Vì vậy hắn ta đứng trong đội ngũ hành hạ ta, một đám người ghê tởm thấy gió chiều nào theo chiều ấy, c.h.ế.t cũng đáng đời.
Kiếp này không có ai cầu xin tha thứ cho họ, nếu không phải vì nhử phản vương, sợ rằng những kẻ này đã bị Hoàng thượng hạ lệnh c.h.é.m đầu tại chỗ rồi.
Gia đình bị nữ nhi của phản vương mê hoặc, làm sao có thể trong sạch được.
13
"Có hả dạ chưa?"
Cha ta đi theo sau lưng và hỏi.
"Nữ nhân kia sẽ c.h.ế.t ngay khi bên họ ra tay."
Ta lạnh lùng đáp, không hề che giấu sự tàn nhẫn của mình.
Cha ta xoa đầu ta và nói: "Đương nhiên, ta đã âm thầm cử xạ thủ đi rồi. Chỉ cần bên phản vương động thủ, bọn họ đều không thoát được."
"Tốt."
Đừng nói với ta rằng những nữ nhân tay không tấc sắt kia vô tội, vì kiếp trước, để có thể sống lại cuộc sống giàu có, họ chỉ cần ba ngày đã khiến ta không còn hình người.
Không ai là vô tội cả.
Nếu có thể, ta muốn tự tay ra tay, nhưng giờ được tự mình ra lệnh g.i.ế.c c.h.ế.t họ, cảm giác này dường như cũng không tệ.
Từ hậu viện trở về tướng phủ, ta thấy gã canh cửa lén lút chuyển vào một bức thư, nói là do Thế tử Triệu Chân viết cho ta.
Ta mở ra xem, trên đó viết dài dòng rằng hiện giờ hắn ta vô cùng hối hận vì đã cưới nữ nhân kia làm thê tử, hy vọng ta có thể nhìn vào tình nghĩa ngày xưa mà nghĩ cách cứu họ.
Hiện tại, tất cả nam nhân trong Hầu phủ đều bị đánh đòn hàng ngày, vô cùng đau khổ.
Cha ta cũng nghe được, ông ấy đến hỏi ta nên xử trí họ thế nào.
Ta cười, nói: "Có gì khó đâu, bọn họ không phải muốn lập công chuộc tội sao, vậy thì đợi đến khi quân phản loạn tấn công, hãy để họ đi canh cửa thành."
"Có lý, nữ nhi của ta quả nhiên thông minh rồi."
Cha ta cười lớn, vô cùng tán thành ý kiến của ta.
Hai ngày sau, cửa kinh thành đóng chặt, bên ngoài là một đám binh lính giả dạng dân lưu vong đã bắt đầu tấn công thành.
Vì có người tiếp ứng bên trong, họ vào rất nhanh.
Và cứ thế thẳng tiến về phía hoàng cung.
Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm khó ngủ.
Mẹ ta nghe theo lệnh của cha, niêm phong cửa phủ không cho người ra vào, đồng thời ra lệnh cho phủ binh canh chặt cổng chính.
Còn ta thì để nha hoàn nằm thay trên giường, tự mình dẫn một số người điều động những binh lính mới huấn luyện thẳng tiến về hoàng thành.
14
Những phủ binh này chỉ nghe theo sự điều động của ta và cha, trang phục của họ là áo giáp mới nhất, mỗi người đều trang bị đầy đủ, tuyệt đối không thể so sánh được với đám địch quân ăn mặc như dân lưu vong vội vã xông vào hoàng thành.
Còn về lý do tại sao cần một nữ tử như ta để điều động, cha ta nói trong kinh thành có quá nhiều người bị chúng xâm nhập, người có thể dùng được thực sự quá ít.
Và hiện tại ta có thể đảm nhận nhiệm vụ này.
Một người đã c.h.ế.t một lần quả nhiên can đảm hơn nhiều.
Nhớ kiếp trước, quân cứu viện từ bên ngoài tiến vào bao vây từ phía sau của địch quân, kẹp giữa hai bên mới khiến phản vương thất bại.
Đám người đó cũng không phải nhận được tin mà đến, mà là ngoại tổ của Nhị Hoàng tử ở nhà chán chẳng biết làm gì nên dẫn một toán nhỏ đi săn trở về, may thay những người này đều xuất thân từ võ tướng, thực sự đã giúp đỡ rất nhiều.
Lần này chúng ta đã chuẩn bị từ trước, những người ta dẫn theo đã tập luyện suốt gần một tháng, trang bị lại tốt, tấn công từ phía sau chắc chắn sẽ khiến phản vương nếm đủ mùi đau khổ.
Con phố vốn nhộn nhịp phồn hoa giờ đã trở thành chiến trường, nơi đâu cũng là t.h.i t.h.ể của binh lính và dân thường.
May mắn là bọn họ chọn tấn công vào ban đêm, nên bây giờ phần lớn mọi người đều ở trong nhà, sẽ không gây ra thương vong quá lớn.
Ta khoác áo choàng đen, từng bước từng bước đi qua con phố nhuốm máu.
Ban đầu tưởng sẽ sợ hãi, nhưng nội tâm lại cực kỳ bình tĩnh.
"Mọi người hãy bảo vệ dân chúng, gặp địch không cần nhẹ tay, giết."
Quả nhiên là người được Nhị Hoàng tử huấn luyện, thực sự có một sự tàn nhẫn.
Khi chúng ta c.h.é.m g.i.ế.c đến cửa cung, thấy nơi đó còn thảm khốc gấp mười lần so với phố phường vừa rồi.
Một vị thiên thần giáp đen, dẫn vài trăm người c.h.é.m g.i.ế.c với hàng ngàn người, mặc dù mình đầy thương tích nhưng không lùi nửa bước.
Thật tâm huyết.
"Người đâu, hỗ trợ Nhị Hoàng tử diệt địch, c.h.é.m g.i.ế.c phản vương."
Vừa nghe thấy giọng nói của ta, Nhị Hoàng tử quay đầu nhìn ta một cái, rồi đột nhiên cười.
Dưới ánh lửa, người nam nhân đầy m.á.u này cười lên trông khá đẹp trai.
Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy mắt cá chân của ta, ta hoảng sợ kêu lên một tiếng.
Nhị Hoàng tử c.h.é.m đối thủ trước mặt, vài bước đã nhảy đến trước mặt ta, vừa định c.h.é.m đứt bàn tay đó, ta lại lắc đầu và nói: "Là vị hôn phu cũ của ta, không sao đâu."
Ta ngồi xuống, bẻ từng ngón tay của Triệu Chân ra, toàn thân hắn ta đẫm máu, một cánh tay đã không còn.