Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 169

[Nhiệm vụ cưỡng chế ‘giúp bộ lạc Trường Hà chế định luật pháp’ đã hoàn thành, nhiệm vụ đẳng cấp A ban đầu, ký chủ hoàn thành đánh giá cấp 2A, thưởng 80000 tích phân, một lần rút thưởng tùy ý, có nhận phần thưởng không?]

“Kala, qua đây!” Ngô Nặc vẫy tay với tiểu long mập đang lăn lộn tự túm cái đuôi mình đùa giỡn bên cạnh, Kala nghe tên mình, lập tức lắc mông chạy qua, cái đầu trơn bóng thân thiết cọ lòng bàn tay Ngô Nặc, sau đó duỗi chi trước ngăn ngắn ra, muốn ôm.

Ngô Nặc cười ôm nó vào lòng, sau đó mới có hơi thấp thỏm nói với hệ thống: [Nhận.]

Lần trước trong lúc vô ý ôm tiểu Kala, Ngô Nặc rất may mắn rút được một chiếc nhẫn không gian từ phần thưởng rút thăm của nhiệm vụ bình thường, gần hai năm nay làm thần côn lâu rồi cũng bắt đầu có chút mê tín, Ngô tiểu Nặc không chút do dự chọn ôm tiểu Kala rút thưởng lần nữa.

Giao diện thao tác lơ lửng giữa không trung lóe một cái, trong đồ giao dịch dưới hình 3D của Ngô Nặc có thêm một thứ.

“… Yêu chủng, thứ gì vậy?” Ngô Nặc thầm nghĩ, trong tay đột nhiên nhiều thêm một thứ lớn cỡ móng tay, bên ngoài phủ một tầng thủy tinh long lanh trong suốt, được thủy tinh bao bọc là một giọt ‘huyết dịch’ đỏ tươi đến mức gần như yêu dị, thần kỳ là, giọt máu này lại không ngừng nhịp động như có tim, tựa như vật sống.

Ngô Nặc nhìn tỉ mỉ, không chú ý thấy ánh mắt tiểu Kala trong lòng y đã triệt để thay đổi__ con mắt to màu hổ phách vốn mù mờ khờ dại lập tức thẳng tắp, thoáng cái trong con ngươi dọc kéo dài lộ ra khát vọng và tham lam tới từ bản năng…

“Kala! Sao mày lại ăn nó rồi! Mau nhổ ra, nhổ ra!” Ngô Nặc còn chưa kịp hoàn hồn, Kala đã cuộn đầu lưỡi lên, cuốn yêu chủng vào miệng, nhai nhồm nhoàm một chút, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nuốt vào bụng.

Yêu chủng gì đó, bất luận là tên hay ngoại hình, đều không giống thứ bình thường, Ngô Nặc lo lắng nó ăn rồi sẽ xảy ra vấn đề, vội vạch miệng Kala. Sau khi nuốt yêu chủng, Kala lại rất phối hợp, Ngô Nặc vừa động thủ, nó đã rất phối hợp ngoan ngoãn há to miệng, lộ ra cái miệng đầy răng sữa chỉnh tề sắc bén trắng tuyết.

Ăn vụng nhiều mứt trái cây như thế, ngay cả cái răng sâu cũng không có, không hổ là long thú.

Không đúng, yêu chủng đâu?

“Sao mày lại nuốt nó mất rồi hả?” Ngô Nặc vừa gấp vừa giận, y không phải đau lòng phần thưởng mình rút được, mà là sợ Kala ăn vào đau bụng. Nuôi hơn nửa năm, Kala thông minh ngoan ngoãn, tuy thỉnh thoảng cũng rất tinh nghịch__ ăn vụng mứt trái cây, hù dọa tụi nhỏ nhát gan, làm đủ trò tranh sủng với Bạch đại miêu__ nhưng phần lớn thời gian Kala vẫn rất ngoan ngoãn, nó biết trông nhà, biết trông gia súc trong nhà cho dù thiếu một con nó cũng biết, biết làm nũng giở trò vô lại giống tụi nhỏ, khi cao hứng sẽ cười xi xi xi, bị thương buồn bã sẽ rơi nước mắt… so với mấy cục lông thú nhân trong bộ lạc, Kala trừ không biết nói, trình độ thông minh so với mấy nhóc thú nhân trong bộ lạc có hơn không kém.

Ngô Nặc ban đầu nói Kala là con y, quả thật là nói đùa và có thành phần trêu đùa Bạch đại miêu là nhiều, nhưng ở chung lâu như thế rồi, y thật lòng thật dạ thích tiểu long mập tham ăn hốc uống biết làm nũng này, thậm chí ngay lúc Kala nuốt yêu chủng, trong đầu y chỉ có cảm giác nóng ruột nhóc con ăn bậy đau bụng thì phải làm sao, không hề nhớ gì đến vấn đề nhiệm vụ gắn kết với Kala.

