Chỉ là ta không ngờ Sở Linh Thần cũng đến, hắn thở hổn hển, rõ ràng là vội vàng chạy tới, không để ý mấy vị đại nhân đang quỳ, nói với ta.
"Giao Giao yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để muội đi hòa thân!"
Đại nhân Thừa tướng đứng đầu mặt mày khó coi, giọng nghiêm nghị.
"Thái tử điện hạ, xin vì đại cục mà suy xét!"
Sắc mặt Sở Linh Thần khó coi vô cùng.
"Cái gì là đại cục? Là đem muội muội ruột của mình đẩy ra ngoài hòa thân? Lấy quốc gia đại nghĩa để ép một nữ tử, Thừa tướng cũng nói ra được!"
"Ngươi!"
Ta vội vàng ngăn hai người đang chuẩn bị cãi nhau, tiếp tục thế này, chắc Thừa tướng sẽ không muốn gả con gái mình cho Thái tử nữa.
"Vương đại giám, phiền người mang thức ăn vào cho phụ hoàng."
Giao xong việc, ta cũng quỳ xuống trước cửa ngự thư phòng.
"Xin phụ hoàng cho phép nữ nhi hòa thân với Bắc Mạc!"
Mọi người ngoài cửa đều sững sờ, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng của Sở Linh Thần.
"Giao Giao, muội có biết mình đang nói gì không?"
Dù đang quỳ, ta vẫn giữ thẳng lưng:.
"Phụ hoàng, nữ nhi từ khi sinh ra đã nhận được ân sủng vô thượng, hưởng thụ vinh hoa phú quý, gấm vóc lụa là mà người thường không có được. Vì thiên hạ vạn dân nuôi dưỡng ta, nên ta cũng nên làm gì đó cho họ. Phụ hoàng, đây là trách nhiệm mà nữ nhi nên gánh vác, xin phụ hoàng thành toàn cho nữ nhi!"
Những vị đại nhân đang quỳ ngoài cửa rõ ràng cũng bị chấn động, cúi đầu hành lễ chân thành với ta.
"Công chúa đại nghĩa, thần kính phục."
Chỉ có Sở Linh Thần đứng lặng người.
"Giao Giao, muội đang ép ta sao?"
Ta không trả lời, chỉ cúi đầu lạy từng cái thật mạnh:
"Xin phụ hoàng thành toàn cho nữ nhi!"
Phụ hoàng vẫn thương ta, chỉ sau ba cái lạy liền mở cửa.