Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ

Chương 52

Quả nhiên giống như anh trai nói, Lục phu nhân dường như rất thích mình?

Tô Cẩm nghĩ thầm, trên mặt nở nụ cười ngoan ngoãn với người phụ nữ xa lạ trước mặt.

Thật ra cũng không hẳn là xa lạ, mẹ của Lục Hi tên là Đổng Tuyết, cha bà là một nhà thư pháp nổi tiếng ở Kinh Châu, vô cùng yêu thương người con gái duy nhất là bà, Đổng Tuyết và Lục Bác An quen nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã ngây thơ hồn nhiên, sau khi kết hôn thì tình cảm ngày càng bền chặt, những tư liệu này hiện lên trong đầu cô, Tô Cẩm nhìn người phụ nữ trước mặt mặc dù đã ngoài năm mươi tuổi mà gương mặt vẫn còn trong sáng như trẻ con, ánh mắt hơi lộ ra chút hâm mộ.

Có lẽ, bác trai nhất định rất yêu bà ấy, nên bà ấy mới giữ nguyên được sự trong sáng như trẻ con, một trái tim thuần khiết chưa từng nhiễm bụi sau ngần ấy năm.

“Con ngoan, bác gọi con là Tiểu Cẩm được không?” Đổng Tuyết nhìn cô gái có chút mảnh khảnh trước mặt, nghĩ đến dáng vẻ cô nhóc này túc trực bên giường bệnh con trai mình, thiện cảm không khỏi tăng lên.

“Đương nhiên là được ạ.” Tô Cẩm cong khóe môi đáp, ngước mắt nhìn đôi mắt đào hoa đầy ý cười của Đổng Tuyết, nhất thời ngây người.

Lại nói tiếp, hai vị thiếu gia nhà họ Lục, anh cả Lục Cảnh giống ba, nho nhã lạnh lùng, em trai Lục Hi giống mẹ, dung sắc tinh xảo nhiều thêm phần thanh tuấn nam tính, đặc biệt là đôi mắt đào hoa cực kỳ giống mẹ. 

Đàn ông mắt đào hoa phần lớn đều phong lưu đa tình, còn phụ nữ mắt đào hoa thì không có gì khác ngoài quyến rũ.

Mặc dù Đổng Tuyết đã qua tuổi ngũ tuần, nhưng cuộc sống thuận lợi, bảo dưỡng phù hợp, cộng thêm khí chất được hình thành từ nhỏ, bây giờ tuy trên mặt có vài nếp nhăn mờ, nhưng vẫn không giấu được nét quyến rũ của đôi mắt kia. Lúc này bà có cảm tình với Tô Cẩm, đáy mắt tràn đầy ý cười, lại càng giống Lục Hi hơn.

“Mấy ngày nay chăm sóc Bé Tròn mệt lắm đúng không? Nhìn xem, gầy hết cả người rồi này.” Đổng Tuyết kéo tay Tô Cẩm, đau lòng nói.

Bé Tròn?

Tô Cẩm chớp mắt, đôi mắt phượng xinh đẹp hiện lên ý cười.

Bé Tròn = Lục Hi?

Tô Trình Hải và Hàn Mộng nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ khi thấy Đổng Tuyết thân thiết kéo Tô Cẩm nói chuyện, hình như…… Tô Cẩm là con gái bọn họ mà? Đây là cướp thoại sao?

Nhưng bất đắc dĩ thì bất bất đắc dĩ, nhìn con gái mình thân mật với mẹ chồng tương lai, hai người cũng được an ủi phần nào, ít nhất có vẻ không cần lo lắng sau này bé con về nhà chồng sẽ bị bắt nạt.

Bên kia Đổng Tuyết đã giới thiệu hai người đàn ông còn lại của nhà họ Lục với Tô Cẩm.

Khi bọn họ vào phòng bệnh, Lục Hi cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy ba mẹ đến, chỉ là nhìn Lục Cảnh nhướng mày hỏi: “Anh, không phải em hôn mê năm ngày sao, sao anh còn ở đây? Ngạn Hòa không gọi điện một ngày ba lần qua thúc giục anh à?”

Ngạn Hòa là trợ lý của Lục Cảnh, đi theo Lục Cảnh đã được gần mười năm, tuy gọi là trợ lý, nhưng dù là năng lực hay địa vị thì đều không thua gì phó tổng.

Lục Cảnh nghe vậy, sắc mặt thanh lãnh dịu đi, mỉm cười.

“Em còn hôn mê, sao anh có thể yên tâm trở về được.”

Khác với giọng nói trầm thấp nhã nhặn của Lục Hi, giọng anh thiên hướng thanh lãnh hơn, giống như gương mặt kia của anh vậy.

Đại thiếu gia nhà họ Lục tính cách thanh lãnh, Tô Cẩm chớp mắt, nhìn Lục Cảnh mỉm cười, đôi mắt đen nhánh đầy vẻ ôn hòa, trong đầu đột nhiên nảy ra ba chữ to.

Mê em trai.

Lục Hi nghe vậy cười cười, quay ra chào hỏi mọi người.

“Lục Hi.” Tô Trình Hải đứng bên giường, nhìn người thanh niên trên giường sắc mặt đã có chút huyết sắc, nói: “Lần này cảm ơn cậu.”

Không nói cảm ơn chuyện gì, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu.

Một vụ tai nạn không nhẹ không nặng, Tô Cẩm ngồi ghế phụ bình an vô sự đều là nhờ người thanh niên này xả thân bảo vệ.

Nói đến chuyện này, ngay cả ba người nhà họ Lục cũng nhìn qua.

Đặc biệt là Đổng Tuyết, bà hiểu rõ nhất hai người con trai của mình, con trai cả mặc dù tính cách lạnh lẽo tẻ nhạt, nhưng ít nhất còn có một thanh mai Tiếu Nhã ở bên, người ngoài cuộc tỉnh táo đều biết hai người sớm muộn gì cũng sẽ tu thành chính quả, dù bà luôn thúc giục anh, nhưng cũng không quá lo lắng.

Con trai út mới là người khiến bà lo lắng, Lục Hi mặc dù bề ngoài ôn hòa, nhưng thực chất bên trong lại lạnh nhạt kiêu ngạo, ngay cả thời thanh xuân dễ rung động nhất cũng không thấy hắn đối xử đặc biệt với cô gái nào. Cho nên lúc trước khi ông cụ nhắc tới chuyện hôn ước này, bà mới lấy lý do không thể chia rẽ nhân duyên của Lục Cảnh và Tiếu Nhã để đẩy hôn ước này cho con trai út, không phải muốn ép buộc hắn, chỉ là để hắn đi gặp, hai người tiếp xúc một chút, nếu thật sự không có duyên thì coi như không có chuyện này. Nhưng không ngờ, con trai mình lại rơi vào lưới tình, thậm chí còn liều mạng vì vợ tương lai. Chủ yếu là vì bà muốn làm mẹ chồng lắm rồi, mong ngóng con dâu suốt bao nhiêu năm, chứ nếu là người khác thì không biết sẽ hành cô thế nào đâu.

“Chú Tô.” Lục Hi dựa vào đầu giường, môi mỏng hơi cong lên mỉm cười, “Đây là chuyện cháu nên làm.”

Trước mặt gia trưởng, nói những lời này cũng không quá mức, thậm chí còn rất súc tích, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, không hiểu sao Tô Cẩm lại đỏ mặt.

“Anh, ngày mai anh về Kinh Châu à?” Lục Hi ngẩng đầu hỏi.

“Ừ,” Lục Cảnh gật đầu, “Phía công ty còn trì hoãn nữa chắc Ngạn Hòa sẽ đến giết anh mất.”

“Vậy ba mẹ thì sao?”

“Ba mẹ……” Lục Bác An vừa mở miệng đã bị vợ kéo tay áo, ông dừng lại, nhìn về phía vợ mình.

“Gần đây tôi và Bác An cũng không bận chuyện gì, nếu đã đến Thâm Hải, hay là nhân tiện tổ chức lễ đính hôn cho tụi nhỏ luôn?” Đổng Tuyết nhìn về phía Tô Trình Hải và Hàn Mộng nói, vẻ mặt trưng cầu ý kiến.

Lễ đính hôn?

Ánh mắt của những người ở đây đều sáng lên.

Tô Trình Hải và Hàn Mộng nhìn nhau một cái, làm vợ chồng bao nhiêu năm, đương nhiên đã nhìn ra ý tứ trong mắt nhau.

“Cùng được.” Tô Trình Hải gật đầu, cười nói: “Mặc dù hai nhà chúng ta có hôn ước, nhưng chung quy vẫn chưa tổ chức một buổi lễ đính hôn nghiêm túc. Các con thấy thế nào?”

Câu cuối cùng là hỏi hai đương sự.

Tô Cẩm chớp mắt, gò má vẫn chưa hết ửng đỏ, bây giờ nghe thấy câu hỏi này, chỉ có thể gật đầu trong ánh mắt của mọi người.

Lục Hi đương nhiên không có ý kiến, mặc dù hắn chỉ mong sao biến đính hôn thành kết hôn luôn, nhưng cô gái nhà mình còn chưa tốt nghiệp đại học, hắn cũng không trông đợi ba vợ sẽ đồng ý với ý tưởng này của mình.

“Được, thế quyết định như vậy đi.” Đổng Tuyết mỉm cười vỗ tay, kéo Hàn Mộng nói: “Nào nào nào, Mộng Mộng, chúng ta nghiên cứu ngày lành tháng tốt đi.”