[Hệ thống, yêu chủng rốt cuộc là thứ gì? Kala nuốt nó sẽ không có nguy hiểm đúng không?] Nếu có thể rửa ruột thì tốt rồi, đợi đã, có lẽ có thể thử cho Kala một chút đồ thúc nôn, không chừng nó có thể nôn yêu chủng ra.

Hệ thống hiếm được không đòi Ngô Nặc tích phân, mà trực tiếp cho Ngô Nặc biết: [Sẽ không có nguy hiểm, yêu chủng có ích cho Kala, cậu… không cần lo lắng.] Trong tâm vụt qua từng tổ số liệu phức tạp không thứ tự, hệ thống không biết bản thân có phải lại nhiễm virus gì không, nhưng hiện tại kỳ thật nó không muốn nói chuyện lắm.

Ký chủ… hình như trước giờ chưa từng căng thẳng cho nó như thế.

Hệ thống có chút lạc lõng, nhưng hệ thống không biết cái gì là ‘lạc lõng’, cho rằng virus vô cùng ngoan cố trong tâm mình lại thăng cấp, có hơi nghẹt ‘tim’.

Nghe được lời hệ thống, Ngô Nặc yên lòng được một nửa, nhéo nhéo mặt mập nhưng không mềm của Kala, sau đó nói với hệ thống: “Hệ thống, tao muốn tra tin tức về yêu chủng.”

Hệ thống: [1000 điểm tích phân, đẳng cấp quyền hạn của ký chủ trước mắt chỉ có thể tra được thông tin cơ bản của ‘yêu chủng’, xác định tra tìm?] Mới vừa kiếm được 80000 tích phân, Ngô Nặc cắn cắn răng, [Xác nhận.]

Rất nhanh, trên giao diện thao tác hệ thống liền xuất hiện một đoạn văn tự cực ngắn.

Yêu chủng, tinh huyết đại yêu vật trong vị diện tu chân, ở hoàn cảnh cực đoan đặc thù, bị tự nhiên phong ấn. Yêu chủng hàm chứa yêu lực của đại yêu vật, có thể thay đổi huyết mạch người nuốt nó ở mức độ nhất định.

Ngô tiểu Nặc: […Hệ thống mày ra đây xem, ông bảo đảm không đánh chết mày! 1000 điểm tích phân chỉ đổi được hai câu không đầu không đuôi như thế, giữa người với người không có tín nhiệm cơ bản sao?]

Hệ thống:… Không đủ quyền hạn trách tôi sao? Ký chủ ngốc, hừ!

Hệ thống lại lần nữa giả chết không lên tiếng, Ngô Nặc cũng không có biện pháp, kiểm tra tiểu Kala liền vài lần, từ cái đầu trơn bóng tới cái đuôi, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng không bỏ qua, thấy tiểu long mập không thành thật uốn tới uốn lui so với bình thường không khác gì, cũng không thấy nó có chỗ nào không thoải mái, Ngô Nặc mới chậm rãi yên tâm.

Tỉ mỉ quan sát tiểu Kala vài ngày, Ngô Nặc thấy nó vẫn như trước, nên ăn thì ăn nên uống thì uống nên chơi thì chơi nên vồ đuôi Bạch đại miêu một cái cũng không bỏ sót, tinh thần vô cùng đầy đủ không có vẻ gì khó chịu, lúc này mới yên tâm hoàn toàn.

Yêu chủng, đại khái không thay đổi huyết mạch của Kala…

Trong lúc bận rộn thời gian trôi qua vô cùng nhanh, sau tế lễ kết thúc không lâu, mùa đông tới trễ hơn năm ngoái gần cả tháng cuối cùng chính thức tới, bầu trời bộ lạc đổ trận tuyết nhỏ đầu tiên của năm nay.

Cho dù thời tiết đột nhiên chuyển lạnh, bộ lạc Trường Hà vẫn vô cùng náo nhiệt, trong bộ lạc còn xuất hiện một vài gương mặt mới vô cùng non nớt.

“Ba, con sợ, con muốn về nhà…” Một bé gái thuần nhân tuổi không lớn e dè ôm chân một thú nhân tóc nâu, hận không thể cả người dính lên đó.

Bên cạnh, một tiểu báo mập mạp, chớp đôi mắt lam long lanh, lòng cũng ưu tư gật đầu, cái đuôi dài quấn chân thú nhân, chân ngắn quấn chặt đùi hắn, trên gương mặt đầy lông lộ ra vẻ e dè khó thấy.

Người đàn ông cong người xuống, cánh tay thô to vươn ra, ôm hai đứa bé lên, ồm ồm nói: “Sợ cái gì, các con là con của Báo Lệ ta, ngoan ngoãn ở lại bộ lạc Trường Hà học biết nhận chữ cho ta, không được gây họa, đợi qua mùa đông ta lại đến đón các con, nếu các con thi không đạt, cẩn thận ta đánh!”

Tiểu thuần nhân và tiểu thú nhân ban đầu khi nghe nói phải tới bộ lạc Trường Hà, vô cùng cao hứng, đặc biệt là đeo cặp da thú ba mua về từ bộ lạc Trường Hà cho chúng, chúng cực kỳ vui, không thiếu lần khoe khoang trước mặt đám bạn. Hơn nửa tháng trước, hai nhóc nghe nói phải đến bộ lạc Trường Hà, cũng rất cao hứng, trong lòng chúng và rất nhiều đứa trẻ khác của bộ lạc, bộ lạc Trường Hà trên cơ bản được đánh dấu bằng với các loại đồ ăn vặt mới lạ mỹ vị, tối trước khi xuất phát, hai đứa cao hứng cả đêm không ngủ được, rầm rì trong ổ chăn rất lâu.

Đợi sau khi đến bộ lạc Trường Hà, chúng phát hiện ở đây còn giàu có hơn chúng tưởng tượng nhiều, lớn từ nhà cửa xinh đẹp xây bằng gạch ngói đường đi chỉnh tề sạch sẽ, nhỏ đến kiểu dáng quần áo đồ ăn vặt chưa từng thấy, tất cả ở đây đối với chúng mà nói đều tràn đầy mới mẻ.

Chúng rất thích nơi này, nhưng nếu muốn chúng ở lại đây học, phải xa cha mẹ cả một mùa đông, đám trẻ trước giờ không sợ trời không sợ đất đều sợ hãi.

Hai đứa bé này còn tốt, mấy đứa nhỏ tuổi hơn, tính tình nhõng nhẽo hơn, có vài đứa đã ôm phụ huynh oa oa khóc, bên nước mắt bên nước mũi, khóc phải nói là đáng thương.

Sau khi nhiệt độ giảm xuống, tiểu Kala bắt đầu có chút ủ rũ cả ngày buồn ngủ, nghe tiếng khóc, nó thò đầu ra khỏi áo khoác da thú thật dày của Ngô Nặc, nhìn đám nhỏ oa oa khóc lớn, nó nghi hoặc cực điểm__ tại sao chúng lại khóc, lẽ nào cũng là trộm mứt trái cây bị đánh mông sao? Vẫn là Ngô Nặc và Bạch miêu miêu tốt, đánh nó trước giờ đều không đau! Kala đắc ý nhếch miệng, gió lạnh thổi tới, nó vội rụt đầu về, chập chờn ngủ ︿( ̄︶ ̄)︿.

Nhưng, mấy phụ huynh ở thật xa, lại tốn nhiều tiền đưa con mình tới bộ lạc Trường Hà học chữ, sẽ không vì mấy câu làm nũng, mấy trận khóc mà dễ dàng thay đổi chủ ý.

Đợi Kala ngủ tỉnh, nó phát hiện trong phòng có thêm mấy gương mặt và khí vị xa lạ.

Kala vô cùng thông minh, sau khi có thể phân biệt được gia súc nhà mình, nó hiện tại lại học được một kỹ năng mới__ nhận người.

Không chỉ là dựa vào ngoại hình và khí vị của người, nó thậm chí có thể ghi nhớ tên một vài người, sau khi nghe tên, nó lập tức sẽ tìm ra được người tương ứng.

Nhưng, số người Kala hiện tại có thể dựa vào tên nhận ra vẫn chỉ có hơn mười người, trừ Ngô Nặc và Bạch ra, nó còn nhận ra được Lục thích cho nó đồ ăn vặt, nữ nô trong nhà sẽ ngày ngày cho nó ăn bữa sáng trưa tối, quái lão đầu đại vu sẽ rót nước thối đen thui cho nó, còn lại chính là mấy học sinh trong lớp mũi nhọn của Ngô Nặc.

