Diệp Thù Yến nghĩ một lúc rồi kêu Tiểu Tề đi cùng, tự mình lái xe đến bệnh viện. Bởi vì Tiểu Tề Tài, Đường Noãn dù không thích cũng duy trì hòa thuận mặt ngoài.
Tới bệnh viện, Đường Noãn vẫn chưa tỉnh lại, nhưng trước mặt bác sĩ cô vẫn coi là ngoan ngoãn, Diệp Thù Yến lướt qua phần quyển sách, chỉ nói sự khác thường của cô.
Bác sĩ nhìn bộ dáng của Đường Noãn: “Cảm giác và cảm xúc thình lình thay đổi, sinh ra ảo giác với không gian, ảo giác, tự mình bóp méo, vọng tưởng... Sao cô có chút giống ăn phải chất gây ảo giác vậy.”
Diệp Thù Yến đã làm xong chuẩn bị tư tưởng sẽ rất khó kiểm tra ra được nguyên nhân, không nghĩ rằng bác sĩ lại cho ra được đáp án: “Chất gây ảo giác?”
Bác sĩ tính thời gian: “Bốn mươi phút đến hai giờ trước đó, cô không uống thuốc lung tung gì chứ?”
Diệp Thù Yến lắc đầu: “Hôm nay cô ấy chỉ ăn một bát tổ yến nhỏ...”
Nói đến đây, anh không khỏi dừng lại, hình như là Đường Noãn bắt đầu không đúng từ lúc ăn tổ yến.
Đang suy nghĩ, điện thoại lại vang lên, là dì Hà.
Diệp Thù Yến nhận, liền nghe giọng nói dồn dập của dì Hà truyền tới: “Ông chủ, hình như tổ yến trong nhà có vấn đề, sau khi tôi uốn liền cảm thấy không thích hợp.”
Diệp Thù Yến lập tức ý thức được gì đó, liền nói: “Dì hà, tự dì đón xe tới bệnh viện nhé!”Sau đó anh gọi điện cho Chu Ba: “Tổ yến trong nhà anh mua ở đâu?”
Chu Ba suy nghĩ, trả lời: “Lúc trước sinh nhật bà cụ, bà Thái đưa, đưa cùng còn có cao da lừa.”
Còn có cao da lừa...
Phải rồi, tối hôm qua Đường Noãn khó chịu lợi hại, cô không ăn tổ yến, nhưng lại ăn cao da lừa. Sinh nhật Đường Noãn là tháng ba, bởi vì là sinh nhật đầu tiên sau khi cưới, anh từng dẫn cô đến nhà cũ Diệp gia. Đúng lúc Diệp Chính Hồng trở về, Diệp Thù Yến lập tức yêu cầu sang tên nhà cũ qua danh nghĩa của anh. Bọn họ thuận theo, Diệp Thù Yến cũng biết không làm quá khó coi, hôm nay tạm thời để đám bà cụ Diệp và Diệp Chính Hồng ở lại, nhưng nếu họ ở đó chọc anh mất hứng, anh tùy thời có thể đuổi bọn họ đi.
Dù bình thường họ không trở về, nhưng nên biểu thị công khai chủ quyền bọn họ cũng cần biểu thị. Thế nên tiệc sinh nhật Đường Noãn liền tổ chức ở đó, lúc ấy đúng là có không ít người đến... Diệp Thù Yến lập tức sắp xếp suy nghĩ: “Lập tức mang cả tổ yến và cao da lừa đến bệnh viện!”Sau khi cúp điện thoại anh lại gọi cho Tạ Phi Minh: “Lúc sinh nhật Noãn Noãn, vợ anh tặng lễ vật gì?”
Tạ Phi Minh ngây người đáp: “Anh nhớ là đưa đồ bổ?”
“Phiền anh hỏi lại giúp em.”
Diệp Thù Yến nói: “Bao gồm số lượng.”
Tạ Phi Minh nghe ra giọng điệu anh không đúng, lập tức liên lạc với bà Tạ, sau đó bà Tạ tự mình điện lại cho Diệp Thù Yến: “Đưa tổ yến với cao da lừa, bà thích bảo dưỡng, lúc ấy bà đến huyện Đông A làm việc, gặp được cao da lừa chính tông, một lúc mang về không ít, còn có tổ yến trước đó tích trữ cũng không tệ, liền tặng một cặp, có vấn đề gì sao?”
“Trước đó bà cũng từng cho mấy bà cụ.”
Diệp Thù Yến đối chiếu số lượng với bà cụ. Bà Tạ cũng hấp tấp hỏi: “Chẳng lẽ thực sự có vấn đề?”
Diệp Thù Yến cũng không giấu giếm: “Không nhất định là đồ bà có vấn đề, chỉ là hai ngày nay Noãn Noãn ăn tổ yến phát hiện không đúng, không nay tới bệnh viện xem thử, bác sĩ nói như là ăn phải chất gây ảo giác.”
“Chất gây ảo giác? !” Bà Tạ bị dọa sợ đến đổ mồ hôi lạnh: “Là ở bệnh viện nhà họ Cố hả? Cháu chờ tí, bà qua xem thử.”
Lúc bà Tạ tới, Chu ba cũng đến: “Anh, tất cả tổ yến và cao da lừa đều ở đây.”
Bà Tạ lập tức hỏi: “Bà không đưa nhiều như vậy!”
Diệp Thù Yến giao hết đồ cho bác sĩ: “Vợ tôi chính là ăn hai thứ đồ này mà xuất hiện những triệu chứng, cảm phiền giúp kiểm tra thử.”