Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ

Chương 33

Chiều ngày hôm sau, Tần An mang theo một chồng tài liệu dày bấm chuông cửa nhà sếp.

Tô Cẩm đang ôm laptop của Lục Hi xem kịch bản mới nhất, nhìn thấy người dạo này thường xuyên đến xem tiến độ là Tần An cũng không ngạc nhiên, chỉ vẫy tay với hắn rồi lại vùi đầu đọc kịch bản.

Thư phòng lầu hai.

Tần An đặt đống tài liệu trong tay lên bàn, trở tay kéo một chiếc ghế dựa qua ngồi trước bàn, vỗ chồng tài liệu dày cộp cười với Lục Hi đang ngồi sau bàn: “Sếp, 10 giờ hôm nay Lục tổng mới gửi cho tôi, anh xem, tôi làm việc nhanh chóng như vậy, anh khen thưởng chút đi?”

Khen thưởng? Lục Hi nhướng mày, ý cười trong đôi mắt đào hoa càng sâu hơn.

Đợi một lúc vẫn không thấy người đối diện nói gì, lúc này Tần An mới nhận ra có gì đó không ổn.

Lục Hi ngồi đối diện hắn, rõ ràng vẫn thanh tuấn cao thẳng, ôn nhuận như ngọc như trước, vẻ mặt còn mang ý cười, nhưng nụ cười này sao lại rợn người như vậy chứ?

“Cái đó……” Hắn đưa tay sờ sờ cái mũi, chỉ ra cửa nói: “Kịch bản vẫn chưa sửa xong, tôi còn có việc phải làm, sếp, tôi lượn trước đây!”

Còn chưa nói hết câu, người đã đi đến cửa.

Ngay khi hắn chạm vào tay nắm cửa, vừa mới nhẹ nhàng thở ra, giọng nói của Lục Hi liền vang lên từ phía sau.

“Đứng lại.”

Giọng nói không lớn, Tần An cố làm ra vẻ không nghe thấy, nhưng sau khi cân nhắc giữa ‘đau trước hay chết sau’ thì đành xoay người lại với vẻ mặt ai oán.

“Sếp, tôi thật sự có việc mà.”

Cơ thể vô lực dựa vào ván cửa ở phía sau, đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng về phía Boss nhà mình, vẻ mặt đầy khẩn khoản.

“Có việc?” Lục Hi cong môi cười, “Bận đi mật báo?”

Mật báo? Tần An sửng sốt, lập tức nhớ tới cuộc điện thoại tối hôm qua, trong lòng gióng lên một hồi trống, ánh mắt có chút ngờ vực nhìn về phía Lục Hi, sao sếp lại biết? Không phải đang lừa hắn đấy chứ?

Đảo mắt một vòng, trực tiếp giả ngốc.

“Khụ…… Sếp nói gì vậy? Mật báo gì cơ?”

Nhìn dáng vẻ đầy mờ mịt của hắn, Lục Hi khẽ hừ nhẹ một tiếng, có thể biết chuyện của hắn và Tô Cẩm rõ ràng đến như vậy trừ đương sự ra cũng chỉ có vị trợ lý thường xuyên đến cửa này.

“Nếu anh vẫn còn thời gian rảnh để đi mật báo, vậy thì bắt đầu chuẩn bị đoàn phim đi.” Hắn nói hết sức tùy ý.

Chuẩn bị đoàn phim?

Tần An hơi há miệng, một ánh mắt u oán lập tức phóng về phía Lục Hi.

Đó không phải là công việc của nhà sản xuất sao? Liên quan gì đến một trợ lý cá nhân như hắn chứ?

“Boss, chúng ta thương lượng một chút được không?”

“Thương lượng?” Lục Hi nhướng mày, đưa tay lấy điện thoại trên bàn, “Không bằng tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi, hỏi bà xem rốt cuộc là ai lắm chuyện như vậy, miễn oan uổng……”

“Đợi đã!” Tần An vội vàng ngăn Lục Hi đang làm bộ bấm điện thoại lại, bĩu môi, “Tôi đi theo Lão Nghiêm học hỏi việc chuẩn bị đoàn phim thì hơn.”

Lão Nghiêm là nhà sản xuất nổi tiếng của công ty chi nhánh Thâm Hải, hẳn là có thể giúp hắn, nếu không Lục Hi gọi cuộc điện thoại này, hắn thật sự sẽ không phải người nữa.

“Đi đi.” Nhìn dáng vẻ ủ rũ của trợ lý nhà mình, Lục Hị không nhịn được cười cười, “Bảo Lão Nghiêm giúp anh.”

Dù sao người hỏi chuyện cũng là mẫu thân đại nhân của hắn, nhắc nhở Tần An một chút, lần sau đừng cái gì cũng nói là được.

Vừa nghe những lời này, Tần An lập tức cười lên, hắn biết mà, sếp nhà mình đâu phải người không thông tình đạt lý như vậy.

“Được rồi.” Lục Hi giơ tay chỉ tài liệu trên bàn, “Lại mang cái này xuống đi.”

Tần An: “???”

Mặt đầy hoang mang.

Tô Cẩm thấy Tần An mang tài liệu lên rồi lại mang xuống, ngẩng đầu lên khỏi laptop ngạc nhiên nhướng mày, nhìn về phía Lục Hi bằng ánh mắt dò hỏi.

“Tôi định đến chỗ chú Tô một chuyến,” Lục Hi không trả lời mà chỉ hỏi, “Em có muốn đi cùng không?”

“Công ty ba tôi?”

“Ừ.”

“Vậy đi cùng đi.” Tô Cẩm bỏ laptop trên đầu gối xuống, đứng dậy khỏi ghế sô pha, “Tôi về nhà thay quần áo.”

Trên đường đến công ty, Tô Cẩm ôm một chồng tài liệu dày cộp lật xem.

“Đây là……” Cô khẽ nhíu mày.

“Giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, của Triệu thị.” Lục Hi cầm vô lăng, thuận miệng nói.

“Tôi biết là giấy tờ chuyển nhượng cổ phần của Triệu thị.”

Trên bìa có chữ viết, mặt sau có chữ ký.

“Vậy anh đến chỗ ba tôi làm gì?”

Tô Cẩm ngẩng đầu, có chút nghi hoặc, chẳng lẽ là nhờ ba giúp hắn xem giấy tờ có sơ hở gì không?

“Đưa sính lễ.” Lục Hi trả lời đầy ý cười.

Đưa sính lễ? Tô Cẩm chậm một nhịp mới hiểu ra, tự động bỏ qua từ ‘sính’ mà tập trung vào hai chữ ‘đưa lễ’. (tặng quà)

“Ba tôi sẽ không nhận đâu.” Cô lắc đầu, nghiêm túc nói.

Ba cô tuy là một thương nhân, nhưng trong xương cốt vẫn có chút khí chất văn thanh, loại bánh có nhân từ trên trời rơi xuống này chắc chắn sẽ từ chối thẳng thừng.

Cô nói nghiêm túc, Lục Hi lại chỉ gật đầu không nói tiếp.

Ai nói…… Hắn muốn tặng chú Tô?

Trụ sở Tô Thị tọa lạc ở Phổ An, nơi trung tâm nhất của Thâm Hải, khu vực tấc đất tấc vàng.

Lễ tân đương nhiên biết đại tiểu thư Tô gia, nhưng Lục Hi đứng cạnh Tô Cẩm lại thu hút sự chú ý hơn.

Cô ta vừa chào hỏi đại tiểu thư, vừa dùng khóe mắt đánh giá người đàn ông cao lớn thanh tuấn. Mãi đến khi Tô Cẩm dẫn Lục Hi vào thang máy mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, trực tiếp vào nhóm buôn chuyện của công ty.

Trên tầng cao nhất, Tô Trình Hải đã sớm nhận được tin từ bộ phận lễ tân, bảo thư ký pha sẵn cà phê.

Nhìn thấy Tô Cẩm mở cửa đi vào, cười vẫy tay với cô, “Sao hôm nay Tiểu Cẩm lại đến đây?”

Cô nhóc này, trước đây suốt ngày chạy đến công ty, nhưng từ sau khi ông cụ xảy ra chuyện lại không hề đến nữa.

“Không phải con tìm ba có việc đâu.” Tô Cẩm ngồi xuống ghế sô pha đơn bên bàn trà, nâng cằm nhìn người đàn ông phía sau.

“Lục Hi?” Tô Trình Hải sửng sốt, sau đó cười nói: “Ngồi đi.”

Lục Hi theo lời ngồi xuống sô pha đối diện Tô Trình Hải, đẩy giấy giờ trong tay qua.

“Chú Tô, chú xem cái này trước đi.”

Tô Trình Hải nhìn một chồng giấy tờ trước mặt, ngẩn người.

Giấy tờ chuyển nhượng cổ phần?

Lật từng trang, càng xem càng kinh hãi, dáng ngồi tùy ý ban đầu cũng trở nên nghiêm túc, đến trang cuối cùng, trên trán còn mơ hồ có vết mồ hôi.

Xem xong trang cuối cùng, Tô Trình Hải sửng sốt một lúc, trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn cậu con rể tương lai ngồi thẳng lưng ở đối diện, ngàn vạn câu từ đều biến thành tán thưởng.

“Thủ đoạn được lắm!” Ông không khỏi cười gật đầu.

Chuyện Triệu Văn Hoa là người đứng sau màn bắt cóc, Tô Cẩm đã nói với ông, chỉ là ông còn chưa kịp ra tay thì Triệu gia đã loạn hết cả lên.

Khi nghệ sĩ của Điện ảnh Thiên Ngữ thay phiên nhau lên hot search, ông đã đoán là bút tích của Lục Hi, cho nên đã trực tiếp thêm một chân vào khiến lửa càng cháy to hơn.

Nhưng ông không ngờ Lục Hi lại chơi lớn như vậy. Chỉ mới hơn nửa tháng đã gần như hoàn tất việc thu mua Triệu thị nhân lúc nội loạn.

Qua mấy năm phát triển, thực lực của Triệu gia chỉ đứng sau ba gia tộc lớn, mà bây giờ hơn 60% tài sản Triệu thị đang bày ra trước mặt ông.

“Chú quá khen.” Lục Hi cười, “Thật ra việc hoàn tất thu mua Triệu thị phần lớn vẫn là nhờ bút tích của anh cháu.”

“Đã hoàn tất rồi sao?” Tô Trình Hải có chút kinh ngạc.

“Vâng.” Lục Hi gật đầu, “90% Triệu thị, còn lại 10% Triệu Uy chủ động xin dừng, điều kiện là đưa Triệu Văn Hoa xuất ngoại.”

Dùng một người con trai đổi lấy 10% tài sản, tên Triệu Uy này…… Tô Trình Hải lắc đầu, lại không biết nói gì, có lẽ là người đáng thương tất có chỗ đáng giận.

“Chú Tô, lần này cháu tới là muốn nhờ chú thu nhận những thứ này vào danh nghĩa Tô thị.” Lục Hi nói tiếp.

“Thu nhận vào danh nghĩa Tô thị?” Tô Trình Hải sửng sốt, sau đó lắc đầu thẳng thừng, “Chuyện này không được.”

“Anh xem, tôi đã nói mà, ba tôi sẽ không nhận đâu.” Tô Cẩm đang dựa vào sô pha xem video ngước mắt nói chen vào.

“Chú Tô, chú đừng vội từ chối.” Lục Hi nhìn cô nhóc phá đám một cái, lại nhìn về phía Tô Trình Hải nói: “Mấy thứ này nhìn có vẻ nhiều, nhưng thật ra chỉ là một cái vỏ rỗng thôi.”

“Vỏ rỗng?” Tô Trình Hải ngẩn ra một chút.

“Vâng. Nếu không cũng sẽ không bị thu mua nhanh như vậy, từ năm ngoái Triệu thị đã bắt đầu xuống dốc, chẳng qua là che dấu tương đối kỹ mà thôi. Bây giờ Điện ảnh Thiên Ngữ đã bị tách ra, phần còn hữu dụng đã hợp nhất vào chi nhánh của Điện ảnh Thịnh Minh ở Thâm Hải.”

“Còn những phần khác, cả trụ sở và chủ nghiệp của Thịnh Minh đều không ở đây, giữ lại cũng không có tác dụng gì, cho dù phái người đến đây thì vực dậy cái vỏ rỗng này cũng không đáng. Một người đạo diễn như cháu lại không có hứng thú với kinh doanh, không bằng trực tiếp hợp nhất vào Tô thị.”

Lục Hi nói có tình có lý, thái độ cũng rất chân thành.

Tô Trình Hải thở dài, “Lục Hi, đây không phải chuyện như vậy. Nếu là của cậu, cho dù là vô dụng, cho dù không đáng giá, Tô gia chúng tôi cũng không thể cứ thế mà nhận được.”

“Nếu không……” Ông suy nghĩ, “Anh cậu thu mua hết bao nhiêu, tôi sẽ mua lại số cố phần này? Hoặc là sáp nhập nó vào Tô thị, sau đó chia cổ phần cho cậu?”

“Chú Tô.” Lục Hi cười có chút bất đắc dĩ, “Triệu gia tuy sa sút nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, sáp nhập vào Tô thị rồi chia cổ phần cho cháu, thế thì Tô thị có còn là Tô thị nữa không? Hẳn là chú hiểu rõ, đối với doanh nghiệp gia đình, quyền hành độc lập quan trọng đến mức nào. Hơn nữa việc thu mua……”

Tuy chưa nói xong nhưng Tô Trình Hải đã hiểu.

Thật ra ông cũng biết, mặc dù Tô thị là một trong ba gia tộc lớn ở Thâm Hải, nhưng sao có thể so với gia tộc có lịch sử trăm năm như Lục gia ở Kinh Châu? Dù ở quốc tế thì tập đoàn Thịnh Minh cũng xếp hạng hàng đầu.

Đó là thực tế, ông cũng không để ý, chỉ là chuyện này thực sự không dễ xử lý, vốn dĩ ông còn nghĩ Lục Hi không tiếp xúc với việc kinh doanh, có thể sẽ không rõ về vấn đề này, nếu thế thì dù có đập nồi bán sắt ông cũng muốn mua lại những thứ này, chỉ cần Tô thị có thể chống đỡ được là có thể lên một nấc thang, trở thành đứng đầu Thâm Hải danh xứng với thực.

Cơ hội tốt như vậy……

“Nhưng những thứ này……” Ông đặt tay phải lên chồng giấy tờ, có chút bất đắc dĩ.

“Thế này đi, chú Tô,” Lục Hi nhíu mày nghĩ, ngẩng đầu nói, “Chú thu nhận những thứ này vào Tô thị, sau đó để cổ phần đứng tên Cẩm Nhi, được chứ ạ?”

“Tiểu Cẩm?” Sắc mặt Tô Trình Hải hơi thay đổi.

“Đúng vậy, coi như là Triệu gia bồi thường cho Cẩm Nhi. Nếu như vậy chú Tô vẫn không chịu tiếp nhận, thế thì những công ty này chỉ có thể chờ đóng cửa thôi.”

Nhìn người thanh niên trước mặt mà đối với ông chỉ có thể xem là trẻ con, gương mặt thanh tuấn, tuy có một đôi mắt đào hoa có vẻ phong lưu đa tình, nhưng lại tốn nhiều tâm tư đối con gái ông một cách hiếm có, làm việc trong giới giải trí, nhưng trước nay lại chưa từng có tai tiếng…… Tô Trình Hải hơi lay động, đột nhiên hiểu ra, những thứ này e là vốn dĩ đã muốn đưa cho con gái mình chăng? Nhưng lại sợ Tiểu Cẩm không chịu nhận, cho nên mới vòng qua ông.

Thôi, ông quay đầu nhìn qua cô nhóc đang dựa vào sô pha chăm chú xem TV, nhìn cách mà hai người ở chung thì hôn ước này gần như là ván đã đóng thuyền. Nếu con rể tương lai đã có tâm tư như vậy thì ông thành toàn cho cậu ta là được.

Nghĩ như vậy, Tô Trình Hải cười gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment