Vị Đắng Hôn Nhân

Chương 5



Nhìn cô cùng mấy người kia thân mật cười cười nói nói, không hiểu sao anh lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Cố Tổng, Cố Tổng..."
Anh mải nhìn cô mà quên mất các đối tác đang ngồi bên cạnh.

"Cố Tổng, anh không sao đó chứ?"
"À…xin lỗi mọi người, chúng ta tiếp tục thôi."
Phó Thuần cứ có cảm giác cô thấy không thoải mái khi có sự xuất hiện của anh, vì vậy đã chủ động lên tiếng:
"Hay là em cứ trở về suy nghĩ đi nếu có gì thì gọi cho anh sau."
"Như vậy cũng được sao?"
"Đây là số điện thoại của anh, khi nào em suy nghĩ xong rồi có thể gọi cho anh."
Phó Thuần đưa tấm danh thiếp của mình cho cô.

Cô nhận lấy, nhìn qua rồi mau chóng cất tấm thiệp đi.

Trước khi ra về Phó Thuần còn không quên ngỏ ý muốn đưa hai cô gái về:
"Hay là để anh đưa hai em về nhé!"
"Không cần đâu, bọn em có xe rồi."
"Vậy anh về trước đây, chào hai em."
Sau khi Phó Thuần rời đi cô và Dương Tiểu Linh cũng chuẩn bị ra về.


Cô có ngoái lại nhìn anh trong nhà hàng, nhìn thấy anh đang nói chuyện với đối tác rất thoải mái, trong lòng bỗng dưng buồn khó tả.

Anh đã từng nói là ở bên ngoài không được để ai phát hiện ra quan hệ của hai người, vì vậy nếu có nhìn thấy nhau thì hãy coi như người dưng nước lã.

Tối hôm đó, anh trở về từ công ty, cô biết anh vừa về liền chạy ra đón nhưng đáp lại cô là sự lạnh lùng của anh.

Anh lướt qua cô như cơn gió, làm như không thấy sự tồn tại của cô vậy.

Sau một ngày làm việc ở KJB, đối mặt với những sự coi thường của các cổ đông đã khiến anh mệt mỏi, anh ngồi phịch xuống ghế, thấy vậy cô liền rót cho anh một cốc nước lạnh để lên bàn.

"Anh uống chút nước đi…"
Nói rồi cô lủi thủi đi làm việc nhà.

Anh định không để ý đâu nhưng không hiểu sao cứ nhìn theo cô, dạo này anh thấy cô gầy đi nhiều.

Đang mải suy nghĩ về người phụ nữ ấy anh đột nhiên bừng tỉnh, lắc đầu:
"Tại sao mình lại quan tâm đến cô ta chứ?"
Anh đứng dậy, không uống cốc nước đó, nhưng sau khi nghĩ lại anh liền nhấc cốc nước lên và uống hết.

Cô nhìn theo anh cảm thấy anh hôm nay thật lạ nhưng lại không dám lên tiếng để hỏi.

Đến lúc cô chuẩn bị quần áo để đi tắm thì đột nhiên tấm danh thiếp rơi xuống từ túi áo.

Cô quay người lại, nhặt lên đọc dòng chữ trên tấm danh thiếp:
"Tổng giám đốc Phó Thuần của tập đoàn Phó Thị..."
Cô nhớ tới lời đề nghị hồi chiều, lòng rất muốn vào Phó Thị nhưng liệu anh có đồng ý không? Cô để tấm danh thiếp trên giường rồi bước vào phòng tắm.

Lát sau anh đi qua phòng của cô, thấy cửa phòng mở, tò mò anh liền bước vào.

Nhìn xung quanh không thấy cô đâu bỗng dưng anh nhìn thấy tấm danh thiếp trên giường, liền nhặt nó lên xem qua.

"Tập đoàn Phó Thị, cô ta muốn làm việc ở đây sao?"
Cạch!
Cửa phòng tắm bật mở, theo phản xạ tự nhiên anh liền quay lại thì nhìn thấy cô đang quấn một chiếc khăn tắm bước ra.

Không hiểu sao khi nhìn thấy làn da trắng mịn của cô dưới lớp khăn ấy anh lại nuốt nước bọt, nhìn cô chăm chăm không rời mắt.

Cô thấy lạ khi anh vào phòng của mình, đột nhiên để ý đến tấm danh thiếp kia cô vội vàng chạy đến giật lấy:
"Cái này anh không cần phải xem đâu."

Thấy cô bối rối như vậy anh liền mỉm cười:
"Không ngờ một người như cô lại có thể được Phó Thị mời tới làm việc."
"Thì…thì sao? Chả lẽ…tôi không thể?"
Anh nhìn cô, ánh mắt đằng đằng sát khí tiến về phía trước, còn cô thì lại sợ hãi ánh mắt ấy mà cứ vậy lùi lại.

