Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ

Chương 15

Minh Huyên?

Tô Cẩm sửng sốt nhìn chằm chằm cái tên này một lúc lâu, lúc này, Minh Huyên tìm cô có chuyện gì? Cô còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì điện thoại lại có tin nhắn mới.

『 Chị ở Hồng Tinh Đình đối diện trung tâm thương mại Thiên Phong chờ em, hy vọng em có thể đến. 』

Ừm…… Quán cà phê mà lần trước cô đến vì lấy lí do là Minh Huyên hẹn cô uống cà phê để tránh né lời mời của Lục Hi?

Tô Cẩm khẽ ngáp một cái rồi về phòng thay quần áo, lúc xuống lầu thì vừa vặn gặp Tô Việt đã ăn sáng xong đang chuẩn bị ra ngoài.

“Anh, em muốn ra ngoài một chuyến, anh tiện đường đưa em đi với.” Ánh mắt cô sáng lên, mở miệng nói.

“Ra ngoài?” Tô Việt có chút ngạc nhiên, “Sớm thế này em đi đâu thế?”

“À……” Tô Cẩm chớp mắt, vừa thay giày vừa nói: “Em đi gặp một người bạn.”

Lúc này, cô cũng không thể nhắc đến Minh Huyên trước mặt Tô Việt được, khó khăn lắm anh mới bình tĩnh lại.

Nghe cô nói như vậy, Tô Việt cũng không hỏi nữa, gật đầu với cô rồi mở cửa ra.

Sau đó, một người ngoài dự đoán đứng ở trước cửa.

Người đứng ở cửa mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng phối với chiếc quần dài hưu nhàn màu kaki, đang giơ tay chuẩn bị ấn chuông cửa.

Tô Việt nhíu mày.

Mặc dù đã tán thành tình cảm của cậu ta dành cho em gái, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ vui vẻ hòa nhã với con sói mơ ước Tiểu Cẩm nhà mình.

“Anh Tô.” Lục Hi mặt dày cong môi cười cười với anh vợ tương lai, không quan tâm là hai người cùng tuổi, “Cẩm Nhi đâu ạ?”

“Sao cậu lại tới đây sớm như vậy?” Tô Việt có chút khó hiểu, hôm nay Tô Cẩm cũng thức dậy sớm hơn ngày thường.

Lục Hi hiển nhiên hiểu được ẩn ý của anh, cong môi nghiêm trang trả lời: “Bởi vì em và Cẩm Nhi có thần giao cách cảm.”

Thần giao cách cảm? Tô Việt nghẹn lời một cách hiếm thấy, nhìn người đàn ông đang cười vô cùng tự nhiên trước mặt một cái thật sâu. Em rể mặt dày như vậy, chắc cũng không dễ tìm.

“Khụ khụ……” Bên tai bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng ho khan, không phải đến từ Tô Việt, mà là đến từ Tô Cẩm vừa mới bước ra cửa.

Cô nhìn người đàn ông ngoài cửa, vẻ mặt có chút kỳ quái.

Thần giao cách cảm? Người này rõ ràng là nhìn thấy rèm cửa phòng cô mở ra từ ban công nhà mình thì có.

“Cẩm Nhi đang định đi đâu sao?” Lục Hi mở miệng hỏi, “Có cần người thanh toán xách túi không?”

Thanh toán xách túi? Tô Cẩm bị lời này chọc cười, cô cong khóe môi lắc đầu nói: “Tiếc quá, tôi hẹn bạn đi uống cà phê, không cần người thanh toán xách túi.”

Nói rồi cô nhìn Tô Việt, “Anh, chúng ta đi thôi.”

Tô Việt cong môi, gật đầu, nói với Lục Hi: “Lục tiên sinh, hẹn gặp lại.”

Tô Cẩm cũng nhướng mày nói theo: “Lục tiên sinh, hẹn gặp lại!”

Lục tiên sinh……

Ý cười trên mặt Lục Hi đông cứng lại, mới qua một đêm không gặp, cô gái nhỏ đã đổi cách xưng hô với hắn lại thành Lục tiên sinh rồi sao? Có điều…… mí mắt hắn khẽ nhúc nhích, lại nở nụ cười. Trên cổ áo phông của cô gái mơ hồ lộ ra một đoạn dây màu đỏ, miếng ngọc bội kia vẫn còn yên vị trên cổ cô ấy.

“Được rồi.” Lục đại đạo diễn không được làm kỵ sĩ bắt đắc dĩ bỏ cuộc, cuối cùng nhớ ra một chính sự khác, “Nên làm việc thôi.”

Quán cà phê Hồng Tinh Đình.

Tô Cẩm mở cửa ra, liền nhìn thấy một người đang ngồi gần cửa sổ.

Mái tóc ngắn gọn gàng màu hạt dẻ, trang phục già dặn chuyên nghiệp màu đen, trên mặt đeo kính râm, mặc dù cúi đầu không nhìn rõ thần sắc, nhưng Tô Cẩm vẫn xác định được thân phận của cô.

“Chị Minh Huyên.” Cô tiến lên vài bước rồi ngồi xuống đối diện Minh Huyên, gọi một ly cà phê latte giống như lần trước, thuận miệng hỏi: “Sao hôm nay chị lại đeo kính râm?”

Anh em Tô Cẩm và Minh Huyên quen nhau từ khi còn nhỏ, đương nhiên biết trước nay cô ấy không thích bị kính râm ngăn trở tầm mắt.

“Tiểu Cẩm đến rồi.” Minh Huyên nhỏ giọng đáp, tiện tay tháo kính râm xuống.

Dù sao…… trước mặt em gái của anh cũng không có gì phải che giấu.

Tô Cẩm đầu tiên là mở to hai mắt nhìn, sau đó mới định thần lại, khẽ thở dài một cái.

“Chị Minh Huyên, chị……” Mở miệng, nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào.

Đôi mắt hạnh ẩn dưới cặp kính râm màu trà của người trước mặt có chút sưng đỏ, mơ hồ nhìn ra dấu vết đã khóc.

“Chị không sao.” Cô cong môi, nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy…… thế nào rồi?”

Anh trai……

Nhân viên vừa vặn mang cà phê đến, Tô Cẩm nhận lấy cái ly, nhẹ nhàng vuốt v e mép sứ trắng hai lần, cắn môi, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Chị Minh Huyên, chuyện giữa chị và anh trai thật sự không có cách nào cứu vãn sao?”

Nghe được câu hỏi của Tô Cẩm, Minh Huyên ngẩn ra một chút, sau đó mới phản ứng lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quả nhiên anh ấy rất khổ sở……”

Tô Cẩm nghe cô nói, hơi cúi đầu múc một muỗng cà phê đưa vào miệng, cũng không phủ nhận.

Chỉ khi anh trai Tô Việt khổ sở, người làm em gái là Tô Cẩm mới có thể hiểu rõ, mang theo hy vọng mà hỏi ra những câu này.

“Cứu vãn……” Minh Huyên cũng không để ý đến phản ứng của Tô Cẩm, mà chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại lắc đầu.

“Hôm nay chị Minh Huyên tìm em là để hỏi tình hình của anh trai sao?” Tô Cẩm có chút vô lực thở dài.

“Cũng không hẳn là như vậy.” Minh Huyên mở mắt ra, trên môi nở một nụ cười có chút chua xót, “Chuyện ngày hôm qua, Tô Việt nói với em rồi sao?”

“Vâng.” Tô Cẩm gật đầu, hỏi: “Chị Minh Huyên, chị thật sự sắp đính hôn với Thẩm An Yến sao?”

“Đến cả cái này anh ấy cũng nói với em?” Minh Huyên hơi kinh ngạc, sau đó khẽ gật đầu, “Nếu không có gì thay đổi thì đúng là như vậy.”

Tô Cẩm im lặng, Tô Việt chỉ nói Minh Huyên sắp đính hôn, cái tên Thẩm An Yến này là cô biết được từ nguyên tác.

“Thật ra, chị gọi em đến đây cũng không phải chỉ để hỏi tình hình của anh ấy.” Minh Huyên cũng không để ý chuyện Thẩm An Yến, chỉ hơi cong môi, “Mặc dù chị và Tô Việt không tính là thanh mai trúc mã, nhưng cũng coi như biết nhau từ khi còn nhỏ.”

“Từ khi còn nhỏ chị đã biết, sau này anh ấy sẽ là người thừa kế Tô gia, còn chị sẽ kế thừa Minh gia, cho nên từ nhỏ chị đã cạnh tranh với anh ấy, còn nhỏ thì so thành tích, vào công ty thì so công trạng, nhưng anh ấy ưu tú như vậy.” Minh Huyên cong môi cười, trong mắt lóe lên vẻ tự hào, từ từ chìm vào suy nghĩ của bản thân, “Người chị yêu, anh ấy ưu tú như vậy……”

Người chị yêu……

Tô Cẩm cắn môi, một đôi bích nhân, cớ sao lại đến nỗi này?

“Cảm ơn em đã lắng nghe chị nói những điều này.” Minh Huyên định thần lại, cười với Tô Cẩm, “Chị chỉ là muốn tìm một ai đó để trò chuyện, nghĩ tới nghĩ lui, người có thể nghe chị nói những điều này cũng chỉ có em.”

Người phụ nữ trước mặt, mặc dù mắt vẫn còn hơi sưng đỏ, nhưng vẻ mặt đã điềm tĩnh lại như bình thường.

Thật là…… hai người đều biết che giấu giống nhau.

Tô Cẩm yên lặng nhìn cô một lúc, cuối cùng vẫn không từ bỏ ý định hỏi: “Thật sự không có cách nào cứu vãn sao?” 

Minh Huyên cắn môi, không nói gì cả.

“Lớn đến ngần này,” Tô Cẩm hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng dậy nói: “Em chỉ nhìn thấy anh trai khóc hai lần. Lần đầu tiên là lúc ông nội qua đời, còn tối hôm qua……”

“Là lần thứ hai.”

Tô Việt lớn hơn cô bốn tuổi, đến khi cô hiểu chuyện thì anh cũng mới chỉ là một cậu bé nho nhỏ, nhưng trước nay cô lại chưa bao giờ nhìn thấy anh khóc.

“A Việt……” Minh Huyên ngẩn ra, khàn khàn nói.

“Cho nên, chị Minh Huyên, chị nói cho em biết đi, thật sự không có hy vọng sao?” Tô Cẩm chống hai tay lên mặt bàn, đôi mắt phượng xinh đẹp yên lặng nhìn Minh Huyên, nhẹ giọng nói: “Cho dù…… chỉ là một chút……”

“Hy vọng…… Quá xa vời.” Đối diện với ánh mắt sáng rực của em gái người trong lòng, Minh Huyên có chút đau đớn dời mắt sang chỗ khác.

“Quá xa vời……” Tô Cẩm lặp lại một lần, đôi mắt càng sáng lên, “Có nghĩa là vẫn còn hy vọng?”

“Hồi đó mẹ chị mang thai song sinh,” Minh Huyên nhìn đôi mắt sáng ngời của cô gái nhỏ, cuối cùng chậm rãi nói ra một câu chuyện cũ phủ đầy bụi, “Chị còn có một người em trai sinh đôi. Nhưng vừa sinh ra thì nó đã bị…… một người tình của cha…… trộm đi. Sau đó nhà chị tìm được cô tình nhân kia, nhưng tung tích của em trai thì vẫn không rõ. Hơn hai mươi năm rồi, Minh gia vẫn chưa bao giờ ngừng tìm kiếm đứa bé kia, nhưng đến nay vẫn không có tin tức gì.” 

“Manh mối đã đứt, không ai biết thằng bé rốt cuộc đang ở đâu, thậm chí…… không biết có còn sống ở trên đời này không.”

Em trai sinh đôi? Tình nhân?

Tô Cẩm mở to hai mắt, loại tình tiết cầu huyết chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết này, thế mà lại diễn ra ở hiện thực?

“Sao em lại chưa nghe nói bao giờ nhỉ?” Cô có chút nghi hoặc

“Đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì.” Minh Huyên lắc đầu, “Đương nhiên là ba chị đã ém nhẹm đi. Cũng vì chuyện này mà ba chị từ một người có cuộc sống cá nhân phức tạp lập tức trở nên giữ mình trong sạch, còn Minh gia, cũng vẫn luôn chỉ có một người con là chị.”

Một người đã mất tích hơn hai năm không có tin tức…… Hy vọng…… đúng là quá xa vời.

Đến khi Minh Huyên rời đi, Tô Cẩm vẫn ngồi yên tại chỗ, đầu ngón tay vuốt v e ly cà phê sứ trắng một lúc lâu, sau đó mới nặng nề thở dài.

Khẽ lắc đầu, cô đứng dậy đi ra khỏi quán cà phê, vẫy tay gọi một chiếc taxi về nhà.

“Bác tài, đến Minh Ngọc Viên.” Cô thuận tay mở cửa ghế sau ra, mở miệng nói.

Người phụ nữ ngồi trên ghế lái đáp lại một tiếng.

Xe taxi chạy về phía trước.

Tô Cẩm nhanh chóng chìm vào suy nghĩ của bản thân, lúc cô định thần lại, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhíu mày.

Mặc dù cô hơi mù đường, nhưng mà…… hình như phương hướng không đúng lắm thì phải?
Bình Luận (0)
Comment