Vị Hôn Phu Của Tôi Có Thuật Đọc Tâm

Chương 234

Này không phải khoe là gì?

[Quả nhiên không sợ trễ cơm ngon, cuối cùng vẫn là mình đến nhất, hahaha]

Diệp Thù Yến không để ý anh ấy, mặt vô cảm đi họp.

Tóm lại, chuyện mang thai vừa xác nhận, Văn Tinh Xuyên và Đường Nguyệt liền trở lại phong cách nhanh như chớp: Cầu hôn, đính hôn, kết hôn, trong ba tháng, nhân lúc bụng Đường Nguyệt chưa lớn đã làm xong toàn bộ.

Trong hôn lễ, Văn Tinh Xuyên ỷ có Đường Nguyệt rốt cuộc cũng nghe được một tiếng “Anh rể” của Diệp Thù Yến, anh ấy lập tức cười lộ ra tám cái răng lớn. Đường Noãn không cần hỏi Diệp Thù Yến cũng biết nói chung anh ấy lại có ý tưởng đại nghịch bất đạo gì, dáng vẻ phấn khởi kia, Đường Noãn nghi ngờ ít nhất một phần ba là vì anh ấy được làm anh rể của ông chủ.

Lúc kết thúc hôn lễ trở về nhà, cả đường Diệp Thù Yến đều trầm tư.

Lúc đầu Đường Noãn còn tưởng anh đang suy nghĩ xem xử lý chuyện công tu trong thời gian Văn Tinh Xuyên và Đường Nguyệt đi hưởng tuần trăng mật thế nào, kết quả lại nghe anh nói: “Em nói anh có nên điều Văn Tinh Xuyên đến chi nhánh châu Âu không? Anh ta có thể dẫn Đường Nguyệt đi cùng.”

Đường Noãn cười muốn chết, thế mà anh lại muốn đóng gói tiễn anh ấy chung với Đường Nguyệt.

“Đường nháo, chị cả em học pháp luật trong nước, ra nước ngoài làm cách nào phát triển sự nghiệp được.”

Diệp Thù Yến thở một hơi thật dài, cực kỳ đáng thương tựa vào trên người Đường Noãn: “Văn Tinh Xuyên tìm được núi dựa rồi.”

Đường Noãn vươn tay sờ đầu anh: “Anh cũng có mà, chỗ chị ả em giúp anh, sau đó anh sẽ dùng tăng ca uy h.i.ế.p anh ấy!”

Diệp Thù Yến lập tức ngồi thẳng người, ôm lấy cô cười nói: “Vợ tốt nhất.”

Đường Noãn cũng cười, ai có thể nghĩ tới, đường đường là chủ tịch kiêm tổng tài Diệp thị sẽ vì một chuyện “Anh rể cả” mà phát sầu chứ?

Sau khi về đến nhà, hai người đi thay đồ trước, lại bận rộn trong thư phòng một lúc, rồi dì Hà gọi bọn anh ăn cơm tối.”

Tổ yến?”

Dì hà cười bảo: “Không phải cô hơi ho à? Đúng lúc món này làm nhuận phổi.”

Đường Noãn uống một bát, rồi cùng Diệp Thù Yến lên giường nghỉ ngơi sớm, hôn lễ Đường Nguyệt hôm nay, họ cũng mệt lả.

Không biết mệt quá hay như nào, đến buổi tối Đường Noãn ngủ không an ổn lắm, nửa đêm đột nhiên gặp ác mộng mà tỉnh lại. Diệp Thù Yến nghe thấy động tĩnh cô, anh mơ mơ màng màng mở mắt, nhẹ nhàng vỗ lưng cô hỏi: “Làm sao vậy?”

Đường Noãn cố gắng chui ra từ trong n.g.ự.c anh: “Em mơ thấy mình nhảy lầu.”

Trong giọng cô vẫn còn sợ hãi. Diệp Thù Yến lập tức mở mắt.

Liền nghe Đường Noãn nói tiếp: “Em mơ thấy chuyện trong sách.”

Cô ngửa đầu nhìn Diệp Thù Yến: “Anh Thù Yến, em vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, trong sách miêu tả hai chuyện liên quan tới chúng ta, dù nguyên nhân khác nhau, nhưng chung quy chuyện phát sinh đều giống nhau, ví dụ như chúng ta vẫn kết hôn, ví như anh rời khỏi Diệp thị... Thế thì có phải chứng minh em vẫn sẽ nhảy lầu không?”

Diệp Thù Yên ôm chặt cô, cúi đầu hôn lên trán cô: “Đừng nói nhảm, đang tốt nhảy lầu cái gì?”

Đường Noãn vẫn cảm thấy tâm phiền ý loạn: “Kỳ thực em vẫn luôn rất kì lạ, coi như em thực sự cực đoan giống như quyển sách kia, xa cách lạnh nhạt với tất cả mọi người, nhưng em tuyệt đối sẽ không dễ nhảy lầu tự sát như vậy.”

Tối nay không biết làm sao, tất cả vấn đề cô đã không thèm suy nghĩ rất lâu đều hiện ra “Mục đích quyển sách đó xuất hiện trong đầu em là gì? Nếu đây chỉ là ảo giác của em, vậy tại sao anh lại có thuật đọc tâm?”

“Thế nên, có phải xuất phát từ nguyên nhân nào đó, em vẫn sẽ nhảy lầu đúng không?”

“Đừng nói nhảm.”

Diệp Thù Yến trấn an cô: “Mặc kệ lý do quyển sách đó xuất hiện là gì, thì không phải bây giờ cốt chuyện đã thay đổi hoàn toàn rồi sao? Em làm gì có lý do nhảy lầu?”

Quả thật Đường Noãn nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra nguyên nhân cô nhảy lầu, có lẽ quá mệt mỏi, đến hơn nửa đêm cô lại ngủ mất.

Bình Luận (0)
Comment