Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 104

Đã gần đến thời gian tổ chức hội chợ lần đầu của bộ lạc Trường Hà, trên dưới bộ lạc đều trở nên căng thẳng, cho dù là đại vu đã trải nghiệm vô số gió mưa, hai hôm nay khóe miệng cũng nổi mấy mụn nước.

Tiền thủ lĩnh Kim Đồng, khi nhường ngôi cho Bạch, tuy tuổi không tính là trẻ, thể lực và lực chiến đấu cũng đã qua thời kỳ đỉnh cao của chiến sĩ thú nhân, nhưng so với rất nhiều lão giả vẫn chặt chẽ bá chiếm vị trí thủ lĩnh ở những bộ lạc khác, ông có thể tính là trẻ tuổi.

Bạch là Kim Đồng nhìn tới lớn, mà Kim Đồng cùng với ba Ngân Dực của hắn là bạn vô cùng tốt chơi từ nhỏ đến lớn, sau khi Ngân Dực qua đời, Kim Đồng một dạo từng nghĩ thu dưỡng Bạch, nhưng khi đó hắn đã có ấu thú con không phù hợp điều kiện thu dưỡng của bộ lạc, đại vu cũng không đồng ý, sau khi Bạch trưởng thành ghi nhớ mọi chuyện cũng không muốn, đành phải thôi.

Nhưng, trong quá trình Bạch trưởng thành, Kim Đồng thật sự đã chiếu cố hắn không ít, nếu không cho dù Bạch từ rất nhỏ có thể tự săn mồi, cũng không thể dùng hình thái miêu thú con chịu đựng qua nhiều mùa đông như thế, đổi lại là bất cứ bộ lạc nào khác, chỉ riêng điểm Bạch chậm chạp chưa hóa hình trưởng thành, đã đủ để bị xem là nguyên thú đuổi khỏi bộ lạc.

Mà sau khi Bạch thành công hóa hình, còn biểu hiện lực chiến đấu và thiên phú lãnh đạo vô cùng cường đại, Kim Đồng không có một chút do dự nào nhường lại vị trí thủ lĩnh của mình, đây là điều mà rất nhiều người không cách nào làm được.

Những bộ lạc xung quanh Hắc Sắc sâm lâm, có không ít người vì vị trí thủ lĩnh, tranh nhau vỡ đầu chảy máu.

Có lẽ Kim Đồng không tính là một thủ lĩnh bộ lạc rất ưu tú, nhưng ông đủ quang minh lỗi lạc, không có tư tâm, vĩnh viễn đặt lợi ích bộ lạc lên hàng đầu.

Chính vì như thế, sau khi Kim Đồng thoái vị, Bạch không để ông gia nhập quân đoàn thú nhân, trở thành một chiến sĩ thú nhân bình thường, mà để ông tiếp tục ở lại bộ lạc, hiệp trợ đại vu và Ngô Nặc xử lý chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ trong bộ lạc.

Vì thế, trên danh nghĩa, Kim Đồng đã thoái vị nhượng hiền, nhưng quyền lực trong tay vẫn không nhỏ.

Kim Đồng dù sao cũng đã làm thủ lĩnh hơn mười năm, trong bộ lạc cũng rất có uy tín, sau khi ông thoái vị, Bạch vẫn nguyện ý đối xử tốt với ông, tín nhiệm ông, thậm chí phân quyền lực cho ông. Đủ hành động khiến hình tượng Bạch trong lòng mọi người trở nên càng thêm nhân hậu trung thiện. Điều này cũng có tác dụng an ủi rất lớn cho những bộ lạc quy thuộc Trường Hà, trên một trình độ nhất định, cũng khiến cả bộ lạc trở nên càng thêm đoàn kết dung hợp.

Các thổ dân nguyên thủy phần lớn đều khá trực tiếp thuần phác, đối với họ, một thủ lĩnh chịu phân quyền cho tiền thủ lĩnh, cho dù ngoại hình nhìn có lạnh lẽo, tâm nhãn cũng sẽ không xấu đến đâu, đi theo một thủ lĩnh như thế, họ rất yên tâm cũng rất an lòng.

Bộ lạc lần đầu tiên cử hành hội chợ bộ lạc trong lịch sử, Kim Đồng từ rất sớm đã chuẩn bị, là thổ dân, ông càng hiểu rõ nguyên tắc của thế giới này hơn Ngô Nặc, là tiền nhiệm thủ lĩnh, ông trước kia cũng từng tham gia không ít lần hội chợ bộ lạc, biết rất nhiều chi tiết nhỏ được sắp xếp.

Vì lần hội chợ bộ lạc này, Kim Đồng bận gầy cả một vòng, định lực của ông còn không bằng đại vu, trên miệng đã nổi một vòng mụn nước nhỏ, vất vả lắm chờ đến ngày hội chợ lần đầu tiên, Kim Đồng cảm thấy tảng đá lớn nghẹn trong cổ họng mình tựa hồ đã lỏng đi nhiều.

Đến bộ lạc Trường Hà đầu tiên, là bộ lạc nhím từng bán lúa mì cho Ngô Nặc.

Bộ lạc nhím sống ở nơi vô cùng hẻo lánh, thời gian họ dời đến Hắc Sắc sâm lâm cũng không dài, lại thêm đại vu của họ vô cùng gian xảo lại nhát gan, vì giấu bí mật nuôi dưỡng chim thịt, bộ lạc họ rất ít giao lưu với bộ lạc khác xung quanh, ngoài bộ lạc hầu như không ai biết nơi ở của họ.

Trong mùa đông năm ngoái, rất nhiều bộ lạc nhỏ vừa gặp tai họa hủy diệt, bộ lạc nhím cũng chịu thiên tai, nhưng họ tránh được nhân họa, dựa vào chim thịt và trứng chim thịt, cùng với ‘guli’, dù sao mọi người đều toàn bộ trụ qua mùa đông.

Đại vu của bộ lạc nhím, lúc còn trẻ cũng từng có chút gặp gỡ, trộm học được  một vài phép tính ở chỗ đại vu bộ lạc siêu cấp, cộng thêm chủng tộc truyền thừa và kinh nghiệm của ông, ông đã suy đoán ra tình trạng mùa đông năm nay không tốt hơn năm ngoái bao nhiêu.

Năm ngoái mọi người tuy dựa vào chim thịt, miễn cưỡng trụ qua, nhưng cũng dẫn tới lượng chim thịt trong bộ lạc giảm mạnh, chỉ dựa vào số chim thịt bộ lạc hiện nuôi căn bản không thể trôi qua mùa đông năm nay. Nhưng năm ngoái tin tức A Đại mang về từ chỗ Ngô Nặc cũng đã nhắc nhở ông, cho nên, ông đặc biệt để tộc nhân mở rộng phạm vi gieo trồng guli, còn an bài nô lệ và một bộ phận tộc nhân nghiêm túc trông chừng. Lúa mì giống nguyên thủy chưa thuần hóa sản lượng tuy rất thấp, nhưng dù sao họ gieo rồng diện tích rộng, điều kiện trồng trọt cũng khá ưu việt, trước đó không lâu, sau khi guli chín, thu hoạch của họ không tồi.

Đại vu đã tính qua, số guli này cộng thêm chim thịt của bộ lạc, trước mùa đông lại trữ thêm chút thức ăn, nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc đủ cho mọi người chịu đựng qua mùa đông.

Nhưng, tiền đề là, họ phải tìm được cách ăn guli chính xác, trực tiếp nấu ăn như họ lúc trước, thật sự không có mấy người nuốt nổi.

Lúc đó Ngô Nặc chỉ là tiện mồm nhắc nhở A Đại phương pháp ăn lúa mì đúng cách, vì ngôn ngữ một bên không thông, Bạch đại miêu ở giữa làm phiên dịch. Bạch đại miêu trước giờ ghét tất cả người đoạt đi sự chú ý của tiểu sứ thần, cho nên đừng trông mong hắn sẽ tận chức trách phiên dịch gì, lại thêm trí nhớ của A Đại cũng không tốt lắm, sau chuyện khi đại vu hỏi hắn, hắn đã quên gần hết, vì thế hắn bị đại vu mắng một trận xói đầu, còn đập cho mấy gậy, A Đại ủy khuất muốn chết.

Hội chợ bộ lạc năm nay, A Đại mang theo sứ mạng trọng đại tham gia, nếu không hoàn thành sứ mạng, đại vu bảo hắn cũng đừng về bộ lạc nữa.

Tộc nhím sống ở nơi hẻo lánh, từ chỗ ở của họ đến bộ lạc Mục Nguyên gần như phải đi xuyên qua cả Hắc Sắc sâm lâm, chỉ đi thôi đã cần hơn một tháng. Vì thế, sau khi thu hoạch xong guli, các chiến sĩ tộc nhím liền mang theo hàng hóa giao dịch, xuất phát từ sớm.

