Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ

Chương 25

Rời khỏi Hoàng Đình, Tô Trình Hải cùng Tô Việt đến công ty, còn Lục Hi thì đưa Tô Cẩm về biệt thự.

Trên xe Lục Hi, Tô Cẩm thuần thục lấy ra một thanh chocolate từ ngăn để đồ của Porsche, bóc vỏ ra rồi nhét vào miệng, vị ngọt xen với chút đắng quen thuộc lan tỏa trong miệng, cô dựa vào lưng ghế bằng da thật thở phào, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại từ những lời nói vừa rồi của Lục Hi.

Chỉ là, vừa định thần lại cô đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, ơ, vẫn là biển hiệu quen thuộc của câu lạc bộ Hoàng Đình.

Cho nên chiếc xe này vẫn chưa nhúc nhích chút nào?

Cô nhướng mày, nhìn về phía người ngồi trên ghế lái.

Vẻ ngoài của Lục Hi, nếu nhìn từ chính diện thì quyến rũ nhất là đôi mắt đào hoa kia, đuôi mắt hơi nhếch lên, lông mi dài và dày, mắt cũng không đen trắng rõ ràng như cô mà ngược lại, bắt đầu từ con ngươi đen nhánh sâu thẳm, màu mắt bắt đầu nhạt dần, cuối cùng đan chéo thành một mảnh mờ ảo, nhưng chính vì như vậy nên đôi mắt này càng trở nên thần bí, nếu hắn hơi cong môi, con ngươi xinh đẹp liền giống như một lớp sương mỏng mờ ảo, ẩn chứa tràn ngập ý cười.

Nhưng Tô Cẩm biết, không phải lúc nào hắn cũng như vậy.

Dưới sân khấu ở trường, trước biệt thự nhà cô, đáy mắt người đàn ông này phản chiếu đầy sao trời, trong trẻo rực rỡ đến khó tin.

Đôi mắt kia quá xinh đẹp cũng quá quyến rũ, khiến người ta dường như xem nhẹ gương mặt kia.

Mà khi nhìn từ mặt bên, không nhìn thấy đôi mắt đào hoa, chỉ có lông mày sắc bén, lông mi dài, sống mũi thẳng tắp, còn có, đôi môi mỏng đang mím chặt.

Bỏ qua sự dụ hoặc của đôi mắt kia mới có thể thật sự nhìn thấy góc nghiêng thanh tuấn hoàn mỹ này.

Lúc này, Lục Hi đang ngồi ngay ngắn trên ghế lái, hơi cúi đầu, dùng tay trái cởi cúc áo pha lê màu đen ở cổ tay phải, xắn từng lớp từng lớp áo sơ mi đến khuỷu tay.

Động tác của hắn rất chậm, gần như mỗi lần xắn lên một lớp lại phải cẩn thận vuốt đi những nếp nhăn. Đôi tay kia, mười ngón thon dài, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay được cắt gọn gàng, lộ ra vẻ trắng trẻo mềm mại khác hẳn với cô.

Thiếu nữ cuồng tay âm thầm si mê đôi tay này một chút, sau đó lại phát giác có gì đó không đúng.

Người này, mặc dù nhìn qua đang rất nghiêm túc xắn tay áo, nhưng rõ ràng có chút thất thần.

Bạn đã thấy ai xắn tay áo mười phút chưa?

Tô Cẩm nuốt chocolate trong miệng xuống, đưa tay chọc chọc cánh tay của người đàn ông rõ ràng không bình thường này.

“Lục Hi.” Cô khẽ gọi, “Anh làm sao vậy?”

Xúc cảm mềm ấm trên cánh tay khiến người đàn ông định thần lại, Lục Hi ngẩn ngơ nhìn theo đầu ngón tay trắng nõn đang chọc cánh tay mình về phía trước, nhưng ngay khi chạm vào đôi mắt của cô gái, hắn lại đột nhiên cúi đầu.

Khẽ gợi lên một nụ cười chua xót, không muốn che giấu mặt đê tiện tàn nhẫn độc ác của mình với cô, nhưng sau khi cô biết, thì lại không dám đối mặt.

Mặc dù đã nhiều lần tự nhủ, cô gái hắn đặt trong đáy lòng nhiều năm như vậy sẽ không làm hắn thất vọng, nhưng khi chuyện xảy đến, hắn vẫn sợ hãi.

Thậm chí, hắn còn không dám nhìn vào mắt cô.

Đôi mắt phượng xinh đẹp đen trắng rõ ràng kia, sẽ có vẻ sợ hãi và chán ghét sao? Sợ hãi sự tàn nhẫn độc ác của hắn, chán ghét sự lật lọng của hắn.

Lục Hi ơi Lục Hi, mày đã trở nên ra vẻ như vậy từ khi nào?