——————

Vì sức khỏe của Lục Hi nên sau khi trưng cầu ý kiến của bác sĩ, hai nhà đã bàn bạc tổ chức lễ đính hôn vào ngày 15 tháng 2. Ngày cuối cùng của Lễ Tình Nhân, cũng là ngày 23 tháng 12 âm lịch, cách Tết Nguyên Đán một tuần, vừa là ngày bắt đầu kỳ nghỉ đông của tập đoàn Thịnh Minh.

Tô Cầm ngồi bên giường Lục Hi, quay lưng về phía cửa sổ, ánh hoàng hôn vàng nhạt xuyên qua cửa sổ bao trùm lên cô. Cô hơi cúi đầu, vì ngược sáng nên ngũ quan có chút mơ hồ, chỉ lờ mờ lộ ra hình dáng.

“Cẩm Nhi.” Nhìn cô gái dừng lại động tác trên tay, Lục Hi lên tiếng gọi.

“Hả?” Tô Cẩm ngước mắt nhìn hắn.

Đôi mắt phượng trong veo sáng ngời, đồng tử đen nhánh in rõ bóng dáng của anh.

Ánh mắt đó quá chuyên chú, đến mức Lục Hi hơi thất thần.

“Lục Hi?” Tô Cẩm bất mãn bĩu môi, gọi lại.

Lục Hi định thần lại, lấy quả táo và con dao từ tay Tô Cẩm, vừa rút khăn giấy lau tay cho cô vừa hỏi: “Em thích lễ phục như thế nào? Kiểu Trung hay là kiểu Tây?”

Tô Cẩm ngẩn người rồi mới hỏi lại: “Có thể mặc lễ phục kiểu Trung đính hôn hả?”

“Có gì mà không thể?” Lục Hi nắn b óp bàn tay nhỏ mềm mại của cô, cong môi cười nói: “Hôn lễ của chúng ta, quan tâm người khác như nào làm gì?”

Chậc chậc, câu này.

Tô Cẩm nhướng mày, bắt được từ khóa, “Hôn lễ?”

Đôi mắt phượng của cô hơi nhướng lên, sóng nước trong mắt lấp lánh, ngay cả một ánh mắt trêu chọc cũng toát lên vẻ rất quyến rũ.

“Khụ.” Lục Hi ho nhẹ một tiếng, rời mắt khỏi đôi mắt đó, nói, “Anh nói nhầm.”

Nói nhầm?

Tô Cẩm liếc nhìn hắn, giấu đi ý cười trong mắt.

Nói nhầm gì chứ, người đàn ông này chỉ mong sao kết hôn luôn chứ gì?

“Cẩm Nhi, để anh thiết kế lễ phục của chúng ta nhé?” Nhìn vẻ mặt cô gái nhà mình, Lục Hi nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Anh?” Tô Cẩm quả nhiên bị rời sự ý chú, chỉ là nghe hắn nói thế lại có chút nghi hoặc, “Anh biết thiết kế trang phục sao?”

‘Em coi thường ai đấy?” Lục Hi cũng nhướng mày, “Có nhớ bộ Hán phục lần trước anh tặng em không?”

“Nhớ chứ.” Tô Cẩm gật đầu, bỗng nhiên ý thức được, “Anh?”

Hai từ giống nhau, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn khác nhau.

Lục Hi yên lặng gật đầu.

“Nhưng mà……” Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn hắn, “Hán phục hẳn là có khuôn mẫu.”

“Cũng là anh thiết kế!” Lục Hi giận dỗi, giơ tay xoa đầu cô gái nhỏ, “Mau nói đi, em thích phong cách gì.”

“Vậy,” Tô Cẩm đảo mắt, “Em thích cả kiểu Trung và kiểu Tây thì phải làm sao?”

Thích cả kiểu Trung và kiểu Tây?

Lục Hi ngạc nhiên, sau đó mới nhận ra, cô nhóc này, không tin tưởng kỹ thuật của hắn, cho nên muốn làm hắn biết khó mà lui sao?

Không phải chỉ là kết hợp phong cách Trung Quốc và phương Tây sao? Thật sự tưởng hắn sống hơn một ngàn năm vô ích à?

Có điều……

“Ừm, hơi khó đấy, nhưng mà anh sẽ cố gắng.” Hắn chớp mắt, “Nể mặt anh nỗ lực như vậy, cho dù có xấu Cẩm Nhi cũng sẽ mặc đúng không?”

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn thẳng cô gái trước mặt, hất cằm về phía cái chân bị băng bó, đáy mắt đầy ý cười.

Đây là làm ơn bắt báo đáp hả? Đúng không?

Tô Cẩm thở dài, nhìn người trước mặt, không nói được chữ ‘không’.

Thôi, dù sao hai người đều phải mặc, cùng lắm thì mất mặt cùng nhau!

Mang ý niệm thấy chết không sờn, Tô Cẩm cắn răng gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment