Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 125

“Đó là cái gì?”

“Cái vò, chúng tôi ủ rượu chính là dùng vò, rượu đựng trong vò, phong kín vò, thì có thể ngăn chặn rượu bốc hơi lộ ra, thời gian cất giữ càng lâu, rượu sẽ càng thơm nồng.”

Hầu Mục liếm miệng, hỏi: “Rượu của các cậu so với nước thần ban của chúng tôi, nước thần ban bỏ vào vò mà cậu nói có càng lúc càng thơm nồng không.”

“Cái này tôi không thể khẳng định, nhưng có một điểm tôi có thể bảo đảm, chỉ cần mọi người phong kín miệng vò, nước thần ban khẳng định sẽ không biến mất nhanh như hiện tại.” Lần này, Ngô Nặc ngược lại không lừa họ.

Hiệu quả như thế Vu Tề và Hầu Mục đã vô cùng thỏa mãn.

“Loại vò này có lớn không? Có thể đựng được bao nhiêu nước thần ban?”

Ngô Nặc lần này ra ngoài, chỉ mang theo hai vò ngâm dưa nhỏ, “Không lớn, đại khái có thể chứa khoảng mười cân.”

“Mười cân là bao nhiêu?” Hầu Mục mê mang hỏi.

Ngô Nặc chỉ nồi đá lớn trên đống lửa, “Mười cân rượu cỡ chừng chứa được nửa nồi này.”

Không tính là nhỏ rồi, một động cây nước thần cũng chỉ đựng được nửa nồi mà thôi.

“Vậy hiện tại các cậu có loại vò này không?” Hầu Mục hỏi.

“Chúng tôi ra ngoài lịch lãm, vò không tiện mang, chỉ mang theo hai cái.” Ngô Nặc nói.

“Vậy có thể giao dịch cho chúng tôi không?” Hầu Mục có chút căng thẳng hỏi.

“Này…” Ngô Nặc có chút khó xử nhìn Bạch, Bạch đúng lúc nhíu mày, hai người tựa hồ có chút ẩn tình khó nói.

“Không được sao?” Hầu Mục lập tức thất vọng rũ khóe mắt.

“Cũng không phải là không thể, loại vò này ở bộ lạc chúng tôi cũng vô cùng quý giá, giá cả không thấp hơn bình thủy tinh bao nhiêu.” Ngô Nặc giả vờ khó xử nói.

Hàm ý trong đó, Hầu Mục còn chưa hiểu lắm, Vu Tề thì đã hiểu. Vò quý giá như thế, bộ lạc họ căn bản không lấy ra được thứ gì quý giá tương đồng để giao dịch.

Vu Tề do dự một lát, thấp giọng thương lượng với Hầu Mục, Hầu Mục lộ vẻ mặt giãy dụa, một lát sau, mới gật đầu đồng ý quyết định của Vu Tề.

Vu Tề nghiêm sắc nhìn Ngô Nặc và Bạch, nói: “Tộc nhân bộ lạc chúng tôi ít ỏi, lại cư trú ở sâu trong rừng, thật sự không có thứ gì quý giá, chỗ tôi còn cất hai ống trúc nước thần ban, tôi muốn dùng chúng đổi vò của các cậu, được không?”

Dùng ống trúc đựng muối thô chứa nước thần ban, là biện pháp tích trữ tốt nhất mà tộc hầu thú có thể nghĩ được hiện tại, thời gian ngắn còn được, thời gian dài, nước thần ban trong ống trúc sẽ biến mất từng chút một.

Hai ống nước thần ban Vu Tề tồn được này là lúc đầu xuân năm nay thu thập được, ông vẫn không nỡ uống, lưu lại thỉnh thoảng lấy ra ngửi để giải thèm, hiện tại phải đem nó ra đổi vò, giãy dụa trong lòng Vu Tề còn nhiều hơn Hầu Mục.

Dù sao đây là kho báu của ông! Tiểu quỷ háu uống Hầu Mục sớm đã uống sạch phần nước thần ban của nó rồi!

Có thể, nhất định có thể!

Nước thần ban của nhóm Vu Tề hơn phân nửa chính là hầu nhi tửu trong truyền thuyết, loại rượu này có thể nói là cực phẩm trong rượu, do rất nhiều trùng hợp sinh ra, không phải rượu trái cây bán thành phẩm của y có thể so sánh được.

Huống chi, trái cây của thế giới này, còn có chút bất đồng với trái cây ở trên trái đất, vài loại cá biệt, ví dụ như quả nham, quả ngọt, quả hỏa lê đều hàm chứa năng lượng đặc thù, có thể tạo được tác dụng vô cùng thần kỳ.

Giả như trong hầu nhi tửu mà nhóm Vu Tề vô tình tạo ra có trái cây giống như quả hỏa lê, vậy công hiệu tuyệt đối không phải hầu nhi tửu bình thường có thể so bì. Nói không chừng, nguyên nhân tỷ lệ thú nhân của tộc hầu thú cực cao chính là nằm trong này!

Nếu thật như thế, giá trị của nước thần ban, không hề đơn giản.

Ngô Nặc vốn chỉ muốn nhân cơ hội này nâng cao giá trị của vò, không ngờ lại dễ dàng đổi được hai ống hầu nhi tửu, quả thật là niềm vui bất ngờ to lớn!

Trong lòng Ngô Nặc và Bạch đều vô cùng kinh ngạc và vui mừng, nhưng ngoài mặt cả hai đều không để lộ ra, ngược lại vẻ mặt ngưng trọng thương lượng một lúc, mới ra vẻ ‘chịu thiệt lớn’, miễn cưỡng đáp ứng giao dịch vò cho họ.

Tộc hầu thú ẩn cư bài ngoại so với người của bộ lạc Đại Hồ, đơn thuần hơn nhiều, căn bản không nhìn ra Bạch và Ngô Nặc đang đóng kịch, lại thêm bộ lạc Trường Hà vốn đã có rượu tương tự như nước thần ban, thấy vẻ mặt hai người không nỡ, cho rằng mình kiếm hời lớn, đồng thời, họ cũng không tránh được sản sinh một chút lòng hổ thẹn đối với hai người bạn ‘chân thành’ này, cũng càng thêm tín nhiệm hai người.

Vì Ngô Nặc dự định dùng muối huyết giao dịch hạt giống trái cây, Hầu Mục còn chủ động dẫn Ngô Nặc và Bạch đi dạo xung quanh bộ lạc họ, để người giới thiệu các loại cây ăn trái cho hai người, cùng với tập tính sinh trưởng, kỹ xảo gieo trồng các loại.

Ngô Nặc chỉnh lý rồi ghi chép lại toàn bộ những thứ này lên cuộn da dê, được lợi không nhỏ.

Dạo một lượt ở khu cây ăn trái xung quanh bộ lạc, Hầu Mục còn dẫn Ngô Nặc và Bạch tham quan nơi họ cư trú vào mùa đông__ một động đá vôi ngầm thiên nhiên.

Lối vào động ở dưới một cây to, vô cùng ẩn mật, hang động cực sâu, cực lớn, hơn nữa đông ấm hạ mát.

Trong hang động mọc đầy loại nấm nhỏ có thể phát sáng, đẹp như mộng như ảo. Ở đáy hang động còn có mọt con sông ngầm, trong sông có không ít cá nhỏ tép nhỏ trong suốt, nhiệm vụ thu thập các chủng loại cá và chủng loại hệ thống chưa ghi chép lại có tiến triển.

Số cá nhỏ tép nhỏ này mùi vị cực kỳ tươi ngon, bất kể là ăn sống hay nấu chín, đều cực kỳ mỹ vị.

Tộc hầu thú chính là nhờ vào hang động ngầm thiên nhiên này, mới có thể tồn trữ lượng lớn trái cây và những thức ăn khác qua mùa đông.

Sự tồn tại của hang động và nước thần ban đều là tuyệt mật của tộc hầu thú, trừ tộc nhân tộc hầu thú ra, Ngô Nặc và Bạch là hai người ngoài duy nhất biết được, mấy ngày ở chung ngắn ngủi, Ngô Nặc và Bạch coi như đã đào sạch tất cả bí mật của tộc hầu thú, cũng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ khám phá mà hệ thống công bố.

Nghe được âm thông báo hoàn thành nhiệm vụ, Ngô Nặc liền dự định rời đi.

Mọi người tộc hầu thú trường kỳ sống ẩn cư bài ngoại, so với rất nhiều thổ dân nguyên thủy thì ngây thơ chất phác hơn nhiều, biết Ngô Nặc và Bạch phải đi, rất nhiều người đều luyến tiếc, mọi người đều lấy ra trái cây cất giữ của mình tặng hai người. Có vài đứa con nít nhỏ tuổi, thậm chí còn rơi đậu vàng.

Ngô Nặc từ nhỏ đã quen cảnh tình người ấm lạnh, nhìn thì thân thiết, thực chất tâm còn lạnh nhạt hơn rất nhiều người cùng tuổi, rất khó bị đả động.

Nhưng mấy ngày ở chung ngắn ngủi này, y thật sự thấy thích những thổ dân nhiệt tình chất phát kia, cho nên, trước khi đi, Ngô Nặc nói với họ: “Tôi đã an bài người khai thông đường thủy từ bộ lạc Đại Hồ đến bộ lạc Trường Hà, nếu thuận lợi, năm sau sẽ có thuyền của bộ lạc Trường Hà đến bộ lạc Đại Hồ tham gia hội chợ, bất kể đến khi đó tôi và Bạch có tham gia hay không, các anh chỉ cần mang sợi dây chuyền này báo tên tôi và Bạch, tộc nhân bộ lạc chúng tôi sẽ dùng giá rẻ nhất giao dịch muối huyết cho các anh.”

“Đến khi đó tôi sẽ cho người mang theo một vài vò tới, nếu các anh cần, cũng có thể giao dịch rẻ cho.”

“Nếu các anh muốn đến bộ lạc chúng tôi chơi, cũng có thể ngồi thuyền sang đó, đến khi đó tôi sẽ chỉ các anh cách ủ rượu.”

Nói nhiều như thế, câu cuối cùng mới là mục đích chân chính của Ngô Nặc.

Các hầu thú trời sinh yêu rượu, đồng thời cũng giỏi ủ rượu, chỉ dựa vào họ có thể làm bừa ra hầu nhi tửu, đã mạnh hơn người khác rất nhiều rồi. Ngô Nặc không keo kiệt dạy họ cách ủ rượu, nhưng tiền đề là, họ phải quy thuộc bộ lạc Trường Hà. Nếu không, cho dù y truyền thụ cách ủ rượu cho tộc hầu thú, họ cũng không nhất định có thể giữ được, thậm chí có thể tạo ra đại họa, đặc biệt là hầu nhi tửu nếu thật sự có thể nâng cao tỷ lệ sinh ra thú nhân… sớm muộn, bộ lạc người lùn chạy nạn lúc trước chính là vận mệnh tương lai của tộc hầu thú.

Ngô Nặc thật tâm yêu thích những người này, cho nên mới nguyện ý chìa nhành oliu cho họ vào giờ này phút này.

“… Cậu thật sự nguyện ý chỉ chúng tôi cách ủ rượu?” Vu Tề lại lần nữa đổi mới nhận thức cảm khái về Ngô Nặc.

“Đương nhiên, nếu mọi người chịu đến bộ lạc Trường Hà chúng tôi làm khách.” Đến rồi, tự nhiên có cách để họ tự mình lưu lại.

“… Hai nhóc con gian xảo.” Vu Tề nhỏ giọng lầm bầm một câu, ông mơ hồ phát giác ra ý đồ của Ngô Nặc, nhưng không phải vô cùng xác định__ họ chỉ là thú nhân cấp nhược thú, nhiều lắm chỉ là khá giỏi gieo trồng cây ăn quả mà thôi, đối với bộ lạc siêu cấp cường đại giàu có như bộ lạc Trường Hà, căn bản không có tác dụng gì.

Vu Tề một lòng xem hầu nhi tửu thành nước thần ban, không biết Ngô Nặc xem trọng kỳ thật là thiên phú ủ rượu của họ.

Hơn một ngàn cân muối huyết, cuối cùng đổi thành giống cây ăn trái lượng lớn, còn có một vài vu dược và hạt giống vu dược mà bộ lạc Trường Hà không có.

Trong lúc giao lưu mài giũa y thuật với Vu Tề, Ngô Nặc cũng học được không ít thứ, Vu Tề và đệ tử của ông đều được lợi không cạn.

Tóm lại không uổng chuyến này.

Các thú nhân hầu thú giúp Ngô Nặc và Bạch mang vật tư họ đổi được ra khỏi rừng.

Đã cách mấy ngày, xe ngựa vẫn ở tại chỗ, Hắc Phong thì đúng như dự liệu của Bạch, sớm đã không biết chạy tới chỗ nào rồi.

Ngô Nặc: … Quá thất vọng.

Bạch: “Cậu đợi đó, lát nữa tôi sẽ tìm nó về.”

Thế là, Hắc Phong vốn cho rằng đã hồi phục thân tự do, rất nhanh bị Bạch đại miêu tìm được, sau một trận nhừ đòn, mặt ủ mày chau đầu rũ vai chùn theo Bạch chạy về.

Mấy người Hầu Mục, Hầu Dũng đợi cùng Ngô Nặc hơn nửa ngày, thoải mái ăn một bữa thịt nướng mỹ vị cả đời khó quên, Hắc Phong mới mang một thân thương tích thần sắc bực bội xuất hiện trước mặt Ngô Nặc.

“Ai bảo mày không nghe lời!” Ngô Nặc vỗ đầu nó, cho nó mấy trái cây rất ngọt.

Hắc Phong hảo ngọt, sau khi nó ăn xong, tâm trạng tốt hơn không ít, sau đó thuận thế nhớ tới mật ong mà mấy hôm trước Ngô Nặc đáp ứng nó.

Đầu lớn hạ thấp thân mật cọ cọ tay Ngô Nặc, trong mắt mang theo lấy lòng và hối thúc vô thanh.

Ngô Nặc không hiểu gì, nhưng Bạch lại hiểu ý nó, hừ một tiếng nói: “Còn muốn ăn mật ong, nằm mơ!”

“Thì ra là muốn ăn mật ong à? Tôi…”

“Tôi cái gì mà tôi, không được cho nó!” Lúc trước tiểu sứ thần nuông chiều mấy đứa nhóc trong bộ lạc thì cũng thôi đi, hiện tại cư nhiên nuông chiều một con ngựa sừng, không vui!

Ngô Nặc nhìn tuấn mã toàn thân thương tích, đáng thương vô cùng, lại nhìn Bạch đại miêu mày liễu dựng ngược… bỏ đi, y vẫn là len lén mở lò cho Hắc Phong vậy.
Bình Luận (0)
Comment