Vị Đạo

Chương 37

Đường Vân Thanh sáng sớm đã chịu không được thức dậy ra khỏi phòng, mắt thâm quầng đầy muộn phiền xuống phòng bếp pha một ly sữa coi như bữa sáng.

Y cả buổi thất thần phỗng người nhìn xuống bàn suy nghĩ, Thiệu Đồng Bản đã đi đâu? Từ nửa đêm hôm qua tới giờ còn chưa quay lại, thấy y già nua xấu xí như vậy liền chán ghét tới nỗi không muốn nhìn thấy mặt y nữa sao...

Thiệu Đồng Bản đang ngồi trong bàn làm việc ở nhà trước đây của cha hắn tìm tài liệu bỗng dưng mũi vô cùng ngứa ngáy hắt hơi liên tục mấy cái, đến nỗi đỏ cả mũi.

Điện thoại từ tiệm đá quý của tên bạn thân hắn mà lúc sáng hắn cố tình gọi tới làm phiền đã đến giờ làm việc, hiện tại mới gọi tới để xử lý đơn hàng của hắn.

Thiệu Đồng Bản đặt một đôi nhẫn bằng vàng trắng trơn nhẵn không có họa tiết, trên nhẫn chỉ có duy nhất một viên kim cương nhỏ nhìn qua không có gì là phô trương nhưng nếu biết tới cái giá trên trời của nó thì ai ai cũng phải ngưỡng mộ.

May mà trước đây hắn có được số đo ngón tay của y, không thì chẳng thể tạo được bất ngờ rồi.

Tới gần tối hôm đó đôi nhẫn mà hắn đặt mới làm xong, đó là do người của công ty đá quý nổ lực làm cho đúng hạn, bằng không chắc phải chờ tới nửa tháng sau mới có thể lấy.

Thiệu Đồng Bản nôn nóng chạy tới lấy nhẫn về, sau đó lên xe một mạch phóng nhanh về nhà, đèn trong nhà đã tắt, hắn hơi thất vọng, vì vốn dĩ còn tưởng người kia sẽ chờ hắn, nhưng không sao cả, nếu mệt thì y cũng có thể đi nghỉ ngơi trước mà.

Mở cửa phòng ngủ, Thiệu Đồng Bản nhìn thấy Đường Vân Thanh đang nằm trên giường quay lưng vào trong, hắn tiến tới gần ngồi bên cạnh, ôn nhu giữ lấy vai y lật lại, bất ngờ nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ, nước mắt đã thấm ướt một mảng drap trải giường.

Vừa nhìn thấy hắn, Đường Vân Thanh lập tức bật khóc, cái gì cũng không nói đứng dậy đi tới ghế đệm trong phòng ngồi xuống, không thèm nhìn hắn.

Thiệu Đồng Bản cười khổ đi tới chỗ y, đứng sau lưng ghế hỏi "Em làm sao vậy?"

Y không có trả lời, im lặng trong lòng tự than thân trách phận.

Hắn không còn cách nào khác tự hỏi tự trả lời "Em buồn chuyện hôm qua sao?"

Lần này ngoài dự kiến, Đường Vân Thanh gật đầu "Có phải anh chán ghét em không? Nghe người ta nói như vậy thấy cũng có lý nên mới bỏ đi..."

"Không có a! Anh..."

"Anh thế nào?"

Hắn trầm mặc, đi tới trước mặt y, khụy một bên gối xuống thành khẩn nói ra lời trong lòng mình "Nếu em sợ rằng sau này mình già nua xấu xí thì hãy cùng với anh cá cược thêm một lần nữa đi!"

Y sụt sịt nước mũi, nhìn hắn "Cá cược chuyện gì!"

Thiệu Đồng Bản ôn nhu mỉm cười vuốt tóc y, sau đó lấy trong túi áo vest ra một chiếc hộp nhỏ hình thoi màu vàng kim "Nếu em sợ già nua xấu xí anh sẽ chán ghét thì nhân cơ hội này sớm một chút gả cho anh, sau đó bắt anh thừa nhận nhan sắc của em, thấy thế nào?"

"Anh là đang cầu hôn sao!" y ngượng ngùng bật cười, nước mắt rơi đầy mặt chẳng nhìn ra được là đang khóc hay đang vui mừng.

Hắn gật đầu, mặt không biến sắc "Gả cho anh nha!"

Đường Vân Thanh muốn chọc ghẹo hắn thêm một chút "Dễ như vậy gả cho anh sao, ân cũng được, nhưng mà..."

Chưa kịp dứt lời đã bị tên kia lừa đeo nhẫn vào tay, hắn còn mặt dày tuyên bố "Nhẫn cũng đã đeo vào tay em rồi, từ nay không được gỡ nó ra nữa, nghe chưa!"

"Được thôi, nếu anh ngoan ngoãn nghe lời em!" y nhếch môi cười, quan sát hắn, không có thái độ kháng cự, xem như thành giao.

Theo như kịch bản, đêm nay phải thực lãng mạn, nhưng đáng tiếc nó lại khác xa, rất xa...

Cả hai ngồi nói nhảm cho đến gần sáng nghe được tiếng thở đều đặn của Đường Vân Thanh bên tai, y không trả lời câu nói của hắn nữa, Thiệu Đồng Bản cười khổ ôm y vào lòng chợp mắt một chút.

Tới khoảng 7h sáng, công ty gọi tới, thư ký phàn nàn việc chủ tịch gần đây làm việc không ổn định, nói hắn nhất định phải xem lại tác phong vì dạo này đang dấy lên phong trào nói xấu cấp trên của đám nhân viên trong những tổ công tác rảnh rỗi thiếu việc làm.

Thiệu Đồng Bản tức giận từ giã hiền thê đi tới công ty, mất hết mấy ngày chỉnh đốn lại từ trên xuống dưới, sau đó mới yên tâm quay về bên bà xã.

Lúc ngồi ăn tối ở nhà cùng với Đường Vân Thanh, y mới nhìn chăm chăm rồi hỏi hắn "Nhẫn của anh đâu?"

Thiệu Đồng Bản bối rối cười "Anh để quên trong phòng tắm rồi!"

"Sao anh nói sẽ không gỡ nó ra?" y chau mày không cố ý làm lộ ra sự khó chịu của mình, nhưng lại bị hắn nhìn thấy hết.

"Xin lỗi bảo bối, anh lập tức đi lấy!"

"Không cần đâu, ngồi xuống ăn cơm đã!"

Hắn mừng rỡ nghĩ rằng y sẽ không làm quan trọng hóa vấn đề và không để bụng chuyện này, vui vẻ ngồi lại vị trí cầm đũa lên chuẩn bị ăn cơm, bất ngờ y lại lên tiếng "Dù sao cũng chỉ là nhẫn cưới thôi mà, cần gì quan trọng như vậy, thậm chí em và anh còn chưa kết hôn, nhỉ! Thôi ăn cơm đã!"

Hắn biết tiểu yêu của hắn lại đang giở trò làm nũng, ngậm một miệng cơm nhả ra không được, nuốt xuống không thông, Thiệu Đồng Bản đành đứng dậy ngon ngọt dỗ dành bà xã đại nhân ""Anh xin lỗi mà, Tiểu Thanh, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy, còn nữa, hôn lễ của chúng ta... Chờ giải quyết xong hợp đồng lớn lần này anh sẽ tổ chức mà!!!"

"Bày ra trước mắt em mới tin anh!"

Hắn ngậm ngùi đi tới phòng tắm đem nhẫn đeo lại vào tay, cả buổi tối không quên lấy lòng bà xã. Vậy mới nói người hiền lành thế nào cũng có lúc bùng phát thành cái dạng không dễ chạm tới.

Đường Vân Thanh y không phải giở chứng, mà chính là muốn nhân cơ hội lấy lại những gì thời gian qua bị hắn lấy mất, trả thù cho bản thân khi xưa vì hắn mà chịu biết bao nhiêu thống khổ.

*Đường nào cũng về La Mã, đi một vòng, công của tuôi k thoát khỏi kiếp thê nô:)))*

*p.s: Hôm nay cực siêng, 3 truyện 3 chap, tán dương tuôi đi nào!!!!!*

*KLQ truyện này sắp hoàn r nè:3 mừng ((:*
Bình Luận (0)
Comment