Vì Em Mà Sống

Chương 130

Có đồng xu may mắn của Vũ, tâm hồn tìm lại bình yên. Tự nhận mình là kẻ không phải thiên tài bẩm sinh, rất nhiều chuyện có thể đạt được là nhờ bản thân đã bỏ thời gian và nghị lực đầu tư tương xứng. Tất nhiên, kỳ thi lấy chứng chỉ nọ tôi cũng đã cố gắng chăm chỉ hết mức.

Thấp thỏm bước vào trường thi, vắt kiệt mọi tập trung làm đề tự luận và đề thực hành. Hầu như toàn bộ câu hỏi tôi đều giải ra, cho nên chuyện qua được kỳ thi có lẽ không thành vấn đề.
Lòng hân hoan, trên đường trở về, tôi còn nổi hứng hát. Về đến nhà, Vũ hỏi:
"Hi, thế nào? Thi tốt không?"
"Ừa, lượt này Hi đã cố hết sức. Nếu không qua, Hi đành chịu." Tôi hài lòng, cười đáp.
Trông nét mặt của tôi, hiển nhiên Vũ biết tôi có thể thuận lợi qua được kỳ thi. Nhìn nhau vài giây, hai đứa chợt mỉm cười.
***

Ngày của Mẹ được tổ chức vào ngày Chủ Nhật thứ nhì của tháng 5 hằng năm. Chớp mắt còn một tuần nữa sẽ tới. Tôi bắt đầu xắn tay áo chuẩn bị Ngày của Mẹ chân chính đầu tiên dành cho Vũ. Tại sao nói là Ngày của Mẹ chân chính đầu tiên ư? Bởi vì đây là Ngày của Mẹ đầu tiên từ khi Quân đến.
Hôm ấy, tôi thần thần bí bí ngoắc Quân ra một góc, hỏi nó:
"Quân, con có biết Chủ Nhật tuần sau là Ngày của Mẹ không?"
"Tiện Tiện, Ngày của Mẹ là gì ạ?" Quân chớp chớp đôi mắt tròn xoe.
"Ờ, cái này..." Tôi bóp trán. Mất một hồi mới giải thích cho con bé hiểu Ngày của Mẹ liên quan gì với Vũ, đồng thời chỉ ra sự khác biệt giữa Ngày của Mẹ và sinh nhật của Vũ.
Giải thích xong, tôi mướt mồ hôi, còn phải nghênh mặt tỏ vẻ "thông thái". Không khỏi tự giễu, mình đúng là cái đồ lừa đảo.
Bàn bạc với Quân khá lâu, cuối cùng hai dì cháu chế ra một kế hoạch tạo bất ngờ cho Vũ. Sau này, ngay cả tôi cũng không dám tin mình lại cùng một đứa nhóc chưa đầy sáu tuổi chế kế hoạch cơ đấy?
Trước ngày lễ một bữa, tôi với Quân giao kèo không ai được hó hé tới Ngày của Mẹ. Tên nào vi phạm, tên đó là chó con. Ở cùng Quân một thời gian, tôi càng ngày càng giống con nít, không sao tưởng nổi, vì cái gì tôi có thể vừa nghoéo tay với nó, vừa nói:
"Nghoéo tay nhau thề lòng không đổi lòng."

Ngày của Mẹ, tôi kéo Vũ đi dạo. Quân tuân thủ "hợp đồng", rối rít đòi ở nhà.
Dọc đường, tôi nói đông nói tây đủ thứ chuyện, duy chỉ có Ngày của Mẹ là không đề cập. Lúc tạt ngang cửa hàng bán hoa, tôi cố tình liếc vào trong, sau đó níu tay Vũ:
"Vũ, tụi mình vào xem nha?"
"Xem cái gì?"
"Xem hoa nào đẹp, mua một bó?" Tôi vừa nói, vừa kéo Vũ vào.
Mới bước vô tiệm, cô nhân viên liền niềm nở xáp lại thăm dò chúng tôi có phải muốn mua hoa cẩm chướng không?
"Hoa cẩm chướng? Sao phải mua hoa cẩm chướng?" Tôi vờ vịt thắc mắc.
Cô nhân viên quê độ, nhưng vẫn lịch sự giải thích:
"Vì hôm nay là Ngày của Mẹ."
"Hả? Thật không? Thì ra hôm nay là Ngày của Mẹ à? Ờ, thế bao nhiêu tiền một cành?" Tôi thiệt bội phục diễn xuất của mình. Mấy ông đạo diễn có khả năng sẽ nhắm tôi vào bộ phim tiếp theo của mấy ổng.
"Bảy đồng một cành."
"Gì? Mắc thế? Thôi, không mua." Tôi cố nhịn cười, nhập vai kẻ bần tiện, xoay sang hỏi Vũ: "Vũ, tụi mình về đi? Mắc quá, khỏi mua nha?"
"Ừ." Vũ gật đầu, theo tôi ra cửa.
Trên đường về, Vũ không lên tiếng. Không biết nàng đang nghĩ gì nhỉ? Gần về đến nhà, đứng dưới lầu thấy bốn bề vắng lặng, tôi liền ôm cổ Vũ, dịu dàng hỏi:
"Sao vậy? Không mua hoa cho em, thất vọng phải không?"
"Không có." Vũ thản nhiên đáp, không nhìn tôi.
"Không thất vọng thật chứ?" Tôi đanh mặt, tiếp tục gặn hỏi.
Vũ gật đầu, đáp:
"Ừm. Thật sự không có." Tuy rằng ngoài miệng nàng nói không thất vọng, nhưng vẫn không giấu được biểu cảm thất vọng.
"Được rồi, chúng ta lên nhà thôi." Tôi nắm tay Vũ hướng lên lầu, trong đầu tưởng tượng lát nữa nét mặt của nàng khi nhìn thấy Quân.
Cửa mở ra. Quả nhiên Quân đang cầm một bó cẩm chướng to, nó chạy ùa ra huyền quan trước sự không kịp phản ứng của Vũ:
"Má mi, Ngày của Mẹ hạnh phúc!"
"Ôi, Quân ngoan quá!" Mắt Vũ hoe đỏ, nàng ôm chầm lấy Quân.
Dường như ôm quá chặt, Quân hổn hển oai oái:
"Má mi, con ngộp!"
"..."

"Vũ, tặng em nè, Ngày của Mẹ hạnh phúc!" Buổi tối, chờ Vũ rửa mặt xong, tôi đem hộp quà đưa cho nàng.
"Là gì thế?" Từ lúc được Quân tặng cẩm chuớng tới giờ, tâm tình của nàng rất tốt, nàng vui vẻ nhận quà, cười hỏi.
"Mở ra xem đi!"
Vũ cẩn thận gỡ lớp giấy bọc, xác nhận:
"Hi, là kẹo marshmallow sao?"
"Ừa. Ngon lắm á, ăn một cái đi!"
Vũ cầm lên một khối định ăn, chợt phát hiện dưới đáy hộp lộ ra một góc ảnh gia đình. Thấy nàng có chút nôn nóng bới bới đống kẹo, tôi vội chụp tay nàng:
"Không được, phải ăn hết kẹo đã, ảnh từ từ hẵng xem."
Vũ giữ tay tôi, chuyển chủ đề:
"Hi mua hoa hồi nào? Sao em không biết?"
"Mua từ đêm qua, mua xong liền mang giấu trong phòng Quân. Vũ, thế nào, đây có được tính là một kinh hỉ không?"
Nàng không trả lời, chỉ ôm mặt tôi, chậm rãi buông từng chữ:
"Hi ơi, cảm ơn Hi."

Bình Luận (0)
Comment