Vì Đó Là Em

Chương 62

Anh cười hiền nhìn cô, vươn đôi tay lấy lọ thuỷ tinh từ trên cành cây cổ thụ xuống. Cô không khỏi ngạc nhiên nhìn anh hoá ra anh đã nhìn thấy chiếc nhẫn. Anh đang từng bước một lấy chiếc nhẫn ra, rồi lòng nó vào ngón áp út của cô.

-Cuối cùng nó đã được về nơi thuộc về chính nó-Anh đặt lên tay cô một nụ hôn nhẹ nhàng

-Anh thấy nó?

Anh gật đầu, ôm lấy cô

-Em có biết chiếc nhẫn này có giá trị lắm không nếu không nhờ bốn năm qua ngày nào anh cũng đến trông chừng thì chắc nó không còn rồi

Cô không khỏi bật cười, anh đúng thật rất giỏi làm hỏng bầu không khí lãng mạn mà.

-Kết hôn lần nữa nha vợ-Ánh mắt mong chờ nhìn cô. Anh thật rất muốn tổ chức một buổi hôn lễ không ép buộc không gượng gạo như trước đây.

Không cần phải suy nghĩ cô liền gật đầu đồng ý, cho dù sao này hạnh phúc hay buồn đau cô cũng không hối hận vì cái gật đầu ngày hôm nay.

**********

Hai tuần sao cô chính thức trở thành cô dâu của anh. Cô bây giờ chẳng khác nào một nàng công chúa tràn đầy sức sống trong bộ lễ phục. Còn anh, anh tựa như chàng hoàng tử bước từ trong tranh ra một nét đẹp cuống hút.

Tiệc cưới của họ không phô trương như những cặp đôi trong giới nghệ sĩ, nó rất ấm cúng.

*******

Sau hôn lễ của anh và cô, hai đôi trẻ còn lại cũng chính thức về chung một nhà. Ông trời thật khéo sặp đặt khi cho những người tài hoa trở thành một cặp, đó là tiếng lòng của những người mến mộ họ.

Trong khi Nam và Lan Anh dắt tay nhau đi đến Pháp tận hưởng tuần trăng mật, Đăng Dương và Diệp Vi cũng tranh thủ đăng lên mạng xã hội những bức ảnh ở biển Tình thì anh và cô phải tất bật với công việc. Có phải bất công quá không?

-Mệt chết đi được-Cô ngã người xuống sofa miệng không ngừng thang mệt

-Uống nước đi bà xã-Cô nói mệt anh liền mang nước cam ép mà cô thích ra, thật biết cách cưng chiều vợ mà

Không phụ lòng anh, cô liền một hơi uống hết.

-Ông xã sắp tới em được nghĩ hai ngày, mình đi đâu đó chơi nha!-Cô nủng nịu dụi dụi đầu vào ngực anh, không quên nhìn xem thái độ của anh

-Không được?-Anh không những không bị cô làm lung lai mà còn kiêng quyết phản đối thật làm cô tức chết mà

-Ông xã-Cô liền chưng khuôn mặt cún con ra nhìn anh. Nhưng hình như không có tác dụng rồi

-Anh còn phải đi làm sao này nuôi con của chúng ta nữa-Anh cười ma mãnh nhìn cô

-Em nhất định không sinh con cho anh-Cô không phải đang giận anh mà nói thế. Thực lòng cô không muốn có em bé ngay lúc này, cô chỉ mới 20 tuổi sự nghiệp đang thăng tiến nếu có em bé chắc sẽ vướn bận nhiều điều lắm

Mỗi lần nhắc đến chuyện này anh liền tức không chịu được, ai đời kết hôn mà không sinh em bé anh nhất định sẽ dạy dỗ lại cô.

*******

Hai năm sau tổ ấm của Nam và Lan Anh liền đón thêm một tiểu thiên thần mọi người đều vui không tả nổi. Người sôi nổi đón tiểu thiên thần nhất không phải là ba mẹ của nó mà là cô

-Mọi người nhìn xem, thằng bé giống em chưa kìa-Cô ôm lấy đứa trẻ không rời

-Nếu thích thì sinh một đứa đi, đây là con anh-Nam bế đứa bé khỏi cô, đứa trẻ như hiểu ý ba mình liền cười khanh khách

-Em không sinh em bé đâu-Cô trê môi, lắc đầu nguây nguẫy

-Em có tin anh phạt em không? Năm nay phải sinh con cho anh-Không biết anh từ đâu xuất hiện đúng lúc, khuôn mặt trở nên không hài lòng. Từ trước đến giờ anh và cô luôn tranh cãi với nhau về việc sinh con. Không những anh mà gia đình hai bên đều hối thúc chỉ có cô là không để tâm đến.

-Hai năm nữa đi anh-Cô đưa hai ngón tay, cười lấy lòng anh

-Ở tuổi của mày người ta đã làm mẹ của hai đứa con rồi đó.-Lan Anh từ nảy giờ không lên tiếng bây giờ cũng phải cất lời vì con bạn của mình

-Thôi đi mày. Mọi người nói tiếp đi em phải đến bệnh viện thăm con trai nuôi của em rồi-Cô tìm cách rời đi nếu ở đó chắc bị ba con người kia lên án chỉ trích cho xem. Thực ra con nuôi mà cô nói là con của Diệp Vi, sau khi Lan Anh sinh em bé khoảng một tháng, gia đình Diệp Vi cũng chính thức đón thêm thành viên mới.

Cô tranh thủ đi khám sức khoẻ trước khi vào thăm Diệp Vi. Dạo gần đây cơ thể cô có nhiều điều bất thường, cả ngày mệt mỏi chỉ muốn ngủ đã vậy còn buồn nôn nữa, cứ nghĩ là chứng đau dạ dày nên cô không quan tâm đến không ngờ càng ngày càng khó chịu hơn. Cô lại không dám nói cho anh biết, anh sẽ cuốn cuồn lên cho xem tốt nhất là tự mình đi khám.

Phải công nhận một đều là bác sĩ ở đây rất chú trọng việc khám sức khoẻ nha. Chỉ là khám tổng quát thôi cũng bắt cô vào khoa sản phụ khám, đâu phải cô đang mang thai đâu? Ngồi chờ một lúc, vị bác sĩ nữ cũng mang phiếu kết quả ra

-Chúc mừng, cô đã có thai được hai tuần-Bác sĩ cười trong niềm hân hoan, tay đưa cho cô phiếu kết quả

Trong phiếu là hình ảnh một chấm nhỏ, cô như không tin vào mắt mình. Hoá ra cảm giác biết mình sắp làm mẹ lại tuyệt đến thế, trong tận đáy lòng chợt dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả vậy mà trước đây Lan Anh nói cô lại không tin bây giờ mới thấu

-Đây là con tôi sao?-Cô vui mừng chỉ tay vào chấm nhỏ trên ảnh

-Đúng vậy. Cô nhớ đến kiểm tra định kì, sau này đi đứng cũng phải cẩn thận-Bác sĩ ôn tồn dặn dò cô

-Cảm ơn bác sĩ-Miệng cô không ngừng cười được, nhanh chóng đi ra xe trở về nhà quên cả việc vào thăm Diệp Vi. Cô rất muốn cùng anh đón niềm vui này

*******

Cô gắp gáp đi vào nhà, nhìn thấy anh liền chạy đến ôm chầm lấy anh cười hạnh phúc

-Anh xem, đây là con của chúng ta-Cô lấy tấm ảnh siêu âm vừa nảy đưa anh xem. Biểu hiện của anh thật giống với cô, ước mong bấy lâu nay của anh cuối cùng cũng trở thành hiện thực rồi.

-Có thật em đang mang thai không?-Anh vui mừng hơn cả cô

-Thật-Cô cầm lấy tay anh đặt lên bụng mình

-Con chúng ta ở đây này

-Vợ, anh yêu em-Anh không kiềm được, hôn chụt vào má cô cưng chiều

-Yêu em hay yêu con

-Yêu cả hai

Hai người ôm lấy nhau tận hưởng niềm hạnh phúc mới.

*********

Từ ngày biết mình mang thai, cô liền gạt bỏ công việc sang một bên toàn tâm toàn ý chăm chút cho đứa bé đang từng ngày từng ngày lớn lên trong bụng cô.

Anh cũng vậy, sao giờ làm việc anh nhanh chóng quay về nhà chăm sóc vợ. Mặc kệ cô muốn ăn cái gì vào giờ nào anh cũng có thể chạy đi mua.

Cô đang ở tháng cuối đi đứng cũng rất khó khăng, anh nhìn thấy rất xót nhưng không còn cách nào giúp cô chỉ có thể ở cạnh quan tâm cô nhiều nhất có thể

***********

***********

Hôm nay, anh nhìn thấy cô khó khăng đi xuống tầng nhưng vô tình cô bị trượt chân. Anh chỉ biết đứng đó nhìn thấy cô ôm bụng lăn trên bật cầu thang mà không thể làm gì khác. Xung quang cô chảy rất nhiều máu, anh cuống cuồng không biết nên làm gì đến cả gọi cứu thương cũng phải mất khá lâu để nhớ số cứu thương là bao nhiều

-Hân à, em không sao chứ? Đừng làm anh sợ

Anh ôm chặc lấy cô, gọi tên cô trong tuyệt vọng nhưng đôi mắt xinh đẹp kia vẫn nhầm nghiền không có ý định nhìn anh.

Bác sĩ đưa cô vào phòng phẩu thuật, họ nói với anh chỉ có thể cứu mẹ hoặc con. Anh nên làm thến nào đây, cả thân người cao lớn tuyệt vọng dựa vào tường

-Làm ơn hãy cứu cô ấy giúp tôi-Anh cần cô rất cần cô.

********

Trong phòng phẫu thuật cô khó khăn lắm mới nói lên được

-Hãy cứu đứa trẻ giúp tôi-Cô ngất liệm đi sau câu nói.

Vài tiếng đồng hồ sau, vị bác sĩ bế đứa trẻ từ phòng phẫu thuật bước ra, đôi mắt có phần xót xa nhìn người nhà bệnh nhận nhất là chàng trai với chiếc áo sơ mi trắng sớm bị nhộm đỏ đang ngồi sụp dưới sàn, vị bác sĩ bước đến trước mặt anh

-Tôi chỉ có thể cứu được đứa trẻ

Anh như hoá đá sau câu nói của vị bác sĩ, nhìn đứa trẻ ngây dại mới chào đời lòng anh đầy hỗn loạn.Anh nên vui hay nên buồn đây. Cô bảo anh phải làm sao khi để lại đứa trẻ mới chào đời chưa được mẹ ấp ôm mà rời đi.

-Con của chúng ta đang rất cần em, sao em nở rời bỏ ba con anh? Em bảo anh sống như thế nào đây?-Anh gần như hét lên, có nổi đau nào bằng nổi đau mất đi người mình yêu chứ.

*******

Trong phần mộ nhà họ Vũ, anh đang bế đứa bé trạt chừng 2 tuổi. Đặt bó oải hương xuống phần mộ mang tên cô, anh nở nụ cười mất mát

-Em xem, con của chúng ta đã lớn nhường này rồi-Anh vuốt đầu đứa trẻ, đứa trẻ nhìn anh cười ngây thơ

-Em vẫn xinh như thế vợ à

Anh đặt lên tấm ảnh của cô một nụ hôn. Trong ánh hoàng hồn, có bóng lưng cô tịch đứng lặng trước phần mộ của cô gái nào đó Ánh mắt vô hồn nhìn vào bức ảnh trên phần mộ, bất giác từng giọt nước mắt rơi xuống.

Đứa trẻ trên tay anh không biết là vô tình hay nó cố ý muốn thay mẹ lao đi những giọt nước mắt của ba nó. Đôi tay nhỏ, quơ lung tung trên mặt ba nó, môi nhỏ cất tiếng gọi

-Ba... ba

*********

Còn một chương nữa là end nha mn. Đón xem cái kết sẽ như thế nào (cười)
Bình Luận (0)
Comment