhàn tránh khỏi tay cô, tức giận nói.
Tần Hàm Lạc ngẩn ra, há hốc miệng: "Nói gì thế? Tôi đâu thường xuyên nhận lỗi với người khác những chuyện như vậy đâu!"
Nói xong cô nhìn nhìn người qua đường, vội vàng kéo Mễ Tiểu Nhàn, hai người đi đến một chỗ yên lặng. Tần Hàm Lạc bỗng nhiên tỏ ra vui mừng: "Tiểu Nhàn, em...em tức giận vì thế sao?" Nói xong lại lấy giấy ăn ra đưa cho em: "Tôi giống loại người đó à?!"
"Em thấy chị giống loại người như thế đấy."
"Tiểu Nhàn, em biết không, lúc này tôi thật sự vui lắm." Tần Hàm Lạc nở nụ cười dịu dàng: "Nhìn thấy em khóc, tôi rất đau lòng, nhưng tôi cũng rất vui vì nhìn thấy em ghen vì tôi."
"Ai ghen vì chị, không biết xấu hổ!" Mễ Tiểu Nhàn nghĩ đến một chuyện, hơi nghẹn ngào nói: "Tối qua em nên cho chị một cái tát mới phải, chắc chắc vì chị nghĩ đến người khác cho nên...cho nên mới hôn em."
"Không phải!" Tần Hàm Lạc trợn mắt, thế này thật quá oan mà: "Sao em có thể nghĩ như thế được chứ! Tôi làm thế là vì tôi yêu em, là...là vì em quá hấp dẫn, khiến tôi không kìm lòng nổi, sao em có thể có suy nghĩ vớ vẩn như thế được?!"
"Thật sao?" Nước mắt em thế nhưng lại thần kỳ ngừng lại, đôi mắt đẹp đong đầy sương mù nhìn cô.
"Đương nhiên là thật! Tôi có thể thề!" Tần Hàm Lạc cuống đến đỏ mặt.
"Được rồi, em tin." Mễ Tiểu Nhàn khụt khịt mũi, bộ dáng Tần Hàm Lạc khiến chút nghi ngờ trong lòng em tối qua biến mất, cuối cùng lòng cũng có chút thoải mái: "Đi thôi, cùng đi dạo phố với em, em và Thuý Nhi mua gì, chị phải xách đồ."
"Em..." Tần Hàm Lạc vừa đi, vừa nhìn em chằm chằm, kinh ngạc trước biến hoá cảm xúc của em: "Em không sao chứ?"
"Không sao." Mễ Tiểu Nhàn lắc đầu, khoé miệng vương đầy ý cười: "Em thì có chuyện gì?"
"Vậy...vừa rồi em thử tôi?" Lòng cô đột nhiên xuất hiện một nghi vấn.
"Chị nói xem?" Mễ Tiểu Nhàn nghiêng đầu hỏi lại cô.
"Tôi không biết, nhưng cho dù là thử tôi thì tôi cũng qua cửa." Tần Hàm Lạc cười nói. Cô nhìn sườn mặt xinh đẹp của Mễ Tiểu Nhàn, trái tim rung động, lắp bắp: "Vậy...vậy về sau còn cần tuân thủ lời hứa kia của tôi không?"
"Chính chị hứa mà, đương nhiên cần thực hiện rồi." Mễ Tiểu Nhàn liếc cô một cái.
Tần Hàm Lạc thất vọng, ủ rũ đi theo em.
"Chị có viết vì sao hồi trước em không cho chị đi theo gặp bà nội không?" Mễ Tiểu Nhàn bỗng nhiên nói sang chuyện khác.
"Vì sao?"
"Vì em chưa từng dẫn ai đi đến nhà bà nội cả." Hiếm khi vẻ mặt em thực sự rất nghiêm túc: "Trong lòng em bà nội là người thân thiết nhất, vì thế em luôn nghĩ, người đầu tiên em dẫn về gặp bà nội nhất định phải là người em yêu."
"Vậy lần sau em dẫn tôi đi thăm bà nội nhé." Tần Hàm Lạc lại vui mừng nói.
"Chị á?" Mễ Tiểu Nhàn liếc cô, khẽ hừ một tiếng: "Chị còn chưa qua cửa đâu."
Tần Hàm Lạc ngẩn ra: "Không phải tôi là người em yêu sao? Phải thế nào mới tính là qua cửa?"
"Chờ đến lúc em mời chị đi thì chị mới qua cửa." Mễ Tiểu Nhàn nhìn cô, trên mặt bỗng lộ ra một nụ cười thần bí: "Có điều hôm nay em cũng muốn chính thức giới thiệu chị với một người."
"Ai?" Tần Hàm Lạc nghi hoặc hỏi.
"Thuý Nhi đó, em nói với cậu ấy là em có người mình thích rồi, con nhóc kia vẫn luôn thắc mắc không biết là ai, em đã đồng ý hôm nay sẽ chính thức dẫn người em thích tới giới thiệu với cậu ấy."
"A!" Tần Hàm Lạc nhịn không được sợ hãi kêu, sắc mặt hơi trắng: "Tôi còn chưa chuẩn bị tốt tư tưởng mà!"
"Cậu ấy càng chưa chuẩn bị tư tưởng nữa."
"Em sẽ làm con bé sợ mất!"
"Sợ đến đâu đi nữa thì cũng không hơn phản ứng của chị vừa rồi đâu." Mễ Tiểu Nhàn gần như khinh bỉ lườm cô một cái.
Tần Hàm Lạc vội vàng ngậm miệng, trong lòng lại thầm kêu khổ. Em cũng không nói trước một tiếng để người ta chuẩn bị gì cả. Trước kia cô vẫn dùng thân phận chị gái của Tiểu Nhàn để đối diện với Chung Thuý Nhi, hôm nay lại lấy thân phận người yêu, trời ạ, xấu hổ biết bao.
Đi được vài chục bước, Tần Hàm Lạc bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề, tạm thời dẹp tâm tình rối rắm qua một bên, mở miệng hỏi: "Em đã sớm chuẩn bị tốt để hôm nay dẫn tôi đi gặp mặt Thuý Nhi rồi?"
"Đúng vậy."
"Nếu hôm nay tôi không đi ra theo em thì sao?" Tần Hàm Lạc kinh ngạc hỏi.
"Chị sẽ đi theo em." Mễ Tiểu Nhàn nói rất chắc chắn.
"Vì sao em lại khẳng định như thế?"
"Vì em biết chị thích em." Mễ Tiểu Nhàn nhìn cô, mỉm cười: "Nếu đã xảy ra chuyện tối qua mà hôm nay chị lại né tránh em, không chủ động tìm em thì sao có thể là thật lòng thích đây? Như thế thì đâu đáng giá để em giới thiệu cho người bạn tốt nhất của em được."
Hết chương 90
———————————–
Bách Linh: Tiểu Nhàn thông minh ghê

Bình Luận (0)
Comment