Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh

Chương 50


Nam Hoang.

Dưới ánh trăng sáng tỏ.

Khương Phục Tiên đứng ở đỉnh núi trông về phía xa.

Mái tóc dài màu bạc đang bay lay động theo gió, da như mỡ đông, mắt như sao trời, tiên nhan tuyệt thế.

Đôi mắt xanh