Vì Em Mà Sống

Chương 81

Ngày hôm sau vẫn kiên trì đến trung tâm đào tạo, dẫn tới hậu quả nguyên bản chỉ là cổ họng khàn khàn, chuyến này hoàn toàn bãi công. Tôi bắt đầu lo lắng nếu Vũ gọi cho tôi, tôi lại không nói được thì phải làm cái gì đây? Tôi phải giải thích với nàng tại sao cổ họng đột nhiên bị tắt thế nào đây?
Xách điện thoại gửi tin nhắn cho Vũ:
"Vũ ơi, tối qua Hi đi hát karaoke với bạn cùng phòng, kết quả bị tắt tiếng. Mấy ngày nay cũng không thể gọi điện, chỉ có thể gửi tin nhắn thôi."
Vài giây sau, nàng hồi âm:
"Hi chơi điên thỏa chưa?" Không cần nghĩ cũng biết nhất định nàng đã cau mày, chu môi, hậm hực khi gửi tin nhắn này.
"Là chơi hơi quá thôi. Hì hì..." Gửi xong, không thấy nàng trả lời. Nàng giận tôi ca hát suốt đêm đến độ khàn tiếng chăng?
Không biết vì sao tôi lại ỉm chuyện làm thêm ở trung tâm ngoại ngữ với Vũ, có lẽ tôi muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ. Tôi từng ao ước vô số lần ngày nào đó sẽ gọi báo cho Vũ: Vũ ơi, em đi xác nhận tiền trong thẻ ngân hàng đi, là Hi kiếm đó.
Hồi bé, nghe qua một câu như vầy: Người chồng tốt chính là người ở thời điểm trong nhà chỉ còn một chén cháo sẽ đem nó chia làm hai phần, một phần đưa cho mẹ già, một phần đưa cho nương tử.
Như vậy với tôi mà nói, đối tốt với Vũ chính là đem toàn bộ chén cháo tặng cho Vũ, nếu nàng không đủ ăn, dù có phải đi giật đi cướp tôi cũng sẽ làm để nàng ăn no. Tôi biết bờ vai của mình không đủ rộng, không thể cho nàng tựa vững. Tôi biết thân thể của mình không đủ cường tráng, không đủ bảo vệ cho nàng. Nhưng mà tôi yêu nàng hơn bất kì ai, tôi muốn che chở cho nàng, muốn cho nàng một bến cảng bình yên, muốn đem đau khổ giành hết về mình, muốn đem nụ cười ôm đến trước mặt nàng, bởi vì niềm vui của nàng là niềm vui của tôi, hạnh phúc của nàng là hạnh phúc của tôi.
Tôi đã từng là một màu sắc lạnh lẽo, cô đơn, tuyệt vọng, bàng hoàng, hời hợt với thế giới. Mãi đến khi tôi gặp một người. Vũ, là em đã cho tôi biết thế giới này ngoài bất lực còn có điểm tựa, ngoài hiu quạnh còn có ấm cúng, ngoài đau thương còn có sung sướng, ngoài tuyệt vọng còn có hi vọng.
Chính vì thế, tôi sẵn sàng trả giá tất cả để trân quý nàng, bảo vệ nàng, đối xử tử tế với nàng. Tôi cũng muốn cho nàng trong cô đơn cảm nhận được ấm áp, trong đau thương cảm nhận được vui sướng, trong tuyệt vọng cảm nhận được hi vọng. Có lẽ cũng bởi điều này đã khiến chúng tôi cùng dắt tay nhau, sưởi ấm cho nhau, vì chúng tôi là hai con chim cánh cụt nho nhỏ sợ lạnh nhất.
Nhớ cái lần huy động hết dũng khí trở về gặp Vũ, hỏi nàng có đồng ý ở bên tôi đến tuổi già sức yếu hay không. Tối đó Vũ đem bức thư tôi để lại và viên đá trong suốt đặt trước mặt tôi, nói:
"Hi biết không, viên đá gần như trong suốt theo lời Hi là đá hổ phách, nó tinh khiết hệt như Hi."
"Thật sao? Đá hổ phách?" Tôi cầm viên đá lên, quan sát tỉ mỉ, thản nhiên nói: "Đêm ấy đã nương ánh trăng tìm trên bãi cát một đêm."
"......" Vũ không lên tiếng. Rất nhiều lần tôi có thể cảm nhận được tâm tình của nàng, nàng chỉ không quen mở miệng thôi, nàng là tuýp người thường xuyên giấu tâm sự trong lòng.
"Vũ, thực ra em mới là người thuần khiết như viên đá này. Có lẽ tình yêu của chúng ta giống với nó, gần như trong suốt." Tôi bình thản nói, ngẩng đầu thấy nàng cười với tôi, chỉ là nụ cười ấy ngân ngấn nước mắt.
"......"

Sau khi đi dạy ở trung tâm ngoại ngữ, liên tục ba tuần tôi không về nhà. Cổ họng hết đau lại rát. Hễ lần nào cổ họng đỡ hơn, nghe không ra tiếng khàn, tôi liền vội vội vàng vàng gọi điện cho Vũ. Tuy rằng mỗi lần chúng tôi gọi điện cũng chỉ là trò chuyện câu được câu không, nhưng tôi muốn nghe giọng nàng, muốn dặn nàng giữ sức khỏe, giữ sức khỏe vì tôi.
Chẳng qua, tôi có thể nhận ra Vũ cụt hứng, khi nói chuyện với tôi cũng mất đi sự hăng hái vui cười ngày xưa, khiến tôi bất giác âm ỉ lo lắng. Vì tôi đã lâu không về? Vì còn giận tôi hát tới tắt tiếng? Hay là vì cái khác?
Đợi đến lúc phát tiền lương cuối tháng, tôi liền đem mã thẻ ngân hàng của mình đưa cho phòng tài vụ, nhờ họ chuyển tiền lương vào tài khoản của tôi. Ngày hôm sau, phòng tài vụ báo cho tôi biết, tiền lương đã chuyển qua, kêu tôi đi xác nhận. Tâm trạng tức thì phơi phới, khàn tiếng có là gì, mấy ngày cuối tuần khổ ải có là gì? Cơ thể mệt nhọc chỉ cần ngủ một giấc, dưỡng hai ngày sẽ lại khỏe re. Nếu tôi cũng có thể kiếm tiền, vậy Vũ sẽ không cần vất vả nữa phải không? Chí ít có thể cho nàng cảm thấy tôi có thể là chỗ nương tựa, có thể vì nàng chống cả bầu trời.
Gửi tin nhắn cho Vũ:
"Vũ ơi, đi cập nhật tài khoản trong thẻ ngân hàng đi, xem thử có phải tăng lên hay không, gần đây Hi làm thêm kiếm được đó."
Lát sau Vũ nhắn lại:
"Chà, Hi nhà em kiếm tiền? Hay là Hi giữ lại xài đi, ở trên đó cũng phải dùng tiền mà."
"Vũ, em cứ xem thử bên trong có bao nhiêu tiền đi!" Gửi tin xong, tôi hí hửng tưởng tượng ra nét mặt của Vũ khi nhìn thấy số tiền trong tài khoản.
Kỳ thật cũng không có bao nhiêu, nghe phòng tài vụ nói, tháng này lương thực tế của tôi khoảng hơn bốn ngàn. Nhưng mà từ khi làm thêm đến nay tôi đã kiếm được một vốn kha khá. Ở đại học đã có nhiều sinh viên thử đi làm, còn tôi đã bắt đầu từ thời cao trung. Song, làm công ở đại học so với ở cao trung có vẻ chính thức hơn, ít nhất có ký hợp đồng, có cơ sở bảo đảm, hơn nữa tiền lương cũng nhiều gấp bội, lòng không khỏi phấn chấn.
Đến buổi chiều nhận được cuộc gọi của Vũ. Cứ tưởng nàng sẽ rất cao hứng, nào ngờ khi tiếp cuộc gọi chỉ nghe thấy nàng không dằn nổi cơn giận:
"Hi, từ nơi nào Hi có nhiều tiền như thế?"
"Hi kiếm á." Cho là nàng sẽ vui, nhưng không, bụng tôi khó tránh hụt hẫng.
"Hi nói Hi đi hát karaoke, hát tới tắt tiếng. Có thật không?" Nàng dừng một chút, thấp giọng truy hỏi: "Hi, không phải Hi đã tới mấy chỗ loại đó kiếm tiền đấy chứ?"
Nghe tới đây, tôi mới thông suốt vì sao cô nàng trong khoảng thời gian này không hề vui vẻ, té ra nàng tưởng rằng......
Cười một tràng thả cửa, vội vàng bắt đầu giải thích với nàng. Giải thích cả buổi, nàng vẫn còn bán tín bán nghi. Tôi cũng lần đầu tiên hiểu được sự bất lực của thằng bé trong truyện cổ tích "Sói đến rồi...".

Bình Luận (0)
Comment