Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 85

Vu Quyền và Kim Đồng không biết Vu Hỏa và Liệt rốt cuộc bị trật sợi gân não nào, đột nhiên lại ở ngay trước mặt mọi người đề xuất muốn quy thuộc bộ lạc Trường Hà, đương nhiên, họ cũng đề xuất một vài yêu cầu.

Điểm đầu tiên là bộ lạc Trường Hà phải đối xử bình đẳng với người bộ lạc họ, tuy họ là đến quy thuộc bộ lạc Trường Hà, nhưng không có nghĩa họ muốn thấp hơn người bộ lạc Trường Hà một bậc, cư dân bộ lạc Trường Hà có gì, bọn họ phải có cái đó. Nhà gạch ngói, hầm ngầm, cơ hội cho trẻ con đi học vân vân, họ đều muốn có.

Điều kiện của bộ lạc Đại Thạch không khó thỏa mãn, nhưng Vu Quyền cũng đưa ra một vài điều kiện, trong đó điều đầu tiên chính là xóa đi đồ đằng trên người tộc nhân bộ lạc Đại Thạch, vẽ lại đồ đằng bộ lạc Trường Hà.

Còn về đại vu Vu Hỏa của bộ lạc Đại Thạch, Vu Quyền ngược lại không làm khó ông, không giống như mấy bộ lạc khác, nếu cả tộc quy thuộc, đầu tiên sẽ giết đại vu và người huyết mạch đại vu của bộ lạc phụ thuộc, từ đó triệt để cắt đứt truyền thừa tinh thần của bộ lạc phụ thuộc, đề phòng tương lai bọn họ sinh lòng phản bội.

Vu Quyền không chỉ giữ lại mạng sống cho Vu Hỏa cùng mấy đệ tử của ông, còn cho phép họ đảm nhận chức vụ tế ti bộ lạc, vận dụng vu lực của bản thân mình xem bệnh, chúc phúc, cử hành nghi thức mai táng vân vân cho người bộ lạc. Bộ lạc sẽ chiếu theo vu lực khác nhau, cống hiến khác nhau của họ để trả thù lao. Duy độc một điểm, bọn họ không thể giống như quá khứ tham gia bất cứ quyết sách gì của bộ lạc. Nói trắng ra, chính là tước đoạt ‘quyền lợi chính trị’ ‘địa vị chính trị’ nguyên bản của họ, để họ trở thành vu y thuần túy phục vụ cho bộ lạc.

Đương nhiên, những tế ti ngoại tộc này tuy bị tước đoạt quyền lợi trực tiếp tham gia quyết sách bộ lạc, nhưng bọn họ có thể đưa lời khuyên kiến nghị với đại vu bộ lạc, đại vu có thể nhìn tình huống mà lắng nghe áp dụng.

Nếu họ đưa ra kiến nghị có giá trị, hoặc giả có cống hiến đặc thù gì, bộ lạc còn sẽ thưởng riêng cho họ.

Nhưng, vì tránh sau này xuất hiện hậu quả không thể khống chế, Vu Quyền còn biểu thị rõ ràng, đệ tử đại vu bộ lạc chọn ra và bồi dưỡng ra mới có tư cách trở thành đại vu kế nhiệm, đệ tử tế ti vô luận thiên phú thế nào cũng chỉ có thể làm tế ti.

Quy định như thế nhìn thì hà khắc, nhưng trên thực tế đã vượt xa dự kiến của Vu Hỏa. Tuy ông không thể làm đại vu nữa, cũng không thể trực tiếp can dự vào sự vụ bộ lạc nữa, nhưng ông có thể giữ được tính mạng, có thể giữ lại vu lực, thậm chí ông có thể tiếp tục truyền thừa ký ức đại vu các đời bộ lạc họ cho đệ tử của ông, từ một mặt ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ coi như không triệt để phản bội tổ tiên mình.

Vu Hỏa sống tới tuổi này, kỳ thật đã không còn xem trọng sinh tử của bản thân, điều ông không buông xuống được là mấy đệ tử ông nuôi lớn như con ruột.

‘Điều kiện’ của Vu Quyền thành công đánh tan chút kiêng kỵ cuối cùng trong lòng Vu Hỏa, còn về Liệt, sau khi quy thuộc bộ lạc Trường Hà, ông tự nhiên không thể tiếp tục đảm nhận chức thủ lĩnh.

Để bộ lạc Đại Thạch càng thêm thuần phục, Kim Đồng vốn dĩ cũng đã sớm có dự tính, ông tuyên bố đợi mùa đông kết thúc, ông sẽ thoái vị, khi đó, bộ lạc trong nghi thức tế lễ thông qua tỷ võ, chọn ra thủ lĩnh đời sau trong tất cả những người có tư cách kế thừa thủ lĩnh.

Người kế thừa thủ lĩnh của bộ lạc Trường Hà và bộ lạc Đại Thạch được đối xử như nhau, cùng được đấu võ.

Các chiến sĩ thú nhân bộ lạc Trường Hà đã lĩnh giáo qua sự hung tàn của dực hổ Bạch, trong lòng sớm đã không còn ôm ảo tưởng. Trong hơn hai mươi chiến sĩ thú nhân đi theo Liệt đến đây có hơn một nửa đều có tư cách kế thừa, nghe Kim Đồng nói thế, mắt cả đám sáng rực như lửa, chiến ý tăng vọt, hoàn toàn quên bộ lạc Trường Hà còn có một thánh thú dực hổ có thể miểu sát long thú.

Cho dù là Liệt và Vu Hỏa cũng không khỏi sợ hãi một chút, nhưng sau đó hai người nhìn sang Bạch bình tĩnh ung dung ngồi cạnh Ngô Nặc, khẽ lắc đầu nhẹ không thể thấy, trong lòng mắng Kim Đồng và Vu Quyền thối chết.

Đương nhiên, điều kiện bộ lạc Trường Hà đưa ra cũng không thể chỉ có rộng rãi, nếu bị phát hiện có ai sinh lòng phản bội, bộ lạc nhất định xử chết quyết không nhân nhượng cho qua.

Tiếp theo, đôi bên lại thương nghị rất nhiều chi tiết, mãi đến khuya, Vu Hỏa, Liệt mới dẫn các chiến sĩ khác cùng ra ngoài, mang tin tức quy thuộc bộ lạc Trường Hà về cho các tộc nhân.

Mọi người đều không ngờ được điều kiện bộ lạc Trường Hà đưa ra lại rộng rãi như thế, tảng đá to luôn đè trong lòng cuối cùng biến mất vô tung, thay vào đó là khát vọng và vui mừng với cuộc sống mới, cùng một chút ít buồn rầu với quá khứ.

Hôm sau, thời tiết hiếm khi có nắng, mới sáng người bộ lạc Trường Hà đã mở cả hầm tập thể, lượng lớn khoai trắng cuồn cuộn không dứt vận chuyển đến tường băng, phân phát vào tay cư dân mới của bộ lạc.

Khoai trắng trong hầm tập thể của bộ lạc Trường Hà còn nhiều, nhưng có nhiều cũng không chịu nổi tiêu hao của hơn bốn ngàn người thời gian dài, Ngô Nặc chỉ có thể căn cứ theo thời hạn nhiệm vụ hệ thống để suy đoán, trên lý luận mùa đông còn phải hơn bốn mươi ngày mới kết thúc. Nhưng tình huống mùa đông năm nay ác liệt hơn bất cứ năm nào, đại vu căn bản không cách nào dựa vào kinh nghiệm để suy đoán, ông bán tín bán nghi với thời gian Ngô Nặc đưa ra. Hơn nữa cho dù mùa đông kết thúc, với kinh nghiệm năm ngoái từ lúc thời tiết chuyển ấm, vạn vật sinh sôi đến thú triều trở về, còn cần phải một tháng thậm chí dài hơn, thức ăn xung quanh Hắc Sắc sâm lâm mới chậm rãi sung túc trở lại, khoảng thời gian không có thu hoạch kéo dài này không dễ chịu hơn mùa đông bao nhiêu.

Hơn nữa, có thể dự kiến, những ngày tiếp theo, khẳng định còn có những người khác tới cầu trợ, nương tựa, chỉ cần bộ lạc có thể nhân cơ hội hiện tại thu nạp những nhân thủ này, đợi mùa đông vừa qua, thực lực bộ lạc Trường Hà tuyệt đối xưa không bằng nay, đến lúc đó, cho dù một vài bí mật của bộ lạc bị lộ, cũng không sợ không giữ được những thứ đó.

Phòng ngừa chu đáo, đại vu và thủ lĩnh không chỉ nghiêm khắc khống chế lương thực cho cư dân mới, trong bộ lạc cũng bảo mọi người tiết kiệm thức ăn.

May mà cư dân bộ lạc Trường Hà đã trải nghiệm qua quá nhiều mùa đông khó chịu, đều rất có ý thức nguy cơ, cho dù là trẻ con tùy tiện nhất cũng sẽ không lãng phí thức ăn, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không vì thức ăn trong hầm sung túc mà ăn uống bừa bãi, ngược lại mỗi bữa đều tiết kiệm chỉ ăn no bảy tám phần, mỡ trên thân rất nhiều người kỳ thật không phải do ăn mà ra, mà là do cả ngày trạch trong nhà.

Đại vu vừa lên tiếng bảo mọi người tiết kiệm thức ăn, tất cả mọi người không nói hai lời đều làm theo, mỗi ngày khoai trắng cho vào nồi giảm đi một phần ba, có vài người thậm chí giảm đi một nửa. Nấu khoai trắng cho nhiều nước hơn, no chung với nước, chỉ cần có ăn không quá đói, trong mùa đông gian nan đã tính là cuộc sống tốt hiếm có, so với những người phải chết đói, so với bộ lạc Đại Thạch vì đói khát cuối cùng di dời quy thuộc bộ lạc họ, cuộc sống của họ hiện tại đã rất tốt.

Có thức ăn, các cư dân mới tới tạm thời an ổn trong nhà băng ở ngoài bộ lạc.

Đương nhiên chỉ có khoai trắng thôi chưa đủ, bộ lạc Trường Hà còn cung cấp cho họ một chút đá đen, cho họ sưởi ấm, cung cấp thêm một chút vu dược cho họ, cho họ trị bệnh, nhưng muối huyết thì trước khi hoàn toàn xác định lòng trung thành của người bộ lạc Đại Thạch, tạm thời còn không dám bại lộ ra, may mà bộ lạc Đại Thạch tuy đã thiếu thốn thức ăn nghiêm trọng, nhưng muối thô đổi với bộ lạc Mục Nguyên vẫn còn một ít, tạm thời còn có thể chống đỡ một thời gian ngắn.

Có thức ăn chống đói và than sưởi ấm, sau mấy ngày nghỉ dưỡng, bộ lạc Đại Thạch cũng dần dần hồi phục.

Bộ lạc Đại Thạch từ hơn sáu ngàn người, giảm mạnh đến nay hơn bốn ngàn người, trong gần hai ngàn người đã chết, trừ nô lệ còn có một phần người lớn tuổi và trẻ em nhỏ tuổi.

Hiện nay, trẻ con tới tuổi đi học tổng cộng có hơn 300 đứa, sau khi an ổn, vấn đề học tập của đám nhóc này cũng được đưa lên nhật trình.

Những đứa này ngay cả một chút căn bản cũng không có, muốn dạy chỉ có thể bắt đầu từ đầu, Ngô Nặc suy nghĩ rất lâu, quyết định rã trẻ em bộ lạc Trường Hà và bộ lạc Đại Thạch lại rồi chia mới thành bốn lớp, nhân số mỗi lớp khoảng độ 100 đứa, mấy chục trẻ em của bộ lạc Trường Hà sẽ chiếu theo trình độ bình quân học tập giỏi kém phân đến các lớp này.

Mỗi ngày bốn tiết học, mỗi lớp y chỉ dạy một tiết, còn ba tiết còn lại do trẻ con bộ lạc Trường Hà đã học được một thời gian giảng bài cho bộ lạc Đại Thạch.

Để điều động tính tích cực của học sinh, bảo đảm tính kỷ luật của phòng học, Ngô Nặc chọn trong mỗi lớp ra lớp trưởng, lớp phó, ủy viên học tập vân vân, mỗi tuần đánh giá từ các phương diện tiến độ học tập, kỷ luật học tập, vệ sinh vân vân tổng hợp lại để chọn ra tập thể nào ưu tú nhất, được nhận thưởng cấp lớp, từ lớp trưởng đến học sinh đều có phần thưởng.

Có giỏi nhất đương nhiên sẽ có kém nhất, tập thể lớp nào tổng hợp đánh giá kém nhất phụ trách dọn dẹp vệ sinh tất cả phòng học, cán bộ phụ trách tập thể lớp đó còn bị trừng phạt riêng.

Để hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, Ngô Nặc còn tuyên bố, bất luận đến trước hay đến sau, nửa năm sau, y sẽ chọn ra 50 người biểu hiện ưu tú nhất trong bốn lớn, tạo thành một lớp ưu tú, truyền dạy tất cả học vấn kiến thức của y cho học sinh lớp ưu tú.

Trẻ con thế giới này trời sinh thích tranh cường hiếu thắng, ai cũng không chịu thua.

Chế độ cấp lớp vừa ra, mấy đứa nhỏ được chọn làm cán bộ lớp lập tức có cảm giác trách nhiệm thật sâu, mà lớp ưu tú còn là củ cà rốt thật lớn, treo trước mặt tụi nó, dụ tụi nó không ngừng nỗ lực.

Ngô Nặc mỗi ngày chỉ dạy một tiết cho mỗi lớp, nội dung bài học đều là những thứ trẻ con bộ lạc Trường Hà đã từng học, chuyển biến liên tục giữa lần thứ hai học lại và gánh vai trò giáo viên, trẻ con bộ lạc Trường Hà tự nhiên nhớ rõ nội dung được học hơn, lý giải cũng thấu triệt hơn. Tuy không tiếp tục học thêm tri thức mới, nhưng Ngô Nặc kinh ngạc phát hiện, mấy đứa nhóc này lúc trước nghe viết, nhớ số cùng với phép cộng trừ đơn giản cũng sẽ làm sai, hiện tại trên cơ bản không còn sai nữa, thậm chí ngay cả phát âm cũng chuẩn hơn trước không ít.

Mà trẻ con bộ lạc Đại Thạch mới vào lớp học, cũng không chịu yếu thế, khi Ngô Nặc giảng bài, chúng hận không thể dựng tai lên nghe, đến lúc cán bộ lớp giảng bài, chúng có gì không hiểu, lập tức đem ra hỏi, thường xuyên lấy chuyện hỏi đến cán bộ lớp nói không nên lời làm vui. Các cán bộ lớp vì không để các bạn học trong lớp ‘hỏi ngã’, chỉ có thể hết lần này đến lần khác nghiên cứu thứ mình đã từng học, có gì không hiểu, lập tức đi hỏi cán bộ lớp khác, nếu mọi người đều không biết, chúng sẽ đi hỏi Ngô Nặc.

Dạy và học cùng tiến, không khí học tập đậm chưa từng có.

Đương nhiên, cũng có học sinh quậy phá.

Học sinh được Ngô Nặc chọn làm cán bộ lớp, trừ học giỏi ra, còn phải có nắm đấm đặc biệt cứng, vì tuổi học sinh lớn nhỏ không đều, những học sinh mười bốn mười lăm vóc người còn cao hơn cả giáo viên Ngô Nặc, đánh mấy đứa không nghe lời một chút cũng không mềm lòng. Về nhà, cha mẹ tụi nhỏ biết chúng ở trên lớp học quậy phá nghịch ngợm, một trận đánh dữ dội tuyệt đối không ít đi chút nào.

Mấy đứa cố chấp thật sự không chịu quản giáo, một là Ngô Nặc ra mặt, hai là Bạch đại miêu ra mặt, đảm bảo khiến chúng học được làm trẻ ngoan lần nữa.

Trải qua một tháng hoạt động, trẻ con bộ lạc Đại Thạch đã được vẽ lên đồ đằng đầu lâu thú của bộ lạc Trường Hà, triệt để trộn lẫn với trẻ con bộ lạc Trường Hà, không còn phân biệt.

Mà nhờ ảnh hưởng của đám nhỏ, trong giao tiếp ngày qua ngày, người lớn của hai bộ lạc tuy tạm thời còn chưa ở chung với nhau, nhưng cũng chậm rãi quen thuộc, chậm rãi dung hợp.

Đúng như đại vu dự liệu, trừ bộ lạc Đại Thạch, lục tục lại có thú nhân thuần nhân của vài bộ lạc nhỏ vừa bị diệt tới bộ lạc Trường Hà tìm viện trợ, cuối cùng không một ngoại lệ toàn bộ chọn gia nhập bộ lạc, trở thành thành viên bộ lạc.

Nhưng đại vu chỉ đoán được sẽ còn có người tới nương tựa bộ lạc, nhưng ông không ngờ bộ lạc Mục Nguyên không chịu nổi phiền nhiễu, dẫn họa sang đông rồi có khá nhiều người tới, bất tri bất giác số người rải rác gia nhập bộ lạc Trường Hà cộng lại đã gần hai ngàn.

Khi hệ thống thông báo thời hạn nhiệm vụ ‘giúp bộ lạc Trường Hà trôi qua mùa đông’ đã đến, nhiệm vụ hoàn thành, tổng nhân số của bộ lạc Trường Hà tăng mạnh lên đến gần 8800 người.
Bình Luận (0)
Comment