Đến khi lưng cô chạm vào tường không còn chỗ lùi nữa cô đành đứng nép vào đó nhưng không hiểu sao anh cứ tiến lại gần.

Anh đến sát cô, cúi thấp người ngửi hương thơm trên người của cô, nở một nụ cười mãn nguyện, anh nói:
"Cô đúng là biết cách quyến rũ tôi."
Cô đưa hai tay về phía trước cố đẩy anh tránh ra xa:
"Anh ra ngoài đi, tôi cần thay đồ."
Không chần chừ anh liền lao đến cắn vào cổ của cô khiến cô đau điếng người:
"Á!"
"Cô thực sự thích cái tên họ Phó đó lắm sao? Nhìn hai người thân thiết giống như đã từng quen biết trước vậy."
"Anh ấy từng là học trưởng của tôi."
"Hai từ ‘anh ấy’ nói ra từ miệng cô nghe thật gần gũi."
Anh như nổi cơn ghen nắm chặt hai tay của cô giơ lên trên ép chặt vào tường.

"Anh…anh định làm gì…ưm."
Ngay lập tức anh khóa môi cô bằng nụ hôn nồng cháy.

Mùi hương trên cơ thể cộng thêm làn da mịn màng của cô khiến thân dưới anh như bị kích thích mà phản ứng kịch liệt.

Cô bị ép vào tường, cưỡng hôn một cách mạnh bạo không thể chống cự chỉ kêu được ra vài tiếng:
"Ư…ưm…"
Sau màn hôn dạo đầu lưỡi anh bắt đầu đưa vào trong khoang miệng cô, liên tục khuấy đảo.

Kết thúc nụ hôn sâu ấy cô thở dốc liên tục, anh cúi người thấp xuống hôn lên cổ, lên vai và ngực của cô.

"Không…dừng lại đi."
Cô bất giác nói anh dừng lại khiến anh cau mày khó chịu.

Anh thẳng tay tháo chiếc khăn tắm của cô xuống, cảnh xuân sắc mê người hiện ra trước mắt, anh lao vào tấn công cô như một con sói đói gặp được chú thỏ con vậy.

"A…đừng…đừng mà."
Anh đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.

Làm ở tư thế này đã khó khăn với cô anh còn mạnh tay khiến cô đau đớn.

"Nói thật đi, cô và hắn có quan hệ gì?"
"A…không…không có gì cả…"

"Nói dối, thân thiết như vậy mà nói là không có gì cả sao? Cô nghĩ tôi ngu đến mức tin lời cô nói?"
Anh vừa truy hỏi vừa thúc mạnh vào trong cơ thể của cô.

Cô bây giờ chỉ cảm thấy đau và xấu hổ khi bị làm nhục ngay tại đây như vậy.

Không thấy cô trả lời anh tiếp tục đưa môi theo cơ thể cô từ cổ trượt xuống dưới, dừng lại hai bên ngực anh đưa lưỡi mân mê hai đóa hoa nhỏ.

Cô đỏ mặt kêu lên:
"Ưm…đừng mà…dừng lại đi tôi xin anh."
"Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
"Tôi và anh ấy thực sự không có gì, tôi phải nói như thế nào thì mới vừa lòng anh đây?"
Cô hét lên khiến anh giật mình trợn trừng mắt nhìn cô.

Tụt hứng anh liền tha cho cô, thật không ngờ anh lại nổi cơn ghen khi cô thân mật với người đàn ông khác.

Cô cảm thấy tủi thân ngồi gục xuống sàn nhà ôm mặt khóc.

"Tại sao hết lần này đến lần khác anh làm nhục tôi? Tôi biết ba tôi đã làm chuyện có lỗi với gia đình anh nhưng tại sao tôi phải chịu những sự trừng phạt này, tại sao lại đối với tôi như vậy…?"
Thấy cô khóc nức nở anh bỗng dưng cảm thấy nhói trong tim.

Chưa bao giờ có người phụ nữ nào lại khiến anh phải suy nghĩ nhiều như vậy.

Anh đang bị thù hận che mắt hay là do bản thân chỉ toàn suy diễn lung tung.

Anh định đưa tay để an ủi cô nhưng đột nhiên nghĩ lại anh không làm thế nữa mà mặc quần áo, đóng cửa lại chạy thẳng ra ngoài.

Rầm!
Tiếng cửa đóng khiến cô giật mình, cô ngoái đầu nhìn ra phía cửa rồi vơ lấy chiếc khăn tắm che đi cơ thể trần trụi.

Anh đứng bên ngoài phòng cô một lúc đảm bảo rằng khi không còn nghe thấy tiếng khóc của cô nữa anh mới rời đi:
"Phụ nữ…dễ khóc đến vậy sao?"



Bình Luận (0)
Comment