Vì Em Mà Đắm Say

Chương 32

Bên ngoài không biết từ lúc nào đã đổ cơn mưa, mưa rơi xối xả xuống dưới nền xi măng rồi văng ngược lên tung tóe.

Thẩm Trường Mi cảm thấy hôm nay giống hệt một giấc mơ, toàn bộ cơ thể của cô như nhẫm trên lớp vải bông, bồng bềnh lay động không có điểm chạm đất. Đến khi đi ra đại sảnh của Khu khám bệnh, cô không gắng gượng nổi nữa, cúi gập người xuống vùi mặt vào trong đầu gối.

Dương Thiệu vừa thay ca với đồng nghiệp, anh vừa nói điện thoại vừa đi ra khỏi thang máy, chân đi tới đại sảnh mới ngắt điện thoại. Ánh mắt vô ý liếc qua một phía liền trông thấy có một cô gái đang ngồi xổm ở bên cạnh chậu cây gần lối ra vào. Anh nhíu mày, tưởng cô gái đó có chỗ nào không khỏe. Theo thói quen nghề nghiệp, anh bước đến phía trước: "Cô có chuyện gì thế?"

Cô gái hơi ngước mặt lên, Dương Thiệu nhìn rõ khuôn mặt của cô gái xong có phần kinh ngạc: "Sao lại là cô?" Dứt lời, lại quan sát thấy trên mặt cô gái đẫm nước mắt, anh dịu dàng hỏi: "Có cần tôi giúp gì không?"

Thẩm Trường Mi giơ tay lau mặt rồi đứng dậy, vì đứng dậy quá gấp gáp nên trước mắt phút chốc tối sầm lại, toàn bộ cơ thể chao đảo. Dương Thiệu nhìn ra được sự khác thường nên đã giơ tay đỡ lấy cô.

Thẩm Trường Mi đứng vững, đợi cơn choáng váng qua đi mới rút tay về, nhìn anh nở nụ cười: "Cảm ơn."

Một tay Dương Thiệu đút trong túi, anh vẫn đứng ở chỗ cũ, ánh mắt dõi theo bóng lưng của người phụ nữ. Anh giơ tay gãi gãi chân mày, rũ mắt quét qua chậu cây bên cạnh.

Bên cạnh chậu cây có một tờ bệnh án, anh cầm lên nhìn một chút, đầu mày lập tức cau lại, tâm trạng đột nhiên nặng trĩu một cách khó hiểu.

Anh vì cảm xúc này của bản thân mà cảm thấy buồn cười. Anh lái xe rời khỏi bãi đậu xe, đi tới giao lộ lại nhìn thấy cô gái đó đang đứng chờ ở trạm xe buýt, có lẽ vì lạnh nên một tay cô kéo vạt áo khoác, sắc mặt trắng bệch, tầm mắt không có tiêu cự.

Mắt thấy phải lái xe đi qua trạm xe buýt đó, thế là anh suy nghĩ, cuối cùng cho xe dừng lại rồi xuống xe.

Bên ngoài mưa bay lất phất, anh chạy mấy bước đã tới chỗ cô. Thẩm Trường Mi nhìn thấy anh thì nét mặt lộ ra tia quan sát cùng thắc mắc.

Tay Dương Thiệu đút vào trong túi, sau đó cầm tờ bệnh án đưa cho cô. Thẩm Trường Mi nhìn thấy tờ bệnh án đó nhất thời có chút cảnh giác. Lúc cô đang chuẩn bị giơ tay ra nhận lấy thì Dương Thiệu lại rút tay về: "Để tôi đưa cô về."

Thẩm Trường Mi lộ vẻ khó chịu, nhưng vẫn khống chế lại ngữ khí: "Không cần làm phiền bác sĩ Dương đâu, phiền anh trả lại tờ bệnh án cho tôi!"

Dương Thiệu thấy cô biết họ của mình thì hơi kinh ngạc, trong một khoảnh khắc không biết đã suy nghĩ gì đó, anh nói: "Để tôi đưa cô về rồi tôi sẽ trả tờ bệnh án cho cô."

Dứt lời, ánh mắt liếc thấy có cảnh sát thi hành nhiệm vụ đang bước tới chỗ bọn họ, Thẩm Trường Mi cũng nhìn thấy, cô bởi vì mới làm phẫu thuật xong nên cơ thể không hề thoải mái chút nào, đến bây giờ đợi mãi mà cũng chẳng thấy bóng dáng của chiếc xe buýt đâu, thế là cô nhất thời do dự.

Dương Thiệu thấy vẻ mặt như đã lay động của cô, anh nói tiếp: "Cô yên tâm, tôi chỉ muốn đưa cô về thôi, không có ý đồ gì khác. Với tình hình sức khỏe hiện tại của cô mà ngồi xe buýt sẽ khó tránh được việc không xảy ra vấn đề lắm."

Thẩm Trường Mi quan sát tỉ mỉ đối phương, thấy vẻ mặt anh bình thản, thế rồi cô cũng không cứng đầu nữa, nhấc chân bước về hướng anh dừng xe ô tô.

Cô vừa lên trên xe, mưa bắt đầu rơi nặng hạt hơn, tiếng mưa lộp bộp đập vào kính cửa sổ, sau đó bắn tung tóe ra tứ phía. Thẩm Trường Mi nhìn chằm chằm con đường sáng sủa mờ mịt ngoài cửa sổ, dòng suy nghĩ có chút thất thần đứt đoạn.

Cô rút di động từ trong túi xách ra mở danh bạ, ngón tay nhấn vào số điện thoại đó nhìn khoảng hai phút rồi mới thoát khỏi giao diện, cô dựa đầu lên trên thành cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Dương Thiệu nhìn cô qua gương chiếu hậu, anh mở nhạc, vặn âm lượng nhỏ đi một chút, những giai điệu nhẹ nhàng lan tỏa ra khắp không gian trong xe.

Thẩm Trường Mi tỉnh dậy, cô liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đã dừng lại ở dưới tầng chỗ ở của cô. Nhìn điệu bộ có lẽ đã dừng lại rất lâu rồi, cô vuốt những lọn tóc lòa xòa trước mắt rồi nói: "Xin lỗi."

Dương Thiệu mỉm cười, đưa tờ bệnh án cho cô: "Đằng sau có viết số điện thoại của tôi, nếu có vấn đề gì thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."

Thẩm Trường Mi nhận lấy rồi nói một tiếng 'cảm ơn', sau đó cô xuống xe.

Cô lên trên nhà, cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều mà bỏ tờ bệnh án lên trên chiếc tủ thấp kê TV. Nhưng không ngờ rằng vào một buổi tối nào đó cô thật sự đã phải nhờ đến sự giúp đỡ của anh.

Tối đó, cô ngủ tới nửa đêm thì bị đánh thức bởi cơn đau truyền đến từ bụng dưới. Lúc mới bắt đầu cô vẫn còn không quan tâm lắm, mãi đến khi cơn đau càng ngày càng trở nên kịch liệt khiến cô không chịu đựng nổi nữa. Mấy hôm nay, phía bên dưới thường xuyên bị chảy máu, bác sĩ làm phẫu thuật cho cô nói với cô rằng đây là hiện tượng bình thường, một tuần sau phẫu thuật đều sẽ ra một ít máu, nhưng không hiểu sao lượng máu tối nay lại chảy ra cực kỳ nhiều. Cô cảm thấy khác thường nên đã nhịn đau đi thay quần áo, chậm chạp đi ra ngoài phòng khách gọi điện thoại cho Dương Thiệu.

...

Lần này Thẩm Kỳ Ngộ qua đây đã cố ý không gọi điện thoại báo trước cho Thẩm Trường Mi. Hơn một tháng không gặp, anh rất nhớ cô. Vốn dĩ dự định quay về một tuần sẽ dành thời gian ra mấy ngày để tới thăm cô, nhưng trong nước lại bận bịu hết chuyện này đến chuyện khác, giải quyết xong chuyện công ty thì trong nhà lại xảy ra vấn đề, mãi đến mấy hôm nay mới có thời gian, vậy mà không ngờ lại uổng cả công đi. Anh nhấn chuông cửa mấy lần nhưng cũng vẫn không có ai ra mở cửa, gọi điện thoại cho cô thì tắt máy. Trong lòng thầm nghĩ không lẽ xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ? Nghĩ vậy, anh đi tới nhà hàng xóm ở bên cạnh bấm chuông cửa để hỏi thăm tin tức.

Người hàng xóm đó nói: "Cô Thẩm hả? Chắc là cô ấy đi tới chỗ bạn trai rồi."

Thẩm Kỳ Ngộ nheo mắt, gạt tàn thuốc: "Bạn trai?"

Người hàng xóm đó gật đầu như giã tỏi, sau đó còn khua tay múa chân sống động như thật giải thích cho anh nghe đại khái là dạo gần đây có một người đàn ông thường xuyên ra vào chỗ ở của Thẩm Trường Mi giúp cô dọn dẹp đồ đạc các thứ...

Hàng xóm đóng cửa lại, Thẩm Kỳ Ngộ cúi đầu thì thầm một tiếng: "Bạn trai!"

Lúc bấy giờ anh cũng không còn gấp gáp muốn biết cô đi đâu nữa, trực tiếp ngồi xuống bậc cầu thang bằng đá, không nhanh không chậm hút hết một điếu thuốc.

...

Kể từ tối hôm cơ thể xảy ra vấn đề Thẩm Trường Mi đã được đưa đến bệnh viện, lại phải làm một cuộc phẫu thuật, sau đó nằm viện một tuần, đến tận tối ngày hôm nay mới được xuất viện.

Vốn dĩ cô không định làm phiền Dương Thiệu nữa, nhưng Dương Thiệu sớm đã biết tin cô được xuất viện, anh đứng đợi cô ngoài cửa phòng bệnh.

Thẩm Trường Mi cảm thấy áy náy, dù sao mấy hôm nằm viện đều là anh chăm sóc cho cô. Lúc anh đưa cô về, Thẩm Trường Mi nói: "Mấy hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm, đổi hôm khác tôi tìm một cơ hội thích hợp sẽ mời anh ăn cơm nhé!"

Hai tay Dương Thiệu đút trong túi, ánh mắt chứa đậm ý cười: "Ăn cơm thì không cần thiết đâu."

Đúng lúc này có một cơn gió thổi qua, Dương Thiệu theo trực giác giơ tay ra vén gọn những lọn tóc đang che ở trước mắt cô ra sau tai, khi đầu ngón tay chạm vào làn da trắng nõn trên gương mặt cô, cả hai người đều bất giác sửng sốt.

Thẩm Trường Mi bị động tác đột ngột đó của anh làm cho giật mình, sau khi phản ứng lại cô theo bản năng cúi gằm đầu xuống, một giây sau lại cảm thấy hành động của bản thân cũng đường đột quá.

Dương Thiệu không phát giác ra, anh thu tay lại, đầu ngón tay dường như vẫn còn vương hơi ấm trên làn da cô, anh ho khẽ mấy tiếng để che giấu cảm xúc, khẽ nói: "Cô lên trên đi."

Trước cửa sổ trên tầng ba thấp thoáng đốm lửa đỏ như ẩn như hiện. Thẩm Kỳ Ngộ dựa nửa người lên trên cửa sổ, thu gọn toàn bộ cảnh tượng vừa rồi vào trong mắt, con ngươi dần dần tối lại, không nhìn ra được anh đang suy nghĩ điều gì.

Thẩm Trường Mi ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy có một người đang đứng ở ngoài cửa nhà mình.

Cô không ngờ anh sẽ tới đây nên cảm thấy kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng cảm thấy chột dạ, thế nhưng biểu cảm đó của cô rơi vào trong mắt Thẩm Kỳ Ngộ lại là một lời giải thích khác. Cô bước đến gần, cố tỏ ra bình tĩnh, cô nói: "Sao hôm nay anh lại tới đây? Anh cũng chẳng nhắn tin gì cho em cả."

Thẩm Kỳ Ngộ không lên tiếng, tư thế biếng nhác dựa trên thành cửa sổ. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, anh thấp giọng nói: "Qua đây."

Thẩm Trường Mi nhấc chân đi tới trước mặt anh, Thẩm Kỳ Ngộ nhíu mày, nhìn cô lại cảm thấy hình như cô đã gầy đi không ít rồi, nhưng hiện tại anh cũng chẳng còn tâm trạng để ý đến mấy điều đó nữa, Thẩm Trường Mi cứ cảm tháy ánh mắt anh nhìn mình có gì đó khác thường, cô liếm liếm môi: "Công ty anh không bận à?"

Thẩm Kỳ Ngộ không đáp lại, anh vẫn nhìn cô chăm chú, sau đó anh giơ tay ra sau gáy cô kéo cô lại gần mình, đang muốn hôn cô thì Thẩm Trường Mi nghiêng đầu sang một bên né tránh, sắc mặt Thẩm Kỳ Ngộ tối sầm lại, anh nhìn cô: "Em sao vậy?"

Lông mi Thẩm Trường Mi khẽ run rẩy, cô ngước mắt nhìn anh, hít một hơi thật sâu, tay cuộn chặt lại thành nắm đấm, chậm rãi mở miệng: "Thẩm Kỳ Ngộ, chúng ta cứ như vậy đi."

"Như nào?"

"Lúc nãy chắc anh cũng nhìn thấy người đàn ông đã đưa em về rồi đúng không? Thật ra em và anh ấy vẫn luôn ở bên nhau!"

Thẩm Kỳ Ngộ cười khẩy một tiếng, chân mày nhướng lên, như cười như không: "Em với anh ta ở bên nhau mà em vẫn còn lên giường với anh, còn trao lần đầu tiên của em cho anh, em rốt cuộc bị sao vậy?" Thẩm Kỳ Ngộ hôn lên tai cô, dỗ dành cô: "Ngoan, anh biết em giận anh vì lâu vậy rồi mới đến thăm em, bây giờ chẳng phải anh đã đến rồi sao?"

Thẩm Trường Mi kìm nén cảm xúc, cô giơ tay đẩy anh: "Anh có thể nghiêm túc một chút không? Em thật sự không muốn tiếp tục dây dưa với anh như vậy nữa. Dựa vào đâu? Dựa vào cái gì mà hễ xảy ra chuyện là lại đổ hết lên trên đầu em! Chuyện của Mạnh Thanh rõ ràng là bởi vì anh... Nhưng tất cả mọi người đều cho rằng vì em và anh ở bên nhau nên cô ấy mới xảy ra chuyện!"

Sắc mặt Thẩm Kỳ Ngộ rét lạnh: "Vậy nên em hối hận rồi sao? Sao anh quản được việc cô ấy thích anh hay không thích anh chứ?" Anh nhíu chặt mày, ngước mắt nhìn cô: "Bao nhiêu năm qua có phải em vẫn luôn trách anh không?"

Thẩm Trường Mi nhìn chằm chằm vào anh, móng tay bấu chặt vào trong lòng bàn tay, mãi đến khi có cơn đau truyền vào trong tim cô mới cất lời một cách khó khăn: "Phải!"

~Hết chương 32~

Bình Luận (0)
Comment