Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh

Chương 38


Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười tươi, hắn thích loại không khí đoàn kết yêu thương lẫn nhau này của Trần gia.

Trần Hi ngồi xổm xuống một lần nữa, nàng ta xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Trần Mục, nở ra nụ cười ngọt ngào nói: "Tỷ tỷ đi xem tiểu muội trước, sau đó sẽ lập tức tới đây giúp một tay.

""Được!"Trần Mục cười gật đầu.

Trần hi vốn còn có một đoạn thời gian nữa mới có thể rời khỏi võ viện, lần này cần tổ chức tiệc đầy tháng cho tiểu muội, Trần Uy viết thư nói cho nàng trong nhà có thể sẽ bận bịu nhiều việc nên bảo nàng ta sớm trở về giúp một tay.

Ban đêm.

Mọi người tập trung ở tổ trạch.

Trên bàn cơm tràn ngập tiếng cười cười nói nói.

Trần Hi nghe Trần Hạo kể lại một số chuyện của Trần Mục, hắn tận mắt nhìn thấy Trần Mục quật khởi, so với những gì Trần Hi nghe được ở Hành Châu võ viện thì muốn hợp lý hơn rất nhiều.

Trần Thiên Nam tuyên bố: "Ngày mai là tiệc Dĩnh Dĩnh nhà ta đầy tháng, chắc chắn sẽ có rất nhiều thân bằng hảo hữu tới, Trần Uy ngươi phụ trách chiêu đãi đám người bọn họ, nếu như có khách quý, ta và Trần Nghiêm tới chiêu đãi.

"Trần Uy và Trần Nghiêm gật đầu.

Mấy người Trần Mục cũng có nhiệm vụ, Trần hi cùng với hắn phụ trách chiêu đãi tiểu bối tới Trần gia, bồi đám tiểu bối chơi đùa, ngày mai đoán chừng sẽ rất bận.

Trần Uy cười nói ra: "Cha, trước đây lúc chúng ta tổ chức tiệc đầy tháng cho Tiểu Mục, chúng ta làm mười bàn đều không ngồi đầy, lần này cha chuẩn bị tới ba mươi bàn ta đoán chừng còn chưa đủ.

""Ba mươi bàn đã không ít rồi, xem tình huống đi.

" Trần Thiên Nam khẽ vuốt chòm râu.

Tổ chức tiệc rượu ở Bắc Hoang, đều là chủ nhà mời khách, thân bằng hảo hữu tới dự tiệc sẽ không mang theo lễ vật, tất cả mọi người ai nấy đều vui vẻ.


Trần Thiên Nam cũng muốn chuẩn bị thêm mấy bàn, tuy nhiên chi phí quá cao, cho nên không có làm phô trương lãng phí.

Từ Yến nhắc nhở: "Hi Hi, gian phòng của ngươi tiên tử của Lăng Vân tông đang ở lại, đêm nay ngươi ngủ chung với Vương tỷ đi, có được hay không?"Vương tỷ là nha hoàn của Trần gia, ở là phòng nhỏ cũ, Trần Hi cười ngọt ngào nói: "Được.

"Ngày mai khả năng có khách khứa qua đêm ở Trần phủ, nhất định phải dọn ra mấy gian phòng trống chuẩn bị, ngay cả Trần Hạo cũng phải ngủ chung với Trần Mục.

Dưới tình huống bình thường, cho dù chủ nhà giữ lại, khách khứa cũng sẽ tự giác về nhà, sớm chuẩn bị mấy gian phòng trống cũng xem như là lo trước khỏi họa.

Trần Hi hỏi: "Tiểu Hạo, tiên tử của Lăng Vân tông kia có xinh đẹp không a?"Trần hạo xấu hổ gãi đầu một cái, "Không dám nhìn kỹ, tiên tử tỷ tỷ khí tràng thật hung nha.

""Ha ha ha.

""Tiểu Mục, ngươi cảm thấy thế nào?"Trần Mục suy nghĩ một lúc, cặp giò dài miên man kia của Triệu Phi Yên có thể nói là khinh thường Bắc Hoang, bộ quần áo màu tím bó sát càng làm cho dáng người của nàng thêm quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp mê người, lúc nào cũng có biểu cảm hơi say rượu.

"Xinh đẹp.

""Xinh đẹp như đại tỷ.

"Trần Hi nghe vậy thì vui không chịu nổi, nàng ta còn gắp đùi gà bên trong bát của mình cho Trần Mục.

"Cảm ơn đại tỷ.

"Trên bàn cơm ngập tràn tiếng cười, mọi người hiếm khi có được một buổi tập trung đông đủ vui vẻ như thế này.

Bình thường Trần Hi phải đi võ viện tu hành, đám người Trần Thiên Nam thì phải đi tiêu cục áp tiêu, sau này Trần Hạo và Trần Mục còn có thể sẽ tiến vào tông môn.

Sau khi cơm nước xong xuôi.

Mọi người tiếp tục bận rộn.

Thẳng tới nửa đêm mới nghỉ ngơi.

Trần Mục và Trần Hạo ngủ chung một chỗ.

Hai huynh đệ ngủ không được, nằm trên giường nói chuyện phiếm, thảo luận kỹ xảo dùng kiếm.

Trần Mục chỉ điểm cho Trần Hạo rất nhiều, còn nói phương pháp ngưng thần ra cho nhị ca, tuy nhiên Trần Hạo thử một lát, chẳng mấy chốc đã nằm ngáy o o.

Hiển nhiên phương pháp ngưng thần không thích hợp với hắn.

Niệm sư có số lượng thưa thớt hiển nhiên là có nguyên nhân của nó, người thích hợp tu luyện phương pháp ngưng thần cực ít.

Trời còn chưa sáng.

Hai huynh đệ đã tỉnh rồi.

Đám người Trần Nghiêm đã bận rộn ở trong sân, Trần Mục và Trần Hạo cũng muốn giúp một tay, bọn họ giúp nha hoàn sắp xếp bàn trong Diễn Võ trường.

Trời mới vừa tờ mờ sáng.


Đã có khách khứa đường xa mà tới.

Trần Uy lập tức tiến lên hoan nghênh, Từ Yến cũng giúp một tay bưng trà và nước đến trước cửa.

Những khách sống ở Hắc Thạch thành đều không cần phải vội vã đến Trần phủ, mà hầu hết những người đến Trần phủ trước đều là từ xa mà tới.

Nhiều đứa bé tụ tập bên ngoài Trần phủ, bọn chúng thích tham gia náo nhiệt.

"Oa, các ngươi nhìn kìa, trang trí trên chiếc xe ngựa kia thật đẹp, to và hoành tráng.

" Một đứa bé mở to mắt thốt lên.

Lão nhân mắt sắc nghiêm túc nói: "xe ngựa của Đường gia ở Kim thành, người trên xe này chẳng lẽ là Đường Chấn sao?"Chỉ thấy lão giả lưng hùm vai gấu từ trong xe ngựa bước ra, khí tràng của hắn rất cường đại, Kiếm Sư xung quanh cũng nhịn không được mà run rẩy, dọa đến những đứa bé ở đằng xa cũng không dám nói chuyện.

Sắc mặt Đường Chấn rất nghiêm túc, cả người không giận tự uy, đây là khí thế chỉ đại lão mới có, đi theo sau hắn có Đường Lâm và tiểu bối Đường gia, Đường Thi và muội muội Đường Diêu, Đường Trác không có tới.

Trần Nghiêm thấy vậy thì hơi ngạc nhiên, hắn vội vàng tiến lên nghênh đón, cung kính nói: "Nhạc phụ!"Năm đó Đường Chấn chưa gặp mặt trực tiếp hắn, bây giờ Đường Chấn lại tự mình tới bái phỏng Trần gia.

"Không cần đa lễ, đây là lễ vật mà ta chuẩn bị cho cháu ngoại nhỏ của ta.

" Đường Chấn cười nói, trong tay Đường Lâm đang cầm hai hộp lễ vật.

Trần Nghiêm cười nhận lấy.

Hắn đây là cho Đường Uyển thể diện.

Dân chúng xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.

"Cha vợ của Trần Nghiêm vậy mà là Đường Chấn.

""Đường Chấn thế nhưng là gia chủ Đường gia ở Kim thành.

""Đường gia là gia tộc quyền thế ở Dương châu, rất có danh vọng ở Kim thành, có tiền có thế, Trần gia thật đúng là khiêm tốn, không nghĩ tới còn có loại thông gia này.

"Mọi người không biết tình hình thực tế bên trong.

Nghe nói thông gia tới cửa, Trần Thiên Nam cũng bỏ ra chút thời gian tới gặp Đường Chấn.


Đường Chấn nhìn thấy Trần Thiên Nam vội vàng chạy tới thì chắp tay cười nói: "Trần lão ca, chúng ta đều là người trong nhà, ngươi không cần phải để ý tới chúng ta, ta trước đi thăm cháu ngoại nhỏ của ta, ngươi cứ làm việc của ngươi đi.

""Đa tạ Đường huynh hiểu cho.

"Trần Thiên Nam bày tỏ đáp lễ, bên ngoài lại có khách quý tới cửa, mà lại là xe ngựa màu bạc, trông có vẻ như còn muốn lớn hơn so với Đường gia ở Kim thành.

Trần Thiên Nam cũng tiến lên hoan nghênh.

Đám người Đường Chấn đi tới đình viện của Đường Uyển.

Đường Uyển cũng đã biết đám người Đường Chấn tới, nàng ta ôm lấy Trần Dĩnh đi ra đình viện, cung kính nói: "Cha, vào trong ngồi đi.

"Đường Chấn nhìn thấy Đường Uyển, thở dài nói: "Uyển nhi, năm đó là cha không đúng.

""Cha, hôm nay không nói những chuyện này, Mục nhi mau gọi ông ngoại.

" Đường Uyển nhắc nhở.

Trần Mục đang đi theo bên cạnh Đường Uyển, chính là hắn chạy về nói cho mẫu thân biết mấy người ông ngoại (ngoại công) tới.

"Ông ngoại!"Trần Mục bình tĩnh chào.

Đường Chấn nhìn vào Trần Mục, lấy kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của hắn, biết được đứa nhỏ này không đơn giản.

"Ai!" Đường Chấn lại thở dài lần nữa, sớm biết Đường Uyển và Trần Nghiêm có thể sinh ra thiên tài như vậy, năm đó hắn cũng sẽ không ngăn cản hai người.

.

Bình Luận (0)
Comment