Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 160

Theo ước định, Ngô Nặc không chỉ giải trừ thân phân nộ lệ cho nhóm A Man, cho họ thân phận cư dân bộ lạc Trường Hà, còn cho họ không ít phần thưởng. Dựa vào những phần thưởng này, với thức ăn và da thú bộ lạc phát cho, dù mùa đông ở bộ lạc Trường Hà lạnh hơn bộ lạc Đại Hồ nhiều, họ lại sống thoải mái hơn lúc ở bộ lạc Đại Hồ.

Thịt sụt mất trên đường không chỉ mọc trở lại, còn mập thêm không ít!

Đương nhiên, trong mùa đông họ không hoàn toàn rảnh, họ có kinh nghiệm đi thuyền, cũng gặp qua vô số vấn đề lúc đi thuyền, mang theo những kinh nghiệm và vấn đề này, họ đã đưa ra ý kiến cải tạo bạo dạn với thuyền độc mộc.

Thực tiễn cho ra tri thức đúng, thuyền độc mộc sau khi cải tạo chưa thấy được tiên tiến hơn mấy chiếc thuyền độc mộc ban đầu bao nhiêu, nhưng không cần nghi ngờ, càng thích hợp đi trong Trường Hà__ Thân thuyền mỏng hơn, không gian chứa đồ bên trong tăng lên. Đầu thuyền nhọn hơn, đường nét càng thiên về hình giọt nước, lúc chạy trong nước có thể đạt được tốc độ cao nhất. Trên một phần thuyền tăng thêm một khoang thuyền bằng gỗ và da thú tạo nên, dùng để vận tải một vài vật tư quý giá không thể chịu ẩm.

Cải thiện về chi tiết còn rất nhiều, cánh buồm mái chèo thậm chí kích cỡ một phần thuyền cũng phải thay đổi.

Để tăng thêm khí thế cho đội thuyền, đánh vang danh tiếng của bộ lạc Trường Hà, không chỉ trên tất cả cánh buồm đều có chữ ‘Trường Hà’ Ngô Nặc đích thân viết, ngoài ra còn dùng vải và một vài lá cờ được nhuộm, trên lá cờ nền đỏ cho thêm đồ đằng đầu lâu thú của bộ lạc Trường Hà, dã man lại bá khí.

Trong thuốc nhuộm những lá cờ này đặc biệt thêm vào một vài thành phần vu dược đặc thù, cho dù gió thổi nắng phơi nhiều ngày cũng không dễ phai màu, Ngô Nặc và đại vu còn thêm vào vu chú, theo nội dung vu chú, người trung với bộ lạc có thể nhận được sự phù hộ của tổ tiên và thần linh. Còn về có thật sự có tác dụng hay không, Ngô Nặc không rõ, nhưng sau đó rất nhiều thuyền viên đều thề thốt nói rằng, họ có được sự bảo hộ của tổ tiên và thần linh, rất nhiều lần khi gặp phải nguy hiểm thậm chí là tuyệt cảnh, đều có thể vượt qua được.

Cả mùa đông, đổ dồn hơn phân nửa nhân lực bộ lạc, thuyền lớn lớn nhỏ nhỏ của bộ lạc Trường Hà chỉ từ bốn chiếc ban đầu tăng lên năm mươi chiếc, nhóm A Man đã có kinh nghiệm đi thuyền một lần, hơn nữa cũng nguyện ý tiếp tục bước lên lữ trình. Vì thế, nhóm người họ bị phân ra phối lên năm mươi chiếc thuyền. Chẳng qua, tuy nói họ có kinh nghiệm đi thuyền, nhưng không phải ai cũng có thiên phú làm người lãnh đạo, trừ số ít hơn mười người được bổ nhiệm làm thuyền trưởng, người khác chỉ có thể đảm nhiệm chức phó.

Lần trước nhóm A Man mang vật tư về bộ lạc, nhiều nhất chỉ có thể xem như thử nước, chuyến lữ trình lần này mới thật sự chân chính là mở đường thương mại trên sông.

Khác với lần trước, lần này trên đường trở về, thuyền chỉ chở vật tư, những vật tư này không cái nào không ảnh hưởng sâu xa tới bộ lạc Trường Hà.

Vì thế, mỗi người lên thuyền, đều là Bạch tỉ mỉ chọn ra từ trong mấy quân đoàn, mà vị trí thuyền trưởng đặc biệt quan trọng, càng phải thêm thận trọng chọn người.

Theo suy nghĩ của Bạch, các thuyền viên tốt nhất phải toàn là thú nhân có giá trị võ lực cường hãn, có thể một địch mười, gặp phải bất cứ nguy hiểm nào cũng không sợ. Nhưng hiện thực rất tàn khốc, cái bệnh say sóng này mười thú nhân đã có tám người là bệnh nhân nặng, làm sao đây? Thú nhân bên bộ lạc Trường Hà vì ở gần sông, đa số đều biết bơi còn đỡ một chút, rất nhiều thú nhân tới từ bộ lạc khác đều là vịt cạn, căn bản không dám xuống nước.

Thể hình thú nhân bình thường cao lớn hơn thuần nhân, lên thuyền rồi, không chỉ tăng thêm gánh nặng cho thuyền, hơn nữa còn phải co tay co chân, căn bản không thể thi triển được.

So ra, thuần nhân càng thích hợp lên thuyền hơn.

Không ít người sau khi lên thuyền cũng choáng, nhưng họ thích ứng rất nhanh, phản ứng say sóng cũng không lớn như thú nhân, nhiều lắm là mặt tái chân mềm, sẽ không giống như rất nhiều thú nhân choáng đầu tới mức gần như ói luôn cả ruột ra, sau đó còn đau đầu phát sốt, cứ như bị bệnh nặng một trận, hơn nữa ‘bệnh’ xong còn không sinh ra kháng thể, lần sau choáng thế nào vẫn là choáng thế ấy.

Hết cách, Bạch chỉ có thể từ trong số cực ít chiến sĩ thú nhân không say sóng quá dữ, chọn ra một vài người lên thuyền, còn lại phần lớn thuyền viên đều chọn ra từ trong quân đoàn thuần nhân của Tinh.

Lòng hiếu kỳ của Tinh rất nặng, hắn thích nhất chính là khám phá vùng đất lạ, nhưng hắn là đoàn trưởng quân đoàn thuần nhân, bất luận thế nào cũng không thể thoát ly quân đoàn của mình. Nhưng hắn thật sự quá hiếu kỳ những bộ lạc xa xôi đó, từ ban đầu tạo thuyền, hắn đã mặt dày một lòng một dạ quấn Bạch và đại vu, tranh thủ cho mình một cơ hội xuôi nam buôn bán. Quấn rất lâu, cuối cùng mới mở được một khe từ chỗ Bạch, không chỉ thành công lấy được cơ hội lên thuyền, còn trở thành người tổng phụ trách nguyên đội thuyền.

Vốn vị trí tổng phụ trách này Bạch muốn để lại cho Lực, cũng là đại ca của Tinh.

Giá trị võ lực của Lực cường hãn, đầu óc lại thông minh, dùng lời Ngô Nặc nói, là trời sinh làm ăn buôn bán, hiếm được là, hắn cũng đặc biệt có hứng thú với giao dịch.

Giao đội thuyền cho Lực, Bạch tin tưởng, hắn nhất định có thể lột một tầng da trên người các bộ lạc đó. Lực cũng rất muốn đi, trước đó Bạch đã tiết lộ an bài của mình cho hắn, Lực vô cùng cao hứng, ngay cả mẹ hắn lo liệu chuyện tìm giống cái cho hắn, cũng bị hắn ném ra sau đầu, ngày ngày theo dõi tiến độ tạo thuyền, rất ra sức.

Đáng tiếc kế hoạch không theo kịp biến hóa, Bạch nằm mơ cũng không ngờ được Lực say sóng, hơn nữa còn là một trong những người bị say lợi hại nhất.

Cho dù đại vu và Ngô Nặc đặc biệt phối thuốc say sóng cho hắn, cũng không trị được chứng say sóng của hắn.

Cuối cùng, Lực chỉ có thể trân mắt nhìn em trai bước lên thuyền lớn mà mình tận tâm chế tạo, thay thế vị trí đại thuyền trưởng của mình, nước mắt rơi rào rào trong lòng. Tinh cùng Lực tuổi tác chênh nhau không lớn, hai anh em từ nhỏ chơi chung tới lớn, tình cảm không phải tốt bình thường, nhìn bộ dạng ủ rũ chán chường của Lực, Tinh quyết định… mang chút đặc sản của bộ lạc phương xa về cho anh trai!

Chứng say sóng của thú nhân triệt để làm loạn kế hoạch của Bạch.

Hắn vốn định trong 400 thuyền viên ít nhất phải có 300 thú nhân, thú nhân cuối cùng lên thuyền lại chỉ có không đến 50 người, còn lại toàn là thuần nhân.

Nhưng, đây cũng rất thuận tiện cho Tinh, vì những thuần nhân này trừ nhóm A Man, còn lại đều chọn ra từ quân đoàn của hắn, càng tiện cho hắn điều phối quản lý.

Kỳ thật nói nghiêm khắc lại, một phần tinh anh trong quân đoàn thuần nhân của Tinh, lực chiến đấu không hề thua kém thú nhân bình thường bao nhiêu, đặc biệt là sau khi tu luyện [Thú hình quyền] Bạch cung cấp, cho dù mới chỉ học hơn hai tháng, thực lực của họ cũng được tăng lên cực lớn. Đối phó với chiến sĩ thú nhân đồng dạng cũng học [Thú hình quyền]  trong quân đoàn thú nhân khác, có lẽ họ không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, nhưng đối phó với những thú nhân chỉ tác chiến dựa theo bản năng, nai chết vào tay ai thật sự không dễ nói!

Đương nhiên, cũng chính vì [Thú hình quyền] nâng cao lực chiến đấu của đám Tinh, Bạch cuối cùng mới quyết tâm giao đội thuyền cho hắn, nếu không, hắn thà đợi thêm một thời gian nữa, đợi các thú nhân hoàn toàn thích ứng ngồi thuyền rồi mới xuôi nam.

Cái này không phải Bạch thiên vị thú nhân, mà là lực chiến đấu của thú nhân quả thật ở trên thuần nhân. Nhóm A Man không mang theo nhiều đồ trở về, chưa gặp phải quá nhiều phiền toái, trong đó không thiếu các bộ lạc ven đường truy sát đuổi cướp, lần này, họ mang theo lượng lớn muối huyết xuôi nam, khi trở về vật tư mang theo sẽ càng nhiều, nếu không cách nào chấn khiếp các bộ lạc tham lam về mặt võ lực, không chỉ giao dịch sẽ thất bại, những người họ toàn bộ đều phải bồi vào.

May mà Ngô Nặc kịp thời cung cấp [Thú hình quyền], bộ công pháp đặc biệt hối lộ hệ thống để nó giúp chọn ra, quả thật vô cùng thích hợp cho người thế giới này tu luyện. Bất luận là thuần nhân hay thú nhân, tiến độ học tập cũng vô cùng nhanh, tiến bộ cũng hoàn toàn vượt ngoài dự liệu.

Sau khi xác định xong nhân viên trên thuyền, vật tư lần giao dịch này cũng được chuẩn bị hoàn tất.

Những thuyền độc mộc dùng cự thụ ngàn năm trong rừng chế tạo ra, vô cùng to lớn, mỗi thuyền chở đầy có thể chở được từ 30 đến 60 người, tải trọng lớn nhất thuyền chịu được có thể lên tới 5 tấn.

Lần giao dịch này lấy muối huyết làm chủ, chén gốm, vò gốm, dây chuyền may mắn, hương liệu, bột súc miệng, bột tắm rửa, rượu trái cây vân vân là hàng xa xỉ, mang theo không nhiều, lại thêm thức ăn, vu dược trị bệnh trị thương, vu độc ứng cứu khẩn cấp, vũ khí cho các thuyền viên trên thuyền, các thuyền viên được cho phép mang đồ riêng lên thuyền, những thứ lộn xộn đó cộng lại, vậy mà nhét vừa đầy năm mươi chiếc thuyền.

Ngày khởi hành định vào sau nghi thức tế lễ bộ lạc.

Đại vu đích thân chủ trì lần tế lễ này.

Sau khi uống hầu nhi tửu, ăn vu dược dưỡng sinh Vu Nặc dùng cành lá trường sinh mộc điều phối, trong mùa đông ăn ngon ngủ ngon còn không cần lao tâm, đại vu thế mà dưỡng béo lên không ít, không chỉ nếp nhăn trên mặt trông đã phẳng hơn không ít, sắc mặt cũng trở nên đặc biệt hồng nhuận khỏe mạnh, cả người trông cứ như trẻ lại hơn mười tuổi.

Tuy bị hệ thống hạn chế, Ngô Nặc không thể truyền thụ cho đại vu [Minh tưởng pháp sơ cấp], nhưng Ngô Nặc lại có thể nói cho đại vu biết kỹ xảo kinh nghiệm y tổng hợp ra được từ lúc tu luyện. Vu Quyền dùng vu lực cả đời, lại thêm có truyền thừa đại vu các đời, ít nhiều ông cũng mày mò được một chút biện pháp tu hành vu lực, Ngô Nặc chỉ điểm cho ông, có lúc không nhất định nói đúng điểm đó, nhưng đại vu lại có thể kết hợp với kinh nghiệm của mình, chậm rãi tổng kết ra một bộ biện pháp tu hành vu lực.

Kinh nghiệm lâu năm cộng thêm biện pháp chính xác, thực lực đại vu sớm đã xưa không bằng nay.

Lúc trước chỉ gần một ngàn người, nghi thức tế lễ đã khiến ông cảm thấy cố sức, hiện tại số người tăng mạnh lên hơn hai chục ngàn, đại vu vẫn cảm thấy thừa sức.

Vì thế, cho dù ở nghi thức tế lễ năm nay không nhìn thấy thần tích, nhưng sau khi đại vu tế lễ, rất nhiều người đều cảm thấy tinh thần mình trở nên tốt hơn, trong lòng cũng càng thêm kính trọng đối với đại vu càng lúc càng trẻ ra.

Tế lễ kết thúc rồi, hôm sau, Tinh và A Man mang theo đội thuyền, mang theo hy vọng của cả bộ lạc, dương buồm xuôi nam.

Đám trẻ con hưng phấn vây xem nghi thức khởi hành thuyền chưa từng có tiền lệ, chúng cùng những người lớn kêu ngao ngao chạy trên bờ theo con thuyền rất lâu, trở về bị hiệu trưởng Ngô hạ lệnh viết một bài cảm xúc sau khi quan sát không dưới hai trăm chữ, kỳ hạn ba ngày, không được sao chép.

Về sau không bao giờ đi xem náo nhiệt nữa__ by tất cả mấy nhóc cả trường QAQ.

Do không có giấy, tụi nhỏ chỉ có thể viết lên bảng gỗ, cuộn da dê, vải, bảng đá vân vân.

Vô số năm sau, tác phẩm gia đình của một hai đứa được học gia khảo cổ phát hiện, chấn kinh khắp thế, các chuyên gia nhiệt huyết nguyên cứu khởi nguồn văn minh lại lần nữa chìm vào tranh luận kịch liệt.

Bánh xe lịch sử lộc cộc lăn tới, bên trong thời gian thỉnh thoảng rớt lại một hai hạt cát bị chôn vùi….
Bình Luận (0)
Comment