Vừa lúc ở ngay ven đường, không hiểu sao bị mắc kẹt trong đám đông rồi bị cuốn đi về phía trước, cô lập tức quay đầu gọi Diệp Thù Yến một tiếng mới phát hiện làm uổng phí, xung quanh là những tiếng hú phấn khích của những người trẻ tuổi, giọng nói của cô hoàn toàn không thể truyền ra ngoài. Trước đây có Diệp Thù Yến bảo vệ, cô chưa bao giờ cảm thấy đám đông lại chen lấn nhau như vậy, lúc này phía trước phía sau bên trái bên phải đều bị kẹp chặt, ngoại trừ việc tiến lên thì hoàn toàn không động đậy được.
Phía sau cũng có người la hét, bị tách rời ra không phải chỉ có một hai người, còn có người hô to: “Đừng chen lấn, sắp ngã rồi đây này.”
Đường Noãn càng không dám quay đầu lại nữa. Trong một dòng người như vậy, nếu như đi ngược chiều có thể xảy ra vụ giẫm đạp có thể gây c.h.ế.t người đó.
Cô cúi đầu muốn lấy điện thoại di động, lại phát hiện trong tay chỉ có nước, không biết từ lúc nào mà điện thoại bị chen rớt rồi, khoảnh khắc này cô mới thực sự hoảng hốt.
Nếu Diệp Thù Yến không thể tìm thấy cô thì sao?
Đường Noãn bình tĩnh lại, nghĩ tới việc bọn họ đã hẹn nhau lên đỉnh núi rồi vậy thì lên đỉnh núi đợi anh, nhưng lúc đi đến ngã ba đường, cô lại cố hết sức đi tiếp con đường dẫn lên đỉnh núi, nhưng dù thế nào đi nữa cô cũng không thể chen qua được.
Cặp đôi vợ chồng trung niên bên cạnh thấy cô sắp bị chen đến điên rồi, vội vàng hét lớn: “Cô gái nhỏ, đừng chen nữa, như vậy rất nguy hiểm đó, ngã xuống sẽ phiền phức, đi đến bãi sông bên kia rộng rãi hơn là tốt rồi. Cô xem như đang giờ cao điểm của tàu điện ngầm đi.”
Nhưng mà trước giờ cô không chen lấn ở tàu điện ngầm. Đường Noãn đột nhiên có chút muốn khóc, cô chưa bao giờ nghĩ dòng người lại đáng sợ như vậy.
Giống như trở lại cái năm tám tuổi bị rơi xuống nước, cũng là bị kẹt trong biển không cách nào lên xuống được như vậy, Đường Noãn cảm thấy có chút hụt hơi: "Diệp Thù Yến, Diệp Thù Yến …"
Mắt cô không tự chủ được bắt đầu mơ hồ đi, cô vội vàng nhấc tay lên miễn cưỡng ép bản thân phải giữ bình tĩnh, không được, cô phải giữ vững bước chân, đừng sợ, đợi một lát nữa dừng lại, tìm một người mượn điện thoại di động gọi cho Diệp Thù Yến cũng được.
Không được sợ … nhưng thực sự rất đáng sợ... Cái cảm giác đó gọi là sự tuyệt vọng mà gọi trời trời không thấu gọi đất đất không nghe vậy …Diệp Thù Yến, anh đang ở đâu …Đột nhiên cánh tay của cô bị một bàn tay to khỏe mạnh giữ lấy, Đường Noãn giật mình, ngay sau đó một lồng n.g.ự.c rộng lớn như lửa áp vào lưng cô vững vàng bảo vệ cô, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, còn mang theo chút lo lắng: “Noãn Noãn, anh ở đây, đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây.”
Áp lực xung quanh cô đột nhiên giảm bớt, những giọt nước mắt Đường Noãn kiềm nén đột nhiên luôn ra, quay đầu lại nhìn anh: “Diệp Thù Yến...”
Diệp Thù Yến dang hai tay ra bảo vệ cô rồi tiến về phía trước theo dòng người, giọng nói còn có chút hổn hển: “Ừm , anh ở đây, đừng khóc.”
“Ngoan, nhìn về phía trước, đừng để bị ngã.”
Đường Noãn nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, sợ lại phải tách ra khỏi anh, mãi cho đến khi đi qua ngã ba kia, đi đến bãi sông thoáng đãng, dòng người tản đi, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Diệp Thù Yến mới dám phân tâm nhìn Đường Noãn, nhìn thấy cô khóc đến nỗi đôi mắt đỏ hoe thì đau lòng lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng nói: “Không sao nữa, em đừng sợ.”
Đường Noãn không kiểm soát được mím môi, vùi đầu vào trong lòng anh bắt đầu khóc.
Diệp Thù Yến ôm lấy cô một lát rồi lại xoa đầu cô, nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Được rồi, được rồi, anh ở đây mà …”Qua một lúc sau, Đường Noãn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Diệp Thù Yến đưa tay lên lau nước mắt cho cô, hôn lên trán cô.