Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 41

Xây nhà mới là một chuyện rất tốt, nhưng, sau khi thủ lĩnh an bài giao phó xong, lập tức có người không cao hứng.

Người đầu tiên không cao hứng chính là Bạch, rõ ràng tiểu sứ thần là hắn nhặt về, là của hắn, nhưng ngày ngày lại quay quanh người khác, dựa vào cái gì?!

Bạch rất không cao hứng, nhưng đây là sắp xếp của thủ lĩnh và đại vu, cũng là tiểu sứ thần tự chủ động đề xuất, đối với bộ lạc cũng là một chuyện tốt, căn bản không có chỗ cho hắn nói ‘không’, Bạch chỉ có thể một mình buồn bực không vui.

Có lúc, Bạch không khỏi nghĩ, nếu hắn có thể biến tiểu sứ thần nhỏ lại thì hay rồi, đi đâu cũng có thể mang y theo, rảnh rỗi có thể liếm liếm, tốt biết bao.

Đáng tiếc hắn chỉ có thể nghĩ nghĩ.

Có lẽ hắn nên hỏi đại vu, có loại vu dược nào có thể biến người nhỏ lại không.

Vu Nặc thấy đại miêu rũ tai cái đuôi thì uể oải lắc lư, biết hắn không cao hứng, nhẹ gãi cằm đại miêu, an ủi: “Đừng mất hứng, đợi nung gạch ra rồi, xây nhà mới cậu chắc chắn sẽ thích. Đến lúc đó xây một nhà bếp chuyên dụng, khi nấu cơm, không còn sợ mùi khói dầu tỏa khắp nhà nữa, còn phải làm một nhà xí, đỡ phải thả chút nước cũng phải vòng vào trong vườn. Nhà tắm cũng phải làm một cái, đợi trời lạnh thì có thể ngâm nước nóng trong nhà. Nhất định phải làm phòng cất trữ lớn chút, để khỏi phải để con mồi cậu săn về trong nhà, còn có những rau quả bị hỏng gì đó, cả nhà đều là vị lạ. Hầm đất, đúng, đến lúc đó nhất định phải đào một hầm đất lớn chút, nếu mùa đông lạnh như cậu nói, có vài thứ nhất định phải bảo tồn trong hầm mới được.”

Nếu về sau mua được đồ gì tốt từ hệ thống, cũng có thể bỏ vào hầm. Có hơi đáng tiếc là trước kia y sống ở phía nam, mấy năm không thấy được một trận tuyết, mùa đông khi lạnh nhất cũng có hai ba độ, căn bản chưa từng thấy qua giường lò của phía bắc, thỉnh thoảng nhanh chóng liếc thấy cũng là trên tivi căn bản không có ấn tượng gì, nếu không xây được thứ đó, cho dù mùa đông ủ trong nhà cũng thoải mái.

Ngô Nặc vốn dĩ đối với nhiệm vụ cưỡng chế này có chút bài xích, nhưng tự nói một hồi, cũng cảm thấy có chút mong đợi.

Từ sau khi mẹ y qua đời, ông già y hỏa tốc cưới vợ mới, có mẹ kế liền có cha dượng, đợi khi mẹ kế lại sinh thêm một đứa em trai, trong nhà triệt để không còn vị trí của y. Tốt nghiệp cơ sở xong thì ra ngoài làm công, hai ba năm nay đều thuê phòng bên ngoài, phòng trọ cũ kỹ chật hẹp đó trừ có điện nước ga không dột mưa ra, thật sự không tốt hơn nhà đại miêu bao nhiêu, không chỉ phải trả tiền thuê, còn phải tùy thời lo lắng tăng giá phòng, không cho thuê nữa. Nhà trọ dù ở lâu thế nào cũng không thể tìm được cảm giác thuộc về như ở nhà.

Nằm mơ, Ngô Nặc cũng muốn có một căn nhà thuộc về mình.

Nhưng tại nơi tỉnh thành đó, tùy tiện một căn nhà hơn trăm mét vuông, không trên mấy chục triệu căn bản không mua được. Cho dù y có thể bày sạp bán kiếm không ít, bình thường lại tiết kiệm, muốn mua một căn nhà như thế, muốn có một căn nhà thuộc về mình ở tỉnh thành, trong hai ba năm ngắn ngủi căn bản đừng mơ tưởng.

Kế hoạch nguyên bản của Ngô Nặc là kiếm một mớ tiền, thuê một cửa hàng, làm ăn buôn bán, đợi chuyện buôn bán đi vào quỹ đạo rồi, sẽ chọn một căn nhà trả tiền cọc trước, sau đó từ từ trả nợ, tranh thủ trước hai mươi tám tuổi có một căn nhà mới thuộc về mình.

Không ngờ, một lần ngoài ý muốn, đã làm loạn tất cả kế hoạch của y.

Ngô Nặc càng không ngờ, vì lần ngoài ý muốn này, y có thể có căn nhà thuộc về mình sớm hơn, có một căn nhà hoàn toàn hoàn toàn thuộc về mình.

Từng viên gạch, từng căn phòng, đều do mình thiết kế, do mình xây nên, nghĩ thôi cũng là một chuyện rất có cảm giác thành tựu.

Ngô Nặc mắt sáng long lanh ảo tưởng tương lai, tiếp tục nói: “Đúng rồi, còn phải xây hai phòng ngủ lớn, à chỗ chúng tôi nơi ngủ gọi là phòng ngủ, đến khi đó chúng ta mỗi người một phòng.”

Mỗi người một phòng!

Trước đó đại miêu nghe nghe còn cảm thấy có chút chờ mong, nhưng nghe đến câu sau này suýt nữa dựng lông.

Hắn mới không muốn tách khỏi tiểu sứ thần ngủ riêng! Cho dù có nhà mới cũng không muốn!

“Chỉ cần một… phòng ngủ.” Đại miêu giơ vuốt mập lên, mặt mèo phồng bự, vừa nhìn chính là tức giận.

Đáng tiếc sóng điện não của Ngô Nặc căn bản không cùng kênh với hắn, “Tại sao chỉ muốn một phòng, nếu đã xây, chắc chắn phải xây hai phòng mới đủ, hai phòng hình như cũng hơi ít, lỡ sau này trong nhà có khách đến, không có phòng khách cũng không được. Đúng rồi, còn phải xây một phòng khách. Phòng khách cứ đặt ở giữa hai phòng ngủ đi…”

Đại miêu:… Chẳng muốn xây nhà mới nữa! (╯‵口′)╯︵┻━┻

Ngô Nặc thấy đại miêu đột nhiên quay đi đưa mông mập vào mặt y, có chút khó hiểu, đang yên lành, sao đột nhiên lại tức giận thế?

Nhưng, đại miêu trước giờ đều rất ngoan, dỗ dỗ chắc không sao ngay.

Nhưng Ngô Nặc làm sao cũng không ngờ được, lần này đại miêu ăn cân sắt tâm, những chiêu số lúc trước dùng để dỗ đại miêu đều mất hiệu quả.

Sau đó, đợi Ngô Nặc chậm chạp phát hiện, đại miêu ngay cả cá cơm khô thích ăn nhất trước giờ cũng không ăn, mới ý thức được chuyện hình như không mấy giống với y nghĩ.

Bất mãn trừ đại miêu ra, còn có đội đi săn thuần nhân do Tinh lãnh đạo.

Đương nhiên thôi, con mồi mỗi lần họ bắt được lại không ít hơn đội đi săn khác, dựa vào cái gì chỉ điều bọn họ về? Sắp sửa tới mùa đông rồi, không nhân hiện tại bắt thêm chút mồi sống về nuôi, khi tới mùa đông ăn cái gì?

Tuy khoai trắng đã trồng rồi, mỗi ngày mỗi dáng, nhanh chóng sinh trưởng, nhưng bộ lạc Trường Hà trước giờ chưa từng có kinh nghiệm trồng trọt thành công, cho dù Ngô Nặc bảo đảm khẳng định có thể trồng ra, nhưng rốt cuộc có thể trồng ra bao nhiêu khoai trắng, khoai trắng trồng ra rốt cuộc có đủ cho mọi người ăn không, không ai biết được.

Thói quen đã hình thành lâu dài, khiến mọi người càng ỷ lại vào phương thức sinh hoạt đi săn để sống. Hiện tại đột nhiên chuyển biến, trong lòng mọi người cũng không thể ngay lập tức thay đổi được.

Đội đi săn của họ mỗi lần đi săn về, giao một phần lên cho bộ lạc xong, bản thân ít nhiều cũng có thể giữ lại một ít, mùa đông trước kia họ đều là dựa vào những con mồi lưu lại này trôi qua. Hiện tại bỗng nhiên bảo họ trở về phòng thủ bộ lạc, nung gạch gì đó, lại không thể ăn, có tác dụng gì?

Nhưng là đội trưởng đội đi săn, Tinh lại không nghĩ thế, “Chuyện này, nếu đại vu và thủ lĩnh đều đã quyết định, vậy chúng ta cứ phòng thủ bộ lạc cho tốt, sau đó cố gắng phối hợp Vu Nặc đại nhân, tranh thủ sớm ngày nung ra được gạch mà đại nhân nói, xây xong nhà trước khi mùa đông tới.”

“Nhưng không có con mồi, mùa đông chúng ta ăn gì?”

“Bộ lạc không phải trồng nhiều khoai trắng thế sao? Tôi tin Vu Nặc đại nhân, tôi cũng tin mùa đông năm nay chúng ta sẽ không còn phải đói bụng nữa.” Ngữ khí của Tinh vô cùng xác định.

Các chiến sĩ thuần nhân rất tín phục Tinh, tuy trong lòng vài cá nhân vẫn còn lầm bầm, nhưng tóm lại không oán trách nữa.

“Vừa rồi Vu Nặc đại nhân nói với tôi, nếu đội đi săn chúng ta có thể hiệp trợ ngài thật tốt, đồng tâm hiệp lực nung ra gạch, gạch nung ra sẽ ưu tiên xây nhà cho chúng ta trước. Lẽ nào các cậu không muốn trước khi đến mùa đông, vào ở nhà mới mà Vu Nặc đại nhân đã nói sao?”

Muốn, đương nhiên muốn!

Bọn họ nằm mơ cũng muốn có một căn nhà không lộ gió lộ mưa, lúc mùa đông không cần lo lắng nóc nhà, nóc lều gì đó bị tuyết đè sụp, không cần lo lắng trẻ con nhà mình bị đông bệnh đông chết, cũng không cần phải đến cọ nhà người khác nữa…

Các chiến sĩ thuần nhân lúc này hoàn toàn không còn oán trách, ai nấy mắt phát sáng, hận không thể ngày mai có thể nung ra gạch, sau đó có thể xây.

Đội đi săn thuần nhân của Tinh tính luôn cả hắn, tổng cộng 48 người, theo như trước đó đã nói, mỗi ngày một nửa số người qua giúp Ngô Nặc làm việc, một nửa sẽ trực đêm buổi tối.

Bản vẽ lò gạch Ngô Nặc rút trúng trừ không giảng cách làm sao nung gạch, còn việc chế tạo lò thì miêu tả vô cùng tận tường, từ chọn nền, đến tỷ lệ lớn nhỏ, rồi kết cấu trong ngoài vân vân, bản vẽ 3D kết hợp với miêu tả, gần như mỗi chi tiết nên chú ý đều được nhắc đến.

Ngô Nặc nói yêu cầu chọn nền cho Tinh, để hắn cố gắng tìm một chỗ thích hợp gần bộ lạc.

Nung gạch cần rất nhiều chất đốt, trong bộ lạc Trường Hà thứ có thể làm chất đốt, chỉ có củi. Rốt cuộc củi có thể nung ra gạch không, bao nhiêu củi mới có thể nung đủ gạch, trong lòng Ngô Nặc hoàn toàn không chắc được, chỉ có thể phái người cố gắng chuẩn bị thật nhiều, tốt nhất là loại gỗ khô, tính dầu cao. Ngoài ra xây nhà cũng phải có gỗ, trong khâu chặt cây thu thập gỗ này, Ngô Nặc an bài người nhiều nhất.

Điểm cuối cùng, chính là bùn đất làm gạch. Không phải tất cả loại bùn đều có thể nung thành gạch, cần phải là bùn có độ dính cao mới được.

Y nhớ lại xưởng gia công mình làm đầu tiên, gần đó có một xưởng gạch bỏ hoang, vì kinh doanh không tốt ông chủ ôm một đống tiền bỏ trốn, xưởng gạch bị ngân hàng coi là vật thế chấp thu hồi, rồi cứ để phế ở đó, đi đâu cũng thấy đầy đất vàng dùng để nung gạch.

Có lần y cùng đồng nghiệp đi ngang qua xưởng gạch bỏ hoang đó, vừa hay người kia lúc trẻ từng làm việc trong xưởng gạch, có nhắc vài câu về chuyện xưởng gạch, nhưng hắn nói chủ yếu là mấy chuyện không thể không nói giữa ông chủ xưởng gạch và thư ký của ông ta.

Ngô Nặc cũng bị nhiệm vụ này bức gấp muốn chết, mới mơ hồ nhớ tới đoạn quá khứ kia, nhưng trong đầu trừ nhớ phải dùng đất vàng có độ dính cao nung gạch ra, còn lại toàn bộ là chuyện phong lưu của ông chủ xưởng gạch (╯‵口′)╯︵┻━┻.

Y thật sự một chút cũng không muốn nhớ mấy chuyện vô ích kia, thật đó, sớm biết có hôm nay, y đã để lão khốn đó kể thử cho nghe họ làm sao nung gạch rồi QAQ.

Nhưng, ít nhiều cũng coi như nhớ được chút thứ hữu dụng.

Ngô Nặc không mấy quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, đối với chuyện bùn, cũng chỉ có thể để bọn Tinh đi làm.

Hiệu suất làm việc của Tinh vô cùng cao, hắn và chiến sĩ thủ hạ của hắn có thể nói là nắm rõ như lòng bàn tay hoàn cảnh xung quanh bộ lạc. Rất nhanh đã chiếu theo yêu cầu của Ngô Nặc, tìm được một nơi vô cùng thích hợp xây lò ở trên thượng du bộ lạc, mà cách nơi đó khá xa, trùng hợp chính là loại bùn phù hợp yêu cầu của Ngô Nặc.

Một loại bùn có độ dính hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của Ngô Nặc.

Một loại bùn tới từ vùng đất tử vong mà người bộ lạc Trường Hà e dè sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment