Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm

Chương 221

Lúc này Đường Noãn mới cảm thấy có chút xấu hổ, cô vậy mà bởi vì suýt nữa đi lạc mà khóc, từ khi nào cô trở nên già mồm như vậy. Diệp Thù Yến cười nói: “Em đã rất lợi hại rồi, hơn nữa vẫn luôn bình tĩnh, nếu lúc đó em quay đầu lại, anh mới thực sự bị dọa c.h.ế.t đó.”

Vừa nói anh vừa nhìn đường đi xuống, cách với thời gian b.ắ.n pháo hoa càng gần, người phía sau càng ngày càng đông, con đường nhỏ đó bị kẹt kín người, nếu đi ngược chiều lại thì rất là nguy hiểm.

Diệp Thù Yến nhìn trái nhìn phải, kéo cô đi tìm một chỗ đứng cách xa dòng sông, hỏi Đường Noãn: “Ở đây em có sợ không?”

Đường Noãn lắc đầu: “Không có lố lăng như vậy đâu.”

Thật ra thì ngoại trừ bãi biển, còn những thể loại khác như bể bơi, sông hồ đều được, chỉ cần đừng quá gần mặt nước, chỉ là cái lần ngã xuống hồ vào tiệc sinh nhật Giang Miểu lần trước mới có chút ám ảnh đối với nước. “Vậy chúng ta tạm thời đứng ở đây ngắm, đợi đến lúc chính thức bắt đầu, người chắc hẳn sẽ ít đi, đến lúc đó lại đi ra.”

Đường Noãn gật đầu, lúc này mới hỏi: “Sao anh tìm được em? Em làm mất điện thoại rồi, còn tưởng rằng anh sẽ lên đỉnh núi.”

Nói xong còn có chút sợ hãi.

Diệp Thù Yến chỉ vào n.g.ự.c cô nói: “Anh nghe thấy em gọi anh.”

Đường Noãn còn tưởng rằng anh nói đến khả năng đọc tâm: “Anh vẫn luôn cách em không xa?”

Diệp Thù Yến nói: “Cách khá xa, nhưng cho dù cách xa mấy thì anh cũng có thể nghe thấy giọng nói của em.”

Đường Noãn chớp chớp mắt: “Cái dị năng này của anh còn có thể tùy theo suy nghĩ của anh mà trở nên mạnh hơn hả?”

Diệp Thù Yến mỉm cười: “Chỉ có em.”

Đường Noãn lại nói: “Chỉ trở nên mạnh hơn đối với em?”

Lúc rất nhớ cô thì sẽ trở nên mạnh hơn? Vậy lúc bình thường cô có cần phải để ý suy nghĩ của mình không. Diệp Thù Yến nhéo eo cô, bế cô lên để cô treo trên người anh, đè đỉnh cô xuống vạch trần vào điểm mà có lẽ cô không thích nhất: “Lúc nào cũng mạnh mẽ với em.”

“Lúc bắt đầu, khoảng cách có hiệu quả của anh là năm mét.”

Đường Noãn nhất thời sững sờ, năm mét? Không đúng, lúc mới bắt đầu … vì vậy sau này còn thay đổi?

Nhìn ánh mắt khẳng định của Diệp Thù Yến, cô không khỏi lẩm bẩm: “Vậy bây giờ là bao nhiêu?”

Diệp Thù Yến suy nghĩ một lúc: “Anh đứng ở lối vào ngõ nhà em là có thể nghe thấy em đang nhớ anh.”

Đường Noãn vô thức ước tính một lát, vậy khoảng cách đó dường như là một trăm mét. Cô ngơ ngác nhìn anh, vậy không phải ngay từ đầu mọi tâm tư của cô đều đã bị lộ trước mặt anh rồi sao?

Cô đột nhiên nhớ tới đêm cầu hôn ngày hôm đó, khó trách anh đột nhiên nói mấy cái không theo lẽ thường, còn có mấy bộ phim gì đó, lúc đó sau khi cô bị anh mê hoặc lăn qua lăn lại rồi quên mất, lúc này anh nói ra cái sự thật này...

Đường Noãn nhớ lại mình đã suy nghĩ những thứ gì, đột nhiên không thể không sợ hãi, càng thêm suy sụp. Diệp Thù Yến ôm chặt cơ thể đang giãy giụa của cô, đang định thuyết phục cô, lại nghe cô nghĩ: [Một trăm mét không thể tâm thần phân liệt được]

Diệp Thù Yến không nhịn được cười, đưa tay sờ đầu cô nói: “Em không cần phải tâm thần phân liệt, không, dù em có tâm thần phân liệt hay không thì em đều đáng yêu.”

Đường Noãn cau mày nhìn anh: “Anh không thể kiểm soát được chuyện này sao? Ngay cả người thân thiết nhất cũng cần có sự riêng tư.”

Diệp Thù Yến nói: “Anh cũng đã mấy cách rồi nhưng không được.”

Anh nhìn đôi lông mày đang nhíu lại của Đường Noãn, cười nói: “Vì vậy chỉ đành phải chấp nhận thôi.”

Đường Noãn nhìn anh, mà Diệp Thù Yến lúc này trông giống như một bậc trưởng lão nhìn xa trông rộng, thông suốt lại bao dung: “Noãn Noãn, không ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra trong cuộc đời của một người, giống như việc em và Đường Tinh bị bỏ rơi, còn anh thì có năng lực kì quái không cách nào kiểm soát được.”

Bình Luận (0)
Comment