Cũng đúng, kể từ ngày gặp được cô, con nhím vốn dĩ võ trang đến không chút sơ hở là hắn liền không tự chủ được lật người lại trước mặt cô, để lộ ra cái bụng mềm mại của mình.

Nhiều năm như vậy, tất cả sự mềm mại mà hắn có đều dành cho cô, bởi vì quá để ý, cho nên không thể nhìn thấy một chút không vui nào từ đáy mắt cô.

Người có ý đồ với cô, cho dù là ngàn đao vạn hình cũng không quá! Hắn nảy sinh ác độc mà nghĩ, nếu…… nếu cô thật sự vì điều này mà sợ hắn, chán ghét hắn, thế thì hắn……

Hắn có thể làm gì đây?

Chỉ có thể tốt với cô gấp bội, tốt hơn nữa, để xóa sạch mọi thứ ngày hôm nay.

Cánh tay trần đột nhiên bị một xúc cảm non mềm bao trùm.

Lục Hi chớp mắt, bàn tay bao lấy cánh tay hắn mềm mại không xương, trắng nõn thon dài, vì đặc thù nghề nghiệp nên cô không để móng tay dài, cũng không sơn màu, đầu ngón tay đặt trên cánh tay hắn, mỗi một móng tay đều được cắt sửa tròn trịa đáng yêu, lộ ra màu hồng nhạt.

Đáy mắt đào hoa cuối cùng cũng có tiêu cự.

“Lục Hi.” Tô Cẩm nhíu mày hỏi lại lần nữa, “Rốt cuộc anh làm sao vậy?”

Lục Hi đột nhiên ngẩng đầu, yên lặng nhìn cô gái bên cạnh.

Gương mặt quen thuộc, dù môi hơi mím lại, giữa mày cũng nhíu chặt, nhưng đôi mắt phượng xinh đẹp lại đầy lo lắng và phiền muộn.

Không có sợ hãi.

Không có chán ghét.

Cô…… đang lo lắng cho hắn.

Ý thức được điểm này, Lục Hi ngẩn người, sau đó đáy lòng liền tràn ngập cảm giác mừng rỡ.

Hắn nghiêng người lại gần cô hơn, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, nôn nóng hỏi, “Cẩm Nhi, em không sợ tôi, cũng không chán ghét tôi sao?”

“Sợ? Chán ghét?” Tô Cẩm sửng sốt, “Anh đang nói gì vậy?”

“Tôi tàn nhẫn độc ác như vậy, còn lật lọng……” Lục Hi khẽ nói, đáy mắt tối lại.

Tô Cẩm chớp mắt, sững sờ.

Tàn nhẫn độc ác…… Ừm, hình như có, lật lọng…… Ừm, hình như cũng có.

Có điều, cô sẽ sợ hãi chán ghét hắn vì hắn tàn nhẫn độc ác, lật lọng với những người muốn hại cô sao?

Người đàn ông này, rốt cuộc đang nghĩ ngợi lung tung gì vậy?

Tô Cẩm có chút vô lực day trán.

Cô không phải là Tô Cẩm được nuông chiều đến không hiểu thế sự, cô là Tô Cẩm Nhi.

Tô Cẩm Nhi không cha không mẹ từ nhỏ, từ khi có ký ức đã lớn lên ở cô nhi viện, tự mình trưởng thành.

Thế giới này đen tối đến mức nào, cô vô cùng rõ ràng.

Bây giờ, có một người bảo vệ cô như thế này, có một người nói, hắn tuyệt đối không cho phép có người động tâm tư với cô trong phạm vi mà hắn biết, cho dù, chỉ là tâm tư.

Cho dù hắn thật sự tàn nhẫn độc ác lật lọng thì sao? Người không có tư cách sợ hãi và chán ghét hắn nhất chính là cô – người được hắn bảo vệ dưới đôi cánh của mình.

Vừa rồi cô ngây người, thật ra không phải vì khó tiếp nhận. Chỉ là ngạc nhiên mà thôi.

Một đứa trẻ lớn lên một mình, trước nay chưa bao giờ có người lên tiếng bảo vệ cô rõ ràng như vậy.

Cô chỉ kinh ngạc thôi.

Một lúc lâu sau vẫn thấy cô không nói gì, ánh sáng nơi đáy mắt Lục Hi dần dần tối lại, cho nên, không phải cô không sợ không chán ghét, chỉ là vừa rồi không nhớ? Cho nên, hắn tự mình nhắc đến?

“A……” Hắn khẽ cười một tiếng, đôi mắt vốn được bao phủ bởi một lớp sương lại tối đen đến dọa người.

Tô Cẩm đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình lập tức bừng tỉnh, người đàn ông trước mặt dựa vào lưng ghế, hai mắt hơi nhắm lại, mười ngón tay trắng nõn đan vào nhau đặt trước bụng, nhìn kỹ, còn mơ hồ hơi run rẩy.

Tô Cẩm chớp mắt, không hiểu sao lại cảm thấy Lục Hi lúc này có chút đáng thương.

Nghĩ như vậy, cô cong cong đôi mắt, đưa tay bao phủ hai tay của hắn.

“Được rồi, tôi không có sợ cũng không có chán ghét anh, hửm?’

Âm cuối hơi hất lên, ẩn chứa ý cười.

Ngữ khí…… rất giống đang dỗ một đứa trẻ.

Hàng mi dài của Lục Hi khẽ lay động, đột nhiên trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang phủ trên tay mình, xoay người nhìn cô gái trước mặt.

Đôi mắt đen trong vắt, đong đầy ý cười nhẹ nhàng.

Thật sự không có.

Niềm vui sướng lại dâng trào trong đáy lòng, chậm rãi đong đầy đáy mắt, đôi mắt đào hoa quyến rũ đầy vẻ mừng rỡ, cảm xúc tiêu cực dần lắng xuống, tất cả đều biến thành tràn đầy ấm áp và thỏa mãn.

“Cẩm Nhi……” Hắn đưa tay vuốt mái tóc dài đen nhánh của cô, ý cười ấm áp mà dịu dàng.

“Tôi đưa em về nhà.”

Tô Cẩm thử rút bàn tay trái đang bị hắn nắm ra, không rút được, mắt thấy hắn khởi động ô tô, bĩu môi nói: “Anh một tay sao anh có thể lái xe được?”

“Kỹ thuật của tôi tốt.” Lục Hi nhướng mày, quay đầu nhìn cô một cái, ngữ khí nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với người buồn bực vừa rồi.

Tô Cẩm không nói nên lời nhìn tên nhóc thay đổi sắc mặt nhanh như chớp này, đột nhiên nhớ tới một câu ngạn ngữ, “Trời tháng sáu, sắc mặt trẻ con, thay đổi thất thường.”

Bàn tay vốn dùng để an ủi bị người nọ nắm chặt trong tay, Tô Cẩm thở dài, lẩm bẩm: “Lục ba tuổi.”

“Em nói gì?” Người đàn ông lái xe chỉ mơ hồ nghe thấy cô đang nói nhưng lại không nghe rõ, vì thế mở miệng hỏi.

“Không có gì, anh tập trung lái xe đi.” Tô Cẩm chớp mắt, lại thử rút tay về, vẫn không thành công, đành phải từ bỏ.

Ngoài biệt thự nhà Tô Cẩm, một chiếc Porsche màu đen đã dừng trước cửa năm phút.

“Này!” Tô Cẩm trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, “Tôi về đến nhà rồi!”

Lục Hi chớp mắt, cuối cùng phải chậm rì rì buông lỏng tay dưới ánh mắt tràn đầy sát khí của cô gái.

Tô Cẩm xoa cổ tay có chút mỏi, hai má đột nhiên nổi lên một rặng ửng hồng.

“Lục Hi, tôi nghĩ……” Cô cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Tôi có lẽ, đại khái, có chút, bắt đầu……”

“Hửm?” Lục Hi nhướng mày.

“Thích anh.”

Giọng cô gái nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng Lục Hi lại nghe rõ vô cùng.

Cũng vì nghe được rõ ràng nên cả người hắn đều ngây ngẩn.

“Ngày mai gặp!” Tô Cẩm thấy hắn ngây người, mỉm cười mở cửa xuống xe.

Một lúc lâu sau, người đàn ông trong xe mới tỉnh táo lại.

Niềm vui sướng quá lớn không có chỗ chứa từ đáy lòng lan tràn ra, khi cô nói không sợ cũng không chán ghét, hắn cho rằng hắn đã đủ thỏa mãn, nhưng giờ khắc này, hắn mới hiểu được, thế nào là tham lam.

Tô Cẩm, em chính là hoa anh túc của anh, khiến anh thương nhớ đêm ngày, khiến anh muốn ngừng mà không được, khiến anh trở nên ngày càng tham lam.

Nhưng cho dù không đủ thỏa mãn, niềm vui sướng trong lòng vẫn lũ lượt tràn ra, đôi môi mỏng không tự chủ được cong lên, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, đôi mắt đào hoa chứa đầy ý cười, dường như muốn tràn ra.

“Mày nghe thấy không? Cô ấy nói bắt đầu thích tao rồi……” Hắn cong môi nói, cũng không biết đang hỏi ai.

Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại.

“Ngày mai gặp.” Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phía đông trên lầu hai, ý cười trong đôi mắt đào hoa vừa dịu dàng vừa rực rỡ.
Bình Luận (0)
Comment