Diệp Thù Yến từ phía sau ôm lấy cô: "Trước tiên cứ tạm sắp xếp vậy đã, sau đó chúng ta quy hoạch sẵn mọi thứ, rồi chính thức di chuyển, thế nào?”
m Đường Noãn nghe anh nói xong, bỗng nhiên sinh ra mong chờ, cuộc sống của hai người họ sẽ như thế nào đây?
Diệp Thù Yến cũng rất chờ mong: "Em thích phong cách gìr?”
“Hay là chúng ta chuyển tất cả các phòng chức năng lên trên cùng, để bên dưới là không gian sinh hoạt của chúng ta, có được không?”
Đường Noãn cũng nghĩ ra một ý tưởng không tồi: "Phòng thể dục nên dùng làm phòng thay đồ, phòng sách thì nên giữ lại một phòng, rạp chiếu phim trong nhà...”
"Giữ cái này.”
Diệp Thù Yến kiên quyết nói.
“Lưu manh!” Đường Noãn duỗi tay muốn véo anh, Diệp Thù Yến ‘rít’ lên một tiếng, mạnh mẽ hôn cô, tỏ vẻ lưu manh cho cô thấy.
Hai người vừa nói vừa cười, rồi thu dọn đồ đạc Diệp Thù Yến tạm thời chuyển xuống, treo quần áo vào phòng để đồ của Đường Noãn trước, vào phòng vệ sinh cất khăn tắm và cốc đánh răng, nhìn thấy phong cách cá nhân tối giản của anh, Đường Noãn cười nói: “Em chọn đồ đôi với anh nhé.”
Diệp Thù Yến ôm cô từ phía sau: "Có người yêu rồi, tự nhiên sẽ chọn theo người yêu.”
Sau đó, anh hôn lên má cô, mỉm cười: "Hoặc là chọn theo nữ chủ nhân.”
Nghe lời âu yếm xong, cô không nhịn được muốn ôm lấy anh, vừa nghĩ xong, cô liền quay người lại. Diệp Thù Yến hơi cúi người ôm cô lên, Đường Noãn treo trên người anh như một con gấu túi, cúi đầu hôn anh: "Diệp Thù Yến, sao anh lại tốt như vậy?”
Diệp Thù Yến ngẩng đầu, bắt chước giọng điệu của cô: "Bởi vì em xứng đáng với điều tốt nhất.”
Đường Noãn cụng đầu vào trán anh, tức giận nói: "Đáng ghét.”
Nhưng chỉ hai giờ sau, Đường Noãn rúc trong chăn quyết định rút lại câu này, đàn ông đều là đồ dối trá! Thì ra sau khi dọn dẹp xong thì cũng đã muộn, hai người tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị nghỉ ngơi. Diệp Thù Yến nhìn tấm ga trải giường màu xanh lá tươi mát trên giường của Đường Noãn, đột nhiên muốn thay một tấm khác, Đường Noãn không hiểu nên hỏi: "Sao vậy? Liễu Liễu vừa mới thay trước khi chúng ta về mà.”
Liễu Liễu là trợ lý sinh hoạt của họ.
Diệp Thù Yến không nói lý do, nhưng lắc đầu một cách khó hiểu để bày tỏ rằng anh không thích nó, muốn thay cái khác. Đường Noãn mở tủ lấy ra một chồng ga trải giường cho anh chọn, nhưng anh không ưng cái nào, lên lầu lấy một bộ khác xuống. Đường Noãn nhìn bộ trải giường màu xám đậm, có chút buồn cười: "Anh không thích khăn trải giường màu sáng sao?”
“Vậy sao anh ở được khách sạn vậy?”
Khách sạn toàn đồ màu trắng thôi.
Diệp Thù Yến đã bắt đầu dọn giường: "Trước đây không thành vấn đề.”
Vậy tại sao hôm nay lại thế? Đường Noãn không hiểu, chẳng lẽ, ngày đầu tiên ngủ cùng giường với cô có ý nghĩa gì đặc biệt sao? Vậy tại sao nó phải là màu tối? Mãi cho đến khi cô bị lột hết quần áo, nằm ở trên giường bất lực khóc lóc, Diệp Thù Yến mới vuốt ve cánh tay cô, dồn dập thì thầm vào tai cô: "Em xem, thật đẹp...”
Lúc đó Đường Noãn mới hiểu ra nguyên nhân, nhưng đã quá muộn. Diệp Thù Yến cứ như vậy nhìn ngón tay mảnh khảnh của cô phí công níu lấy chúng nó, cơ thể ngọc như tuyết của cô bất lực vùng vẫy trong đó, đôi chân nhỏ bé của cô tùy ý đá vào đó... Mọi thứ trên bộ ga giường tối, phối với tiếng khóc yếu ớt của cô, trở nên đẹp đến kinh ngạc. Đôi mắt anh dần tối lại, anh muốn làm cho cô đẹp hơn... và ngon miệng hơn.
Kết quả của việc Diệp Thù Yến mất kiểm soát là suýt chút nữa vào ngày thứ ba sau khi cầu hôn xong đã bị đuổi khỏi nhà, sở dĩ không có thành công là bởi vì Đường Noãn đã bị lăn qua lăn lại đến không còn sức lực. Sáng tinh mơ sau khi tỉnh dậy, Diệp Thù Yến ân cần giúp cô xoa bóp eo, thậm chí còn ôm cô đến phòng ăn ăn cơm, đồng thời còn bảo đảm sẽ không chạm vào cô trong vòng hai ngày nữa thì mới miễn cưỡng có được cơ hội ở nhà quan sát.