Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 65

Khu giao dịch tự do hệ thống, không phân biệt ngày đêm, bất luận lúc nào vào, bên trong đều đông đảo giao dịch giả.

Ngô Nặc nhanh chóng căn cứ theo tọa độ tìm được Vương Tam Hổ, hắn đang cùng một người ba đầu tướng mạo kỳ quái bàn chuyện làm ăn.

Chỉ một hai tháng ngắn ngủi, Vương Tam Hổ cùng với bộ dạng Ngô Nặc gặp lần đầu, quả thật cứ như hai người.

Tuy trên người hắn vẫn mặc áo vải thô ngắn giặt đến bạc màu, nhưng khí sắc đã tốt hơn rất nhiều, hồng quang đầy mặt, vẻ rầu rĩ đã sớm biến mất tăm. Ban đầu nhìn thấy mấy người ngoài hành tinh tướng mạo đặc thù này, xem người ta là yêu quái, bị dọa co trong góc run rẩy, hiện tại lại bàn chuyện làm ăn với người ba đầu, tuy không rõ ràng mạch lạc, nhưng ít nhất âm thanh bình ổn giọng nói rõ ràng, biến hóa không hề nhỏ. Ngoài ra, thứ hắn mang lên giao dịch, chủng loại cũng càng lúc càng nhiều, những nông cụ thô sơ bán ban đầu đã không còn thấy, thay vào đó là lăng la tơ lụa màu sắc diễm lệ, đồ thêu tinh xảo, đồ sứ tao nhã, lá trà đủ màu, đồ gỗ điêu khắc tinh mỹ vân vân.

Từ sau khi Ngô Nặc dắt mối giới thiệu người ba mắt bán bánh bạc cho Vương Tam Hổ, Vương Tam Hổ giao dịch đã chỉ thu giao dịch tệ, bình thường rất ít khi trực tiếp lấy vật đổi vật, đừng thấy hiện tại hắn làm ăn rất thuận buồm xuôi gió, tích phân vẫn rất eo hẹp, tuy không đến mức giống như Ngô Nặc mắc nợ một đống, nhưng cũng không ít lần nợ hệ thống.

Ngô Nặc và hắn là người quen cũ, thỉnh thoảng cũng có nói chuyện, theo Vương Tam Hổ nói thế giới của hắn bây giờ đang lúc loạn thế, quần hùng quật khởi, thế lực các phương đều muốn giành giật thiên hạ, binh hoảng mã loạn, dân chúng lầm than. May mà, nơi hắn ở xa xôi nghèo nàn, tạm thời còn chưa bị họa binh lan tới.

Nhưng, nhìn từ hiện trạng, chỉ sợ Vương Tam Hổ đã rất khó chỉ lo thân mình, dù sao nơi hẻo lánh nghèo nàn, không thể mua được nhiều thứ tinh mỹ như thế.

Ngô Nặc dù sao cũng đã bán hàng hai năm, tri thức văn hóa lạc hậu, nhưng ánh mắt nhìn người lại được luyện ra. Sau mấy lần tiếp xúc, y rất xác định, Vương Tam Hổ thành thật chấc phác nhưng không ngốc, cũng không có dã tâm đặc biệt gì. Hiện nay chấp nhận nguy hiểm dính họa chiến tranh, mua nhiều thứ tinh mỹ như thế lên hệ thống bán, sợ cũng là chuyện bất đắc dĩ. Có thể bức một người thành thật lá gan không lớn đi đến trình độ này, công lực hố ký chủ của hệ thống của Vương Tam Hổ, khỏi nói cũng biết.

Người ba đầu cùng Vương Tam Hổ trả giá nửa ngày, cuối cùng dùng một cái móng ngựa vàng lớn bằng nắm tay đổi lấy bốn cuộn tơ lụa màu đỏ.

Người ba đầu trời sinh da màu xanh xám, ba cái đầu giống như thân thích với Ngưu Ma vương, thân hình còn khôi ngô hơn em gái thú nhân bộ lạc Trường Hà gấp ba lần, vừa nghĩ đến cô trở về làm số tơ lụa này thành quần áo mặc lên người, Ngô Nặc cảm thấy cả người không khỏe.

Về nhà phải nhìn Bạch đại miêu thêm vài cái, để mà rửa mắt. Đợi đã, bình thường mà nói không phải nên về nhìn em gái sao? Có cần phải cong triệt để vậy hay không hả (╯‵口′)╯︵┻━┻.

Tiễn người ba đầu đi, trên sạp của Vương Tam Hổ tạm thời không có khách khác, hắn cười gọi Ngô Nặc vài tiếng, Ngô Nặc mới hoàn hồn.

“Tiểu Ngô huynh đệ, nghĩ gì vậy? Nhập thần như thế?”

“Không có gì, chỉ là nhớ con mèo ở nhà.”

“Mèo?”

Ngô Nặc cười hê hê: “Đừng nhắc hắn, lần này tôi đến là muốn tìm Tam Hổ ca làm giúp chiếc xe bò.”

Vương Tam Hổ cười lớn nói: “Không vấn đề, nhưng, cậu là muốn mua hay chỉ xem thử?” Nếu chỉ xem, hắn mang chiếc xe bò đang dùng hiện tại lên cho y xem là được, nếu muốn mua, chỉ có thể đi tìm kiếm.

“Lần này là mua, nhưng tôi có một vài yêu cầu.”

“Vậy e rằng chỉ có thể tìm người khác làm thôi, vừa khéo tôi biết mấy sư phụ nghề mộc, tay nghề cũng được, chỉ cần yêu cầu đừng quá cao, có lẽ họ có thể làm được.”

“Không cao, yêu cầu của tôi một chút cũng không cao, chỉ cần xe bò đủ bền chắc, có thể kéo đồ càng nhiều càng tốt, còn ngoại hình thì càng đơn giản thô sơ càng tốt!”

Đưa ra yêu cầu thế này, Ngô Nặc cũng đã nghiêm túc suy nghĩ trước, nếu trong bộ lạc siêu cấp bên ngoài đã có thể dệt ra vải, vậy trình độ sinh sản và lực sản xuất nhất định cao hơn bộ lạc ở phía Hắc Sắc sâm lâm này một bậc, khó đảm bảo người ta đã phát minh được xe chưa?

Nhưng, xét thấy vẫn thạch cấp thấp mới hạ giá không lâu, giữa bộ lạc đường lối không thông tin tức tắt nghẹn, phổ cập đồ sắt khẳng định không nhanh như thế, mà công cụ mài ra từ đá, có tốt cũng có thể tốt đến chỗ nào chứ?

Do đó, Ngô Nặc suy đoán, cho dù trên tinh cầu hiện tại đã có xe ngựa, xe bò này nọ, khẳng định cũng sẽ không tinh xảo đến đâu.

Chiếu theo cá tính của hệ thống, nếu có thể làm ra một chiếc xe y hệt như thế giới đó, có lẽ giá không đến mức quá thái quá, nếu bạn nhất định muốn mua BMW về, hệ thống cũng không quản bạn, chỉ cần bạn trả nổi tiền.

BMW gì đó thuần túy là nằm mơ, Ngô tiểu Nặc chỉ có hơn 6000 điểm tích phân, hiện tại chỉ hy vọng có thể đổi thêm vài chiếc xe ngựa chắc bền thôi, ôi, nói nhiều toàn là nước mắt.

“Càng nhiều càng tốt? Tiểu Ngô huynh đệ, đại khái muốn kéo đồ nặng cỡ nào? Kích cỡ xe bò có thể sửa, nhưng nếu quá nặng bò nhà cậu có thể kéo nổi sao?”

“Bò chỗ chúng tôi vóc lớn sức lực cũng lớn, một lần kéo bảy tám trăm cân chắc không vấn đề, anh cứ theo tiêu chuẩn này tìm người làm giúp tôi, được không?” Đương nhiên, Ngô Nặc không định thật sự để mấy con bò man đó một lần kéo quá nhiều than, chỉ cần một lần có thể kéo được năm sáu trăm cân, y đã thỏa mãn.

“Không vấn đề, vậy chất liệu gỗ thì sao?”

“Gỗ thông bình thường là được.” Hắc Sắc sâm lâm nhiều cây cối như thế, Ngô Nặc có thể nhận ra được chỉ có cây thông.

“Được, hôm nay tôi về sẽ đi tìm người làm, trong năm ngày sẽ mang xe bò tới cho cậu, thế nào?”

“Năm ngày không được, Tam Hổ ca, xe bò này chúng tôi cần dùng gấp, anh tìm thêm chút nhân thủ đi, hai ngày sau tôi muốn thấy hàng, giá tiền anh cứ thoải mái ra, tôi tin tưởng Tam Hổ ca! Nếu xe bò này tôi mang về dùng tốt, sau này sẽ lại tìm Tam Hổ ca để mua.”

“Tìm thêm vài người hai ngày có lẽ cũng làm được. Tiểu Ngô huynh đệ là người sảng khoái, về giá cả cậu cứ yên tâm, nếu cậu đã gọi tôi một tiếng ca, chắc chắn không thu giá cao của cậu!” Vương Tam Hổ là người niệm tình cũ cũng là một đại hiếu tử, nếu lúc đầu không phải có Ngô Nặc mua số đồ sắt của hắn, để hắn có ngân lượng kịp thời mời đại phu mua thuốc cho mẹ, thì chắc giờ đây trên mộ mẹ hắn đã mọc cỏ luôn rồi. Huống chi, Ngô Nặc còn chỉ hắn rất nhiều kinh nghiệm, còn giới thiệu người mua mới cho hắn, giúp chuyện làm ăn của hắn trên hệ thống càng lúc càng thuận lợi, tình nghĩa này, hắn đều ghi nhớ!

Đừng nói Ngô Nặc mỗi khi mua đồ của hắn đều trả đúng giá, cho dù là tặng không y, hắn cũng không nói hai lời.

“Được, vậy trước cảm ơn Tam Hổ ca.”

Trong bộ lạc còn nhiều việc, tích phân trong tài khoản thấp, Ngô Nặc tạm biệt Vương Tam Hổ, vừa chuẩn bị thoát ra, đã bị Sheeta vội vàng chạy tới bắt kịp.

“Ngô Nặc cậu đã rất lâu không lên đây, quả nham đáp ứng tôi hiện tại tìm được chưa?” Thần sắc Sheeta khá gấp, em gái hắn mấy ngày trước bị người ta cố ý chọc giận phát bệnh, suýt nữa không chịu nổi, vất vả lắm mới cứu sống được, lại không ăn được cái gì, chỉ có thể ngâm trong khoang dinh dưỡng, hai ngày nay cuối cùng cũng có chút khẩu vị, nói với Sheeta muốn ăn loại quả vỏ cứng lúc trước.

Em gái vất vả lắm mới sống được, thấy em gái ngâm trong khoang dinh dưỡng gầy chỉ còn một bộ xương, đừng nói quả nham, cho dù là ngôi sao trên trời, Sheeta cũng sẽ lái cơ giáp đi hái xuống cho cô.

Đáng tiếc trong khu giao dịch hệ thống không có hàng, Ngô Nặc lại chậm chạp không on, hắn thật sự không đợi nổi, dùng công năng tìm kiếm trong khu giao dịch tự do cũng không tìm được hàng, hết cách, hắn chỉ đành dùng đặc quyền của giao dịch giả cấp ba, khóa tin tức của Ngô Nặc, chỉ cần Ngô Nặc vừa on, hệ thống sẽ nhắc nhở hắn.

1000 điểm tích phân phí một lần nhắc nhở, thổ hào cũng đau thịt.

Cũng may Sheeta chạy nhanh, khi nhận được thông báo của hệ thống, hắn đang huấn luyện trong phòng huấn luyện, ném lại chiến hữu đang đối chiến với hắn, chạy té khói. Trốn vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa, trực tiếp lên khu giao dịch, nếu hắn chậm một bước thôi, 1000 điểm tích phân của hắn đã phí trắng.

Ngô Nặc mấy hôm nay bận chân không chạm đất, làm gì còn nhớ được chuyện quả nham. Thấy Sheeta gấp như thế, dù sao cũng đã giao dịch qua mấy lần với hắn, có chút giao tình, nói: “Tìm được manh mối rồi, sao vậy, anh cần gấp?”

“Đúng, hiện tại tôi muốn liền, càng nhanh càng tốt!”

Trong nhà không có quả nham, cũng không biết trong nhà người khác ở bộ lạc có không, phải hỏi mới biết.

“Hiện tại tôi cũng không xác định có thể lấy được quả nham không, thế này đi, hai ngày sau tôi sẽ on, nếu có, tôi sẽ mang lên cho anh.”

“Được rồi, tôi thật sự cần rất gấp, cậu nhất định phải nghĩ cách giúp tôi.” Sheeta hiện tại cũng chỉ có thể ký thác hy vọng vào Ngô Nặc, hắn ngẫm nghĩ, nói: “Nếu chỗ cậu có hạt giống quả đỏ thẫm, bất luận bao nhiêu, trước mang tới cho tôi một ít đi, tôi trồng thử một chút xem sao.” Kỳ nghỉ của hắn sắp kết thúc rồi, đến lúc đó cho dù lấy được hạt giống, cũng không biết khi nào mới có thể trồng.

“Không vấn đề.” Ngô Nặc sớm đã đánh tiếng với người trong bộ lạc, dùng danh nghĩa tế lễ thần linh, bảo họ lúc ăn quả đỏ thẫm, giữ hạt lại cho y. Trong Hắc Sắc sâm lâm, quả đỏ thẫm không phải loại quả đặc biệt quý hiếm, đội hái lượm mỗi lần ra ngoài đều hái về một ít, với trình độ kính sợ của người bộ lạc dành cho thần linh, có lẽ đã gom không ít hạt giống cho y.

Thoát khỏi hệ thống, trời đã rất khuya, Ngô Nặc trở người, chuẩn bị ngủ, kết quả lại đụng đầu vào một bức ‘tường thịt’, không đau, nhưng vẫn vô thức nhìn chủ nhân của ‘tường thịt’. Đêm trăng tròn ánh trăng sáng rực, ánh sáng len vào qua kẽ đá phủ lên một tầng sáng mông lung trong phòng.

Dưới ánh trăng, đôi mắt màu băng lam gợn sóng như nước, dưới sự tĩnh mịch bình lặng, tựa hồ đang có lốc xoáy sôi trào.

Mỹ nhân dưới trăng, tóc bạc như thác, bất tri bất giác, Ngô Nặc nhìn ngẩn người.

“Nặc, sinh con với tôi, được không?”

“Không được! Muốn sinh cậu sinh, dù sao ông đây không sinh được!”

“Nặc, tại sao cậu đá tôi?”

“Ai bảo cái vuốt của cậu sờ loạn! Khốn kiếp, cậu còn sờ!”

“Cậu cũng có thể sờ tôi mà? Bình thường không phải cậu thích nhất là sờ tôi sao?”

“… Người và mèo có thể ở bên nhau sao?”

“Nhưng đó đều là tôi mà.”

“… Lấy móng vuốt của cậu ra!”

“Không, Nặc, thân thể cậu thành thật hơn miệng cậu nhiều, cậu xem, nó rõ ràng thích tôi sờ.”

Ngô Nặc: … Sau này ai còn nói với ông thổ dân nguyên thủy thành thật chất phác, xem ông có đập chết hắn không
Bình Luận (0)
Comment