Vị Diện Giao Dịch Chi Nguyên Thủy Thế Giới

Chương 99

Tộc người lùn giỏi động não, tay nghề khéo léo năng lực động thủ mạnh, sau khi họ gia nhập bộ lạc Trường Hà, không chỉ giúp mọi người cải tiến công cụ, sau khi kết thúc thu hoạch, hơn phân nửa người lùn đều dọn tới thường trú ở vùng đất tử vong, tiếp quản toàn bộ chuyện nung gạch.

Người lùn trong vấn đề giao tiếp sinh hoạt có thiếu gân não, nhưng tại lĩnh vực họ giỏi, đầu óc rất linh hoạt, nói một hiểu ba vừa chạm là thông, năng lực học tập hấp thụ tri thức vô cùng kinh người.

Sau khi họ tiếp quản chuyện nung gạch, lập tức tiến hành cải tạo khuôn phôi gạch phôi ngói, khuôn mới do họ cải tạo, một lần có thể dập hơn mười gần hai mươi phôi gạch phôi ngói, hiệu suất tăng mạnh. Phôi gạch phôi ngói dập ra càng tiêu chuẩn mỹ quan. Ngay cả Ngô Nặc nhìn thấy khuôn do họ đã cải tạo, cũng không khỏi chậc chậc tán thưởng trí tuệ đáng kinh ngạc của họ.

Không chỉ khuôn phôi gạch phôi ngói, ngay cả khuôn vò hũ chậu chén dĩa vân vân cũng được họ cải tạo lại thậm chí làm mới, dụng cụ đựng được làm từ khuôn mới sau khi nung xong, hình dạng trở nên càng đẹp, độ dày mỏng hơn, do đặc tính của vật hỗn hợp siêu dính, sau khi nung, nó còn có cảm giác mông lung tựa trong suốt, mang màu chàm thiên nhiên,  để dưới ánh sáng lưu quang hiện rõ, vô cùng xinh đẹp.

Vài người lùn có ý tưởng riêng, còn dùng màu sắc thiên nhiên tự mình phối ra, để lại hình vẽ của mình trên dụng cụ chứa, sau khi thử nghiệm nhiều lần, những người lùn này thậm chí còn nung ra một vài dụng cụ chứa có hoa văn.

Đương nhiên, dù người lùn có khéo tay, dù sao cũng mới tiếp xúc lò nung không bao lâu, tay nghề của họ đối với thổ dân nguyên thủy bộ lạc Trường Hà quả thật kinh người, nhưng trong mắt Ngô Nặc vẫn không cách nào so sánh với đồ gốm sứ tinh xảo của đất nước ăn vặt. Đương nhiên, khách quan mà nói kỹ thuật gốm sứ của đất nước ăn vặt dù sao cũng truyền thừa mấy ngàn năm, cho dù tộc người lùn có lợi hại, cũng không thể một sớm một chiều có thể đuổi kịp.

Năng lực động thủ của tộc người lùn rất mạnh, nhưng trình độ vẽ vời thật sự không ra sao. Tuy họ điều chế ra màu sắc có thể lên màu trên đồ sứ, còn nắm vững kỹ xảo nung chế, nhưng đồ án được vẽ lên, thật sự là xấu đặc biệt, dù sao Ngô Nặc nhìn thế nào cũng không nhìn ra được cái cục đủ màu kia có nửa lông quan hệ gì với khoai trắng đẹp đẽ.

Nhưng tộc người lùn lại rất tán thưởng họa tác của mình, không cảm thấy xấu chút nào, khi rảnh, họ thích vẽ chút gì đó lên phôi đồ chứa. Họ vẽ xong rồi còn thích để người khác đoán mình vẽ cái gì, nếu người khác không đoán ra, họ còn đặc biệt đắc ý, một chút cũng không cảm thấy đó là do nguyên nhân bản thân.

Mấy ngày này Ngô Nặc vì chuyện tiền tệ thỉnh thoảng sẽ đến vùng đất tử vong một chuyến. Làm xong chính sự, các người lùn thích nhất là kéo y, bảo y đoán đại tác của họ, đoán không ra còn sẽ bị mấy người lùn có đường não khác thường nhân kia cười nhạo.

Thật sự là không cách nào nhịn nổi nữa, Ngô Nặc đã nhịn mấy lần, quyết định tự động thủ vẽ chút gì đó, để mấy người lùn xem thử cái gì mới là đồ họa chân chính!

Kỹ thuật vẽ độ khó cao Ngô Nặc đương nhiên không biết, nhưng dù sao lúc học tiểu học cũng từng học lớp mỹ thuật mấy năm, vẽ đơn giản gì đó vẫn biết một chút.

Mấy người lùn thấy Ngô Nặc dùng đầu ngón tay chấm thuốc màu, quẹt quẹt vài cái, trên phôi chén đã có thêm hai quả màu đỏ, bọn họ vừa nhìn đã nhận ra đây là quả đỏ thẫm bình thường hay ăn! Tiếp theo, là chim thịt con đầy lông, bé con béo ú, đóa hoa xinh đẹp, cỏ xanh mơn mởn, không ngừng ra đời dưới ngón tay Ngô Nặc với khả năng phân biệt cực cao, nhìn tới mức các người lùn không dời mắt nổi.

Vẽ đến cuối, hứng lên, Ngô Nặc chấm thuốc màu màu trắng vẽ giữa một cái mâm lớn một con miêu thú con mập béo, miêu thú con duỗi vuốt trước chụp bươm bướm, thân thể hơi chồm quá mức, tựa hồ một giây sau sẽ ngã. Đường nét không tính là lưu sướng, mèo và bươm bướm cũng vô cùng đơn giản thô sơ, nhưng bộ dáng hàm hậu đáng yêu của mèo mập cũng nhìn ra được từ họa tác đơn sơ, khiến người ta không nhịn được cười thấu hiểu.

Người lùn vây xem lập tức yêu thích bức họa này, quấn Ngô Nặc xin quyền sở hữu cái mâm,  Ngô Nặc đặt mâm sang một bên, nghiêm túc làm việc tư: “Cái mâm này là cho thủ lĩnh, những các khác tùy mọi người chọn.”

Tuy mấy người lùn đã thấy qua hình thái miêu thú của Bạch, nhưng cho dù  hóa thân miêu thú con mập tròn, Bạch đại miêu ở trước mặt người ngoài vẫn rất cao lãnh. Đặc biệt là sau khi lên làm thủ lĩnh, hắn rất chú trọng hình tượng uy nghiêm của mình trong mắt mọi người. Trước mặt người ngoài hầu như không hề đùa (làm) giỡn (nũng) như với Ngô Nặc. Khi ở bộ lạc, Bạch thường xuyên dùng hình người, thỉnh thoảng hóa thành hình thái miêu thú, cũng trưng vẻ mặt mèo mập cao lãnh đi bên cạnh Ngô Nặc hoặc ngồi xổm trên vai y, tuyệt đại đa số mọi người vừa bị cặp mắt băng lam của hắn nhìn vào đã nhũn hai chân. Mèo con béo ngốc nghếch ở giữa cái mâm, các người lùn làm cách nào cũng không thể liên hệ nó với thủ lĩnh hung tàn.

Lá gan người lùn không lớn đến mức đoạt đồ của dực hổ Bạch, lập tức biết nghe lời chọn dụng cụ chứa vẽ đồ án đơn giản khác.

Mai mốt nhất định phải tìm Vu Nặc đại nhân học bản lĩnh vẽ!

Cứ thế vui vẻ quyết định.

Ngô Nặc rất nhanh phát hiện, y lộ tay nghề không những không thoát được mấy người lùn quấn quýt, ngược lại còn bị họ quấn lợi hại hơn ╮(╯▽╰)╭.

“Mở lò rồi, mở lò rồi!” Sau khi đại hán thuần nhân la lớn vài tiếng, cửa lò phong kín chậm rãi mở ra, mọi người nối đuôi mà vào, mang dụng cụ chứa đã nung xong ra ngoài.

“Tránh ra tránh ra, đừng cản đường tôi!” Đa Lặc dùng tiếng Trường Hà hơi cứng cẩn thận bảo vệ một cái mâm sứ đựng đầy đồ, cất hai cái chân ngắn ngủi, chạy bay lại chỗ Ngô Nặc.

“Ngô Nặc đại nhân, Ngô Nặc đại nhân, thành công rồi, tiền tệ nung thành công rồi!” Đa Lặc thở phì phò giơ cái mâm qua khỏi đầu, đưa cho Ngô Nặc, râu mọc kín mặt cũng không thể che giấu được hưng phấn kích động của hắn.

Ngô Nặc bốc một nắm tiền khỏi mâm, số tiền này y mô phỏng theo tiền bằng kim loại mang từ hiện đại tới, kích cỡ nhất trí với đồng tiền hoa cúc (tiền đồng TQ có in hình hoa cúc), khuôn làm tiền tệ là y nhờ Sheeta dùng vẫn thạch chế tạo, một mặt đồ án là đồ đằng đầu lâu thú của bộ lạc Trường Hà, một mặt dùng các con số Ả rập khác nhau ‘1’ ‘5’ ‘10’ ‘20’ ‘50’ ‘100’, phía dưới con số là chữ Hán ‘bộ lạc Trường Hà phát hành’.

Với kỹ thuật tại vị diện của Sheeta, loại khuôn chế tác thuần thủ công này vô cùng dễ chế tạo, hắn lợi dụng quyền hạn của giao dịch giả cấp bốn (thăng cấp rồi) đem tài liệu, số liệu đồ án Ngô Nặc cung cấp thông qua hệ thống trực tiếp truyền lên não, một ngày đã làm ra khuôn mà Ngô Nặc yêu cầu.

Nhằm lợi dụng sơ hở tiết kiệm tích phân, tài liệu vẫn thạch cần dùng cho khuôn, Ngô Nặc trước thông qua hệ thống hỏi thăm thành phần chất liệu của những vẫn thạch bộ lạc hiện đang sử dụng, rồi bảo Sheeta tìm vẫn thạch cùng thành phần để làm.

Yêu cầu của Ngô Nặc nhiều hơn nữa còn hà khắc, Sheeta tuy chỉ tốn một chút tích phân, để hệ thống giúp hắn truyền đạt số liệu, điểm tín dụng dùng để chế tạo khuôn cũng ít đến đáng thương, nhưng trở lại thì chém Ngô Nặc tới 4000 giao dịch tệ, kiếm lời một mớ.

Vì hàm lượng kỹ thuật của bộ khuôn này vượt quá vị diện của Ngô Nặc quá nhiều, cuối cùng hệ thống phán định khấu trừ của Ngô Nặc 30000 điểm tích phân, mới mang được bộ khuôn ra khỏi hệ thống.

Ngô Nặc đau thịt đến mấy ngày trời không ngủ yên, ngay cả Bạch đại miêu an ủi cũng không có tác dụng, cho đến hôm nay nhìn thấy thành phẩm, tâm trạng mới tốt hơn.

Khuôn dùng kỹ thuật điêu khắc laser chế tạo, đồ án rõ ràng tinh xảo, sau khi ấn lên đất dính, đồ đằng đại vu chính tay vẽ hiện rõ mồn một, đặc biệt là đôi mắt của đầu lâu thú, vừa nhìn chưa cảm thấy gì, nhưng nhìn lâu sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác nó đang nhìn mình, người có cảm tri nhạy bén, thậm chí có thể thông qua đầu lâu thú này cảm nhận một tia uy áp và sợ hãi.

Số và chữ ở mặt trước, toàn là do Ngô Nặc chậm rãi vẽ từng đường từng nét, kiểu chữ đoan chính kích cỡ đồng đều, nghiêm khắc mà nói không tính là viết đẹp, nhưng tuyệt đối có thể xưng là ‘tác phẩm đỉnh cao’ của Ngô Nặc cho tới hiện tại.

Tiền tệ dùng đất dính nung ra, độ cứng không có bất cứ vấn đề nào, vì rất mỏng, cảm giác như sắc thẫm trong suốt, phối hợp với đồ án tinh xảo xinh đẹp, khéo léo như tác phẩm nghệ thuật, so với mấy đồng tiền kim loại Ngô Nặc mang từ hiện đại tới còn đẹp hơn. Với kỹ thuật của thời đại này, muốn mô phỏng nhân dân tệ, chỉ sợ phải tốn rất nhiều thời gian.

Máu này, không nhỏ phí!

Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng Ngô Nặc vẫn đau thịt muốn chết.

“Vu Nặc đại nhân, sao rồi, sao rồi? Tiền tệ này có thể dùng không?” Đa Lặc được an bài phụ trách  mọi chuyện trong việc nung tiền, vất vả lắm mới làm ra thành phẩm, trong lòng sao có thể không kích động?

Ngô Nặc bảo hắn đặt mâm sứ xuống đất, cong lưng vỗ vai hắn, cười nói: “Có thể dùng, hiệu quả thành công của số tiền này còn tốt hơn tôi nghĩ, vất vả cho anh rồi.”

Tai Đa Lặc thoáng cái đỏ bừng, ấp úng nói: “Không, không vất vả, có thể làm việc cho bộ lạc, là vinh quang của tôi.”

“Có thể làm việc cho bộ lạc là vinh quan của tất cả chúng ta.” Chuyển lời, Ngô Nặc nói với Đa Lặc: “Số tiền này vô cùng quan trọng, còn hơn hai mươi ngày nữa chính là hội chợ bộ lạc, anh có thể nung được 5000 đồng 1 tệ, 3000 đồng 5 tệ, 1000 đồng 10 tệ trước khi tới hội chợ bộ lạc không?”

Khuôn Sheeta bảo người chế tạo theo ý kiến của Ngô Nặc, khuôn không cùng mệnh giá một loại chỉ có mười cái, một lần chế tạo chỉ có thể làm ra phôi của mười đồng tiền, đất dính trước khi khô cứng rất dễ bị dính, vì thế mỗi lần chế tạo đều phải bôi một lớp dầu thông đặc thù trên khuôn, loại dầu này có thể chống lại độ dính của đất dính, nhưng đồng thời, cũng làm chậm tốc độ chế tạo. Muốn nung được nhiều tiền như thế trong hơn hai mươi ngày ngắn ngủi, quả thật vô cùng khó khăn.

“Vu Nặc đại nhân yên tâm, tôi bảo đảm trước khi tới hội chợ bộ lạc, sẽ nung xong tiền!” Đa Lặc kỳ thật căn bản không rõ những con số này đại biểu cho số lượng cụ thể bao nhiêu, nhưng hắn có lòng tin có thể hoàn thành nhiệm vụ Ngô Nặc giao cho mình.

“Đừng quá mệt nhọc, làm không xong cũng không sao.” Nhìn con mắt sáng long lanh kích động của Đa Lặc, Ngô Nặc cười vỗ vai hắn.

“Không mệt, một chút cũng không mệt!” Cái đầu lớn không phù hợp thân hình lắc như trống bỏi, mặt thì đỏ muốn cháy.

“Đúng rồi, hạt giống quả bố lần trước anh đưa tôi đã nảy mầm hết rồi, phát triển rất tốt, cảm ơn anh, anh đã giúp tôi rất nhiều, đợi hôm nào anh về bộ lạc, tôi mời anh ăn cơm.”

Quả bố, chính là thực vật chưa biết tên có thể dệt thành vải mà hệ thống bảo Ngô Nặc tìm.

Lúc tộc người lùn vừa đến bộ lạc Trường Hà, Ngô Nặc đã chú ý thấy quần áo trên người họ là dùng vải cắt may, sau đó tới hỏi thăm họ, mới biết vải này họ đổi với bộ lạc khác, bộ lạc không có cây quả bố mà trái có thể dệt thành vải.

Ngô Nặc rất thất vọng, vì lúc đó hệ thống chỉ cho y thời gian một năm, mắt thấy thời hạn sắp đến, Ngô Nặc hoàn toàn không muốn nhiệm vụ thất bại bị hệ thống trừ sạch tích phân vất vả kiếm được, y đã định bảo Bạch mang y đi xem thử có thể tìm được bộ lạc đó không, kết quả Đa Lặc đột nhiên cho y biết, hắn có một bao hạt giống quả bố, hắn tặng hết bao hạt giống đó cho Ngô Nặc.

Bao hạt giống đó là Đa Lặc đổi với người ngoài bộ lạc, kỳ thật hắn cũng chưa từng thấy qua cây quả bố trông như thế nào, chỉ nghe người cho hắn hạt giống nói cây quả bố lớn rất nhanh, hơn nữa có thể mọc rất cao, rất lớn, đặc biệt chịu rét, không sợ mùa đông.

Mùa đông bên bộ lạc Trường Hà lạnh hơn nơi ở trước của tộc người lùn, Ngô Nặc không dám sơ ý, sau khi lấy được hạt giống, vì giao nhiệm vụ, chỉ trồng tượng trưng mấy hạt, mấy chục hạt giống còn lại, đều được y trân trọng cất đi.

Hai ngày trước, sau khi hạt giống nảy mầm, Ngô Nặc được hệ thống thông báo nhiệm vụ hoàn thành, nhận được 5000 điểm tích phân, cùng một bản vẽ làm khung cửi dệt vải sức người cấp thấp.

Lúc Đa Lặc tặng hạt giống cho Ngô Nặc, đã được Ngô Nặc cảm tạ mời hắn ăn một bữa lớn phong phú, tuy phải chịu đựng ánh mắt khiếp người của Bạch đại miêu, ăn mà lo sợ không thôi, nhưng thức ăn Ngô Nặc chính tay làm quả thật rất ngon, hiện tại nhớ lại, Đa Lặc còn có thể chảy nước miếng.

Hắn do dự một lát, ngửa đầu nở nụ cười thuần lương hàm hậu với Ngô Nặc, căng thẳng xoa tay hỏi: “Vu Nặc đại nhân, có thể, có thể đợi khi Bạch đại nhân không ở nhà, mời tôi ăn cơm không?”

Ngô Nặc: “… Anh rất sợ Bạch?” Ngô Nặc tự động tỉnh lược mặt nam thần cao lãnh cùng hình thái dực hổ hung tàn của Bạch, trong đầu chỉ còn sót lại một con mèo mập mềm manh dính người, phơi da bụng cầu vuốt ve cọ đầu cầu gãi cằm gì đó, rõ ràng rất đáng yêu mà ︿( ̄︶ ̄)︿.

Không cẩn thận Ngô Nặc lỡ miệng nói luôn lời trong lòng, Đa Lặc liều mạng lắc đầu, dực hổ Bạch một chiêu giết chết long thú? Đáng yêu? Vu Nặc đại nhân và hắn tuyệt đối không phải đang nói về cùng một người!

Hay có lẽ, Vu Nặc đại nhân cho rằng thủ lĩnh rất đáng yêu, mới thật sự hung tàn! Không hổ là sứ thần trong truyền thuyết.
Bình Luận (0)
Comment