Ban đầu họ căn bản không nhận được thông báo bộ lạc Trường Hà muốn mở hội chợ bộ lạc, trên đường vì ngẫu nhiên mà biết được tin tức, A Đại năm nay phụ trách dẫn đội lập tức quyết định đổi hướng tới bộ lạc Trường Hà.

Trong tương lai dài đến cả đời, A Đại luôn cảm thấy tự đắc không thôi vì quyết định khi đó của mình.

Tộc nhím trong quá trình di dời, từng đi ngang qua bộ lạc siêu cấp Ba Pháp vô cùng nổi tiếng, khi đó vì lấy hạt giống guli, còn có một vài chiến sĩ thú nhân mang vật tư vào trong nội thành bộ lạc Ba Pháp. Lần đầu tiên nhìn thấy nhà đá chi chít trong nội thành bộ lạc Ba Pháp, không một ai không cảm thấy kinh hãi vì sự phú túc của Ba Pháp.

A Đại lúc đó còn chưa hóa hình, chỉ từ xa nhìn tường thành nguy nga của bộ lạc Ba Pháp, đã bị cha mẹ mang đi.

Trong mấy năm nay, hắn không chỉ một lần nghe những chiến sĩ thú nhân đó tán thưởng thổi phồng sự giàu có của bộ lạc Ba Pháp.

Những chiến sĩ thú nhân tự tin đã từng trải đời căn bản xem thường mấy bộ lạc tự xưng là lớn ở xung quanh Hắc Sắc sâm lâm, nhưng, khi từ thật xa họ nhìn thấy nhà gạch ngói của bộ lạc Trường Hà, trên mặt những chiến sĩ thú nhân mắt cao quá đầu lộ ra chấn động hiếm thấy, miệng há to tới mức có thể nuốt một trái trứng chim thịt, thật lâu không cách nào ngậm lại.

A Đại vì chưa từng đi qua bộ lạc Ba Pháp, mỗi lần nghe người khác khoác lác, tự nhiên không thể thiếu ngưỡng mộ ghen tỵ, mỗi khi những chiến sĩ thú nhân này chê bộ lạc Mục Nguyên không đáng một đồng, hắn luôn nhịn không được ảo tưởng bộ lạc Ba Pháp rốt cuộc giàu có thế nào.

Cho tới hôm nay, nhìn thấy bộ dạng mắc nghẹn kinh ngạc của những kẻ thích khoác lác kia, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác giải hận quái dị.

Những kẻ này nhiều nhất chỉ mới đi dạo một vòng trong bộ lạc Ba Pháp, hắn và Vu Nặc của bộ lạc Trường Hà là bạn tốt, Vu Nặc còn từng mời hắn ăn cá nướng, rất ngon ︿( ̄︶ ̄)︿. Thoáng cái,  A Đại trẻ tuổi lưng thẳng hơn rất nhiều.

Trong đội ngũ, vốn có mấy thú nhân nghi vấn quyết định của A Đại, lần này cũng triệt để ngậm miệng.

Thành thật theo sau A Đại, cùng chiến sĩ thú nhân bộ lạc Trường Hà tới tiếp ứng, run run rẩy rẩy đi qua cầu gỗ vượt qua Trường Hà, vào bên trong nơi ở của bộ lạc Trường Hà.

Là bộ lạc đầu tiên tới tham gia hội chợ, tộc nhím tự nhiên được hoan nghênh tương đối nhiệt liệt.

A Đại không quanh co lòng vòng, sau khi đến bộ lạc Trường Hà, thấy Ngô Nặc liền trực tiếp hỏi, bên bộ lạc Trường Hà có thể giao dịch được muối hay không.

Sau khi nhận được đáp án khẳng định, A Đại và tộc nhân của hắn triệt để yên lòng, được Kim Đồng an bài, ưu tiên chọn chỗ không tồi, an doanh dựng trại, tạm thời an ổn.

Nhóm A Đại đến lần  này, mang theo một vài dược liệu quý hiếm bộ lạc tự trồng, lông vũ chim thịt xinh đẹp, da thú, một vài đồ giao dịch cá nhân vụn vặt vân vân, ngoài ra còn có một chút hạt giống guli, cùng với trứng chim thịt có thể ấp nở chim thịt con, với quy mô bộ lạc của họ, đồ giao dịch này đã tính là không ít.

Nhưng, theo mong muốn ban đầu, họ chỉ định dùng dược liệu, lông vũ và da thú đổi muối thô với bộ lạc Mục Nguyên, hạt giống guli và trứng chim thịt thì đặc biệt dùng để trao đổi cách ăn guli chính xác từ bộ lạc Trường Hà.

A Đại khá chân chất không tâm nhãn, sau khi gặp Ngô Nặc, liền trực tiếp để lộ hết.

Ngô Nặc một chút cũng không khách khí, thu hơn một ngàn cân hạt giống guli cùng với trên ngàn trái trứng chim thịt hắn mang tới, sau đó an bài người giảng lại cách sử dụng hạt lúa mì chính xác cho nhóm A Đại, dẫn họ đi tham quan máy mài đá của bộ lạc, còn miễn phí mời họ nếm thử bánh rán và màn thầu thô làm từ bột mì.

So với guli nấu nguyên cả vỏ, những thức ăn bằng bột mì đã qua gia công, thật sự không thể ngon hơn.

Đương nhiên, trừ những thức ăn bột mì này, nhóm A Đại phát hiện đồ ngon ở bộ lạc Trường Hà không ít chút nào, khoai trắng hầm thịt mỹ vị hơn nhiều so với họ trực tiếp ăn sống, miến nấu chua hầm thịt chua thơm tuyệt ngon, thịt nướng, rau xào cho thêm chất điều vị như ớt hoa tiêu hành tỏi vân vân ngon đến mức người ta hận không thể nuốt luôn cả lưỡi vào bụng…  A Đại ỷ quan hệ bạn bè với Ngô Nặc cùng với thần kinh thô da mặt dày trời sinh, thậm chí còn lấy được một vò rượu trái cây thời gian trước Ngô Nặc chiếu theo phương pháp của hệ thống thử ủ ra.

Rượu trái cây vừa ủ thành, lại thêm chỉ là lần đầu thử nghiệm, trong rượu nhiều tạp chất, vị rượu vốn cũng không đủ nồng thơm, độ cũng thấp, nhưng vị trái cây đầy đủ, so với nói là rượu trái cây, còn không bằng nói là giống nước trái cây.

Đối với Ngô Nặc, rượu trái cây thế này căn bản không thể nói là ủ thành công, nhưng đối với những thổ dân nguyên thủy chưa từng tiếp xúc với rượu tinh, chỉ cần một hớp, họ đã thích loại đồ uống khẩu vị đặc biệt này!

Vì chuyện quá nhiều, Ngô Nặc không ủ bao nhiêu rượu trái cây, sau khi phân ra đựng, tổng cộng cũng chỉ có ba mươi mấy vò, một vò chỉ cỡ mười cân, đại vu một hơi đòi mười vò, còn lại đều bị Bạch đại miêu xem thành bảo bối giấu trong hầm, bình thường uống một chén nhỏ, đã thỏa mãn vô cùng.

A Đại cọ đi nguyên cả vò từ chỗ Ngô Nặc, có thể tưởng tượng được sắc mặt Bạch đại miêu khó coi cỡ nào.

Tuy Bạch vẫn chưa từng dùng hình thái dực hổ gặp người, nhưng uy áp đẳng cấp trời sinh ở đó, nhóm người A Đại mỗi lần thấy gương mặt đặc biệt lạnh lẽo của hắn đều rùng mình.

May mà, khi ngày càng nhiều bộ lạc đến tham gia, Bạch bận rộn không rảnh để theo dõi nhóm A Đại không buông nữa, lúc này cuộc sống của nhóm người A Đại mới dễ chịu hơn.

Tuy Bạch không để người thông báo cho bộ lạc Mục Nguyên, nhưng không lâu trước, bộ lạc Mục Nguyên vẫn nhận được tin tức bộ lạc Trường Hà muốn mở hội chợ bộ lạc từ miệng người khác. Vốn thời gian hai bên mở hội chợ gần như thống nhất, đã khơi lên lửa giận của bộ lạc Mục Nguyên, mà hiện tại, chỉ còn chưa đến ba ngày là tới thời gian chính thức mở hội chợ, bộ lạc đến chỗ bọn họ còn không bằng ba phần năm ngoái!

Bộ lạc Mục Nguyên dùng giá gấp đôi đổi về một lượng lớn muối thô, ướp một lượng lớn thịt mặn thối, chuẩn bị trước mùa đông kiếm một mớ, đồng thời còn chuẩn bị nhìn bộ lạc Trường Hà mất mặt.

Nhưng, nhìn mấy kẻ lác đác tới tham gia, mà trong số đó phần lớn đều là cốt cán tử trung của bộ lạc họ. Những bộ lạc khác, bao gồm bộ lạc Khê Cốc luôn có quan hệ không tồi với họ cũng chạy tới bộ lạc Trường Hà, người bộ lạc Mục Nguyên trong lửa giận bừng bừng cuối cùng cũng có một tia sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment