Vì Em Hái Xuống Sao Trời

Chương 34

Đêm hôm đó, Trần Nhược Tinh phải túc trực bên linh cữu, Vệ Lẫm ở cạnh cô.

Bác gái cách vách đỡ bà cụ về phòng nghỉ ngơi, “Bà cũng bớt đau buồn đi, chú ý giữ gìn sức khỏe, không thể ngã xuống được.”

Bà cụ cắn răng, ánh sáng lờ mờ cũng không che được đau thương trên khuôn mặt bà. Cả đời bà lúc còn trẻ chia cách với bố mẹ, trung niên cùng đứa con gái duy nhất tách rời, cũng chỉ có chồng bà là không rời bỏ bà. Kết quả ông ấy vẫn đi trước bà một bước.

“Thật sự làm phiền mọi người rồi.”

“Nói gì vậy, đều là hàng xóm láng giềng. Bà nghỉ sớm đi.” Bác gái nhẹ nhàng đóng cửa, không đành lòng ở lại.

Trần Nhược Tinh quỳ gối ở đó, sống lưng thẳng tắp.

Vệ Lẫm tìm một cái đệm tới, “Quỳ trên đây đi.” Anh quỳ nửa ngày, đầu gối quả thật đã không chịu nổi nữa.

Trần Nhược Tinh vẫn không nhúc nhích.

Vệ Lẫm kéo cô lên, “Cô không cần đầu gối nữa à.”

Trần Nhược Tinh đổi đệm, ánh mắt vô hồn, “Vệ Lẫm, cậu nói con người sau khi chết có phải sẽ luân hồi chuyển thế không?”

“Tôi không hiểu về Phật học mấy. Có điều, ông ngoại tốt như vậy, Phật tổ khẳng định sẽ đối đãi tốt với ông cụ.”

Trần Nhược Tinh trầm mặc một lúc, “Nhất định sẽ.” Vậy thì xin Phật tổ phù hộ, để kiếp sau ông ngoại có thể sống khỏe mạnh hạnh phúc.

Vệ Lẫm ừ một tiếng.

“Vệ Lẫm, cảm ơn cậu.” Trần Nhược Tinh nhẹ giọng nói.

Vệ Lẫm quay đầu nhìn sườn mặt cô, khóe miệng anh hơi động, có lời muốn nói nhưng thủy chung cũng không nói ra.

Buổi tối này, hai người cùng nhau túc trực cả một đêm, an bình hòa hợp.

Ngày hôm sau, trời hơi lạnh, cửa gỗ bị đẩy ra.

Vệ Lẫm đỡ Trần Nhược Tinh đứng lên, “Có thể là bố mẹ tôi tới rồi.”

Hai người cùng nhau đi tới, xa xa nhìn thấy thân ảnh một người phụ nữ.

Trần Nhược Tinh để mặt mộc, không có biểu cảm gì.

Vệ Lẫm cũng nhận ra người tới.

Trần Tử Lê ngồi chuyến bay đêm, không biết có phải vì gấp rút lên đường hay không mà sắc mặt bà rất kém. “Nhược Tinh, mẹ nhận được tin rồi. Sao lại đột ngột như vậy?”

Trần Nhược Tinh nuốt nước bọt, “Đi nhìn ông ngoại một chút đi.”

Trần Tử Lê cắn khóe môi, “Được.”

Trần Nhược Tinh đứng ở trong viện, nhìn bóng lưng bà, rất nhanh cô liền quay mặt đi, tầm mắt rơi vào mấy cây hoa hồng ở trong sân, hoa hồng nở, kiều diễm động lòng người, đó là ông ngoại trồng cho cô. Chờ hoa nở rồi cắt mấy cành, đặt vào bình hoa thủy tinh trong phòng cô, để cô có thể vui vẻ mấy ngày.

Vệ Lẫm hỏi: “Cô không vào à?”

Trần Nhược Tinh lắc đầu, “Bà ấy có thể đến, liền để ông ngoại ở riêng với bà ấy một lúc đi.”

Trần Tử Lê không rơi nước mắt, nước mắt không chảy xuống được. Đại khái bà cũng không nghĩ tới, năm đó từ biệt, lúc gặp lại lại là tử biệt. Lần đầu tiên bà hối hận với quyết định khi đó.

“Khấu đầu thắp hương xong rồi thì đi đi.” Bà cụ đột nhiên từ trong phòng đi ra.

“Mẹ ――” Giọng Trần Tử Lê run rẩy.

Ánh mắt bà cụ đã dời đi nơi khác, “Nhược Tinh, vào làm bữa sáng với ta.”

“Mẹ, nhiều năm như vậy rồi, người vẫn không chịu tha thứ cho con sao?”

Bà cụ tựa hồ không nghe thấy lời Trần Tử Lê, tiếp tục đi về phía trước.

Trần Tử Lê vươn tay ra, lại rụt tay về, bà không còn dũng khí của năm đó nữa.

Trần Nhược Tinh cùng bà cụ đi vào phòng bếp.

Hết thảy như thường, nước trong nồi đã sôi, bà cụ để hoành thánh vào nồi, “Không có gì muốn hỏi à?”

Trần Nhược Tinh lắc đầu.

Bà cụ lắc đầu, “Con ở Giang thành đã gặp qua mẹ con rồi?”

“Bà ――”

“Không cần căng thẳng. Gặp thì gặp thôi. Có phải cảm thấy ta đối với con quá tàn nhẫn không?”

Trần Nhược Tinh không nói gì.

“Đời người chính là một con đường, trên con đường này sẽ có rất nhiều người đồng hành với con, có vài người đi cùng rồi rời đi, đột nhiên lại có người gia nhập con đường này, có thể đi cùng rồi lại không gặp nữa. Tình thân, tình bạn, tình yêu đều giống nhau, nghĩ thông suốt rồi thì không cần để ý nhiều như vậy.” Bà cụ thở dài một hơi, “Hoành thánh chín rồi, con lấy cho Vệ Lẫm một chén đi.” 

“Vâng.”

Trần Nhược Tinh bưng một chén hoành thánh ra sân.

Vệ Lẫm ngồi bên bàn đá nhỏ, nhìn thấy hoành thánh nóng hổi, anh tuy đói nhưng không muốn ăn một chút nào. “Của cô đâu?”

“Ở trong bếp, cậu ăn trước đi.” Cảm xúc cô sa sút, căn bản không có tâm tình ăn cái gì.

Vệ Lẫm cầm thìa quấy canh trong bát, “Đi lấy cái bát nữa chia cho cô một nửa, nhiều như vậy tôi ăn không hết.”

Trần Nhược Tinh nhìn anh, “Đây không nhiều lắm.”

“Không có khẩu vị.”

Trần Nhược Tinh đứng dậy đi vào bếp lấy bát, thấy bà múc một chén hoành thánh ra, còn đang nấu nước. “Bà ơi, đừng nấu nữa. Vệ Lẫm không có khẩu vị.”

Bà cụ tắt bếp, “Con đi vào nhà chính bảo nó đi đi.”

“Không để bà ấy tiễn ông ngoại đoạn đường cuối cùng sao?”

“Không cần. Người cũng đi rồi.” Bà cụ khom người, dọn dẹp bệ bếp.

“Vâng.”

Vệ Lẫm thấy cô từ trong bếp đi ra, sắc mặt càng kém. “Làm sao vậy?”

“Bà ngoại bảo bà ấy đi.”

Đối với sự sắp xếp của bà cụ, Vệ Lẫm không thể nói gì. Hiện tại anh đã hiểu vì sao Trần Nhược Tinh lại có chứng bệnh sợ con trai, cách làm của bà cụ có lúc quả thật làm cho người ta bất đắc dĩ.

“Đây là chuyện giữa bọn họ, chúng ta yên lặng xem biến đi.” Vệ Lẫm chỉ có thể nói như vậy.

Trần Nhược Tinh mím môi, “Mình sợ bà ngoại buồn.”

“Lát nữa bố mẹ tôi sẽ tới. Lực chú ý của bà cũng sẽ không ở trên người mẹ cô nữa.” Vệ Lẫm nói.

Trần Nhược Tinh thở dài.

Sáng hôm đó, theo như lời Vệ Lẫm nói, sau khi người của Vệ gia đến, bà cụ cũng không chú ý đến Trần Tử Lê nữa.

Có người Vệ gia đi cùng, sau khi ông cụ được hỏa táng, liền được an táng ở gần mộ viên.

Bà cụ thở dài một tiếng, “Ông nghỉ ngơi đi, đợi tôi.”

Đường Vận nói: “Dì Lam, dì đừng suy nghĩ nhiều, còn có Nhược Tinh ở bên dì.”

Bà cụ nhìn thoáng qua Trần Nhược Tinh, “Nó đã lớn rồi, cũng không cần ở bên ta nữa.”

“Bà ngoại, người cùng tới Giang thành với con đi, con sẽ hiếu kính người.” Trần Nhược Tinh cau mày, “Người một mình ở Vi Chu, con không yên tâm.”

“Ông ngoại con ở đây, ta không đi đâu hết.” Bà cụ khoát tay.

Đường Vận nói: “Vệ Lẫm cùng Nhược Tinh đính hôn, người cũng phải xuất hiện nhìn một chút chứ.”

Trần Tử Lê ở một bên kinh ngạc nhìn Trần Nhược Tinh.

Trần Nhược Tinh cúi thấp đầu.

Bà cụ thở dài, “Đợi qua 49 ngày, ta sẽ qua.”

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Trên đường trở về, Vệ Lẫm và bố Vệ đi ở cuối cùng. “Chuyện của chính con đã nghĩ kỹ chưa. Hôn nhân

là chuyện cả đời, đừng bị ảnh hưởng bởi người khác, đồng cảm là một chuyện.”

Vệ Lẫm cười, “Con biết. Con sẽ chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình.”

“Vậy thì tốt.” Bố Vệ khẽ thở ra, “Nhược Tinh cũng là đứa bé tốt.”

Vệ Lẫm giương mắt nhìn về phía trước, không nói chuyện.

Sau khi tang sự của ông cụ kết thúc, mọi người cùng nhau về Giang thành. Vốn dĩ Trần Nhược Tinh còn muốn ở lại vài ngày với bà cụ, nhưng bà cụ lại không cho. Trước khi đi, bà cụ lấy ra một cặp nhẫn đưa cho Vệ Lẫm và Trần Nhược Tinh.

“Cặp nhẫn này là ông ngoại con tặng cho ta, bây giờ ta tặng lại cho hai đứa.”

Vệ Lẫm nhận lấy, “Cảm ơn bà.” Cặp nhẫn vàng rất cũ, màu sắc cũng đã tối.

Trần Nhược Tinh cầm qua, không nói gì, cô vuốt ve cẩn thận.

“Hai đứa cất vào đi.” Bà cụ nhìn hai người, không khỏi cười, “Thời điểm ta và ông ngoại con kết hôn, cũng là 19 tuổi. Chuyện trong nhà đều là ông ngoại con làm, ban ngày ông ấy còn phải đi nhà xưởng đi làm...”

“Bà ngoại ――”

“Được rồi, hai đứa đi nghỉ ngơi đi.”

Hai người đi ra ngoài.

Vệ Lẫm mở miệng, “Chiếc nhẫn này cô cầm đi.”

"Cậu không cần?”

“Là đồ của ông ngoại cô mà.”

“Bà cho cậu thì cậu cầm đi. Nếu cậu không cần thì trả lại cho bà.” Nói xong, cô xoay người lên lầu.

Trên đường trở về, Vệ Lẫm và Trần Nhược Tinh ngồi cạnh nhau như cũ. Tâm tình Trần Nhược Tinh sa sút, một đường không nói chuyện, đại não căng lên, lại không thể nào ngủ được.

Đến khi xuống máy bay, cô nói với Đường Vận quay về trường một chuyến.

Đường Vận ngạc nhiên, “Đang nghỉ hè mà, con về trường cũng không tiện, vắng vẻ ảm đạm.”

Vệ Lẫm nói: “Mẹ, con đưa cô ấy về.”

Đường Vận nghĩ nghĩ, “Vậy được rồi. Hai đứa đi đường cẩn thận.”

Đường Vận kêu Trần Nhược Tinh, “Nhược Tinh, qua hai ngày nữa dì tới tìm con, có một số việc muốn nói với con.”

Trần Nhược Tinh gật đầu, “Chú dì, con đi trước.”

Giống lúc tới, Vệ Lẫm lái xe, cô ngồi chỗ phó lái, ỉu xìu dựa vào ghế.

Một giờ sau, xe dừng dưới lầu căn hộ.

“Tới rồi.” Vệ Lẫm mở miệng.

Trần Nhược Tinh hốt hoảng mở cửa xe, mới phát hiện đây không phải trường học. “Mình về trường mà.” “Cô muốn một mình yên tĩnh, ở đây cũng có thể.” Vệ Lẫm nói xong cũng xuống xe, anh mở cốp xe, lấy hành lý của hai người ra. “Đi thôi!”

Trần Nhược Tinh ngoan ngoãn đi theo sau anh.

Sau khi về đến nhà, Vệ Lẫm nói: “Phòng thứ hai bên phải, cô muốn làm gì cũng được.”

“Cảm ơn.”

Vệ Lẫm gật đầu rồi trở về phòng. Anh tắm rửa xong, thay áo quần sạch sẽ, sau khi đi ra, cửa phòng bên cạnh đóng chặt, một chút động tĩnh cũng không có.

Anh ngồi trên sofa ở phòng khách, xử lý nhiệm vụ giáo sư Tiết giao cho anh. Bốn tiếng sau, Trần Nhược Tinh vẫn không ra khỏi phòng. Anh nghĩ nghĩ rồi đi qua, gõ vài cái lên cửa, bên trong không có chút động tĩnh nào. “Trần Nhược Tinh ―― Trần Nhược Tinh ――” sau đó anh mở cửa ra.

Trong phòng tối tăm, rèm che bị cô khép chặt, không chút ánh sáng nào tiến vào phòng.

Vệ Lẫm mò tới công tắc, bật đèn lên.

Trần Nhược Tinh cuộn mình ở trên giường, tư thế trẻ con, ngủ rất sâu.

Vệ Lẫm thở ra, nhẹ nhàng đi đến mép giường. “Cô là heo sao?” anh lẩm bẩm, hơi khom người, kéo chăn mỏng ở một bên qua đắp lên người cô, khi ánh mắt đảo qua khuôn mặt cô thì phát hiện mi tâm cô vẫn luôn nhíu lại. Tay anh nhẹ nhàng lướt qua trán cô.

Trần Nhược Tinh đột nhiên bắt lấy tay anh.

“Cô tỉnh rồi?” Vệ Lẫm hỏi.

Trần Nhược Tinh không trả lời anh, “Ông ngoại ―― ông ngoại ――” cô nói nhỏ, thân mình bất an run rẩy.

“Trần Nhược Tinh ――” Vệ Lẫm đè lại cánh tay cô. “Tỉnh lại ――”

Trần Nhược Tinh bị đánh thức, bị bắt mở mắt ra, “Để mình ngủ thêm một lúc nữa.”

Vệ Lẫm đứng dậy, kéo rèm che ra, rồi mở cửa sổ ra, hơi nóng nháy mắt tiến vào.

“Vệ Lẫm, cậu không phải nói mặc kệ mình, để mình một mình yên tĩnh sao?”

“Cô đã ngủ bốn tiếng rồi.” Vệ Lẫm trầm giọng nói, “Trần Nhược Tinh, người chết rồi không thể sống lại.”

“Nói thật dễ dàng.”

“Vậy cô định trốn tránh tới khi nào? Thương tâm bao lâu nữa? Ông ngoại cô cũng không trở về được.”

“Vệ Lẫm! Cậu câm miệng!”

Vệ Lẫm từng bước một đi đến trước mặt cô.

Trần Nhược Tinh hô hấp dồn dập.

“Tôi cho rằng cậu rất dũng cảm.”

“Có liên quan gì đến cậu? Cậu dựa vào cái gì mà quản mình?” vành mắt Trần Nhược Tinh đỏ lên, đáy mắt tối tăm, đầu vai run rẩy bất lực, giống như con sóc nhỏ bị người ta vứt bỏ. Trong lòng cô tồn đọng rất nhiều, cả người đều muốn suy sụp.

“Dựa vào cái gì?” Vệ Lẫm cười khẽ, gằn từng chữ một, “Dựa vào việc tôi là vị hôn phu của cô, quan hệ này đã đủ chưa?”

Con ngươi cô chậm rãi có chút thần thái.

“Đứng lên! Đi rửa mặt đi, bẩn giống tiểu Khôi ở dưới lầu vậy.” Vệ Lẫm nhìn qua một bên.

“Tiểu Khôi là ai?” Cô rầu rĩ hỏi.

Vệ Lẫm đi ra cửa, anh không chút để ý trả lời: “Một con chó lang thang ở tiểu khu.”
Bình Luận (0)
Comment