Kala mỗi ngày đều sẽ cùng Ngô Nặc tới trường mấy tiếng, khi Ngô Nặc giảng bài, nó liền ngoan ngoãn ở bên cạnh ngủ hoặc ăn vụng, khi tan học, nó sẽ cùng tụi nhỏ chơi. Tụi nhỏ chưa từng gặp qua long thú nào nhỏ như Kala, rất thông minh___ biết nhận người; tính cách tốt__ chưa từng loạn cắn người; hào phóng__ nó sẽ chia bánh mì ngon cho mọi người ăn (hiểu lầm lớn); rắn chắc__ trước giờ sẽ không rơi đậu vì bất cẩn bị va phải dặm phải; gan dạ__ nó dám cắn đuôi dực hổ Bạch còn dám leo lên đầu dực hổ Bạch, dực hổ Bạch hung tàn như thế vậy mà không có cách nào với nó cả…

Trừ không biết nói, Kala là một đồng bọn gần như hoàn mỹ, đương nhiên, không biết nói có khi cũng là ưu điểm, ít nhất sẽ không vì thỉnh thoảng chơi không vui mà chạy đi cáo trạng với phụ huynh không phải sao?

Mấy đứa trẻ trong trường đều rất thích tiểu Kala mập mạp, do Kala đủ thông minh, mà Ngô Nặc và Bạch đều rất nuông chiều nó, tới mức có không ít đứa cho rằng Kala là con của Vu Nặc đại nhân và thủ lĩnh.

Trên đây ↑, Kala rất được hoan nghênh ở trường.

“Oa oa oa… có long thú… thật đáng sợ… hu hu hu….”

Sao lại khóc rồi, cũng may vừa rồi vuốt của nó không chọt xuống, nếu không lại bị đánh.

Kala bình tĩnh thu lại vuốt mập còn chưa kịp ‘gây án’, chớp chớp con mắt to màu hổ phách, mắt to nhìn mắt to với Ngô tiểu Nặc, vẻ mặt viết đầy vô tội thành thật.

Ngô Nặc nhìn trẻ con nửa phòng gục lên gục xuống oa oa khóc, cứ như đang so xem họng ai lớn hơn, bé người nhỏ trong lòng nóng nảy nện nện đất, y cũng sắp muốn khóc.

Mẹ ơi, về sau ai còn muốn chiêu sinh từ ngoài bộ lạc, y nhất định sẽ…. tăng – học – phí.

Ngô Nặc ‘hung ác’ nghiến răng trong lòng, sau đó lấy ra nụ cười mười hai phần ‘thân thiện ôn hòa’, bắt đầu an ủi những đứa nhỏ tới từ các bộ lạc xung quanh.

Những đứa nhỏ lần đầu tiên phải xa cha mẹ này, có đứa nào dễ an ủi đâu?

Hơn nữa cảm xúc sẽ lan truyền, vốn dĩ mấy đứa nhỏ lớn hơn còn có thể nhịn được không khóc, nhưng không trụ nổi khi xung quanh càng lúc càng nhiều người khóc, chúng nhớ tới ba mẹ của mình nên cũng khó tránh khỏi bi thương, dần dần cũng bắt đầu khóc oa oa, trong phòng học triệt để loạn thành một nồi cháo.

Phòng học bị đủ loại tiếng khóc lắp đầy, Kala thử dùng vuốt mập che lỗ tai, nhưng vuốt quá ngắn, căn bản không đủ che.

Nhóc con đặc biệt không trượng nghĩa, cất chân nhỏ chạy ra ngoài cửa, kết quả vừa vén rèm lên, liền bị túm áo choàng da thú trên người xách lên.

Bạch trừng nó: “Mày có phải lại gây họa hay không?”

Kala vô tội chớp chớp mắt, nhe miệng vung vung chi trước ngắn ngủn với Bạch, muốn ôm muốn ôm.

Bạch đại miêu mới không chiều nó (?), hừ một tiếng, đặt nhóc con lên vai, đợi nó lắc lư đứng vững rồi, Bạch vén rèm da thú đi vào, khí tức hung thú thoáng cái tràn ra, hắn lộ vẻ lạnh lẽo hừ một tiếng: “Khóc gì mà khóc, khóc nữa lôi mấy đứa… ném hết ra ngoài.”

Thật, thật đáng sợ!

Mấy đứa nhỏ bị dọa như chim thịt bị bóp cổ, cắn chặt răng, không dám phát ra một tiếng, ngay cả nước mắt cũng phải nuốt về, phòng học lập tức an tĩnh tới mức cây kim rơi xuống cũng nghe được.

Kala cảm thấy chơi thật vui, vung vuốt trước há to miệng cười xi xi, răng sữa trắng tinh lấp lánh phát sáng dưới ánh lửa.

Hung thú đáng sợ + long thú hung tàn.

Tụi nhỏ ngu người hoàn hồn lại, cuối cùng lại kìm không được há to họng khóc lớn lần nữa.

Hình, hình như lại gây họa rồi.

Hiện tại phủi mông đi trốn, còn kịp không?
Bình Luận (0)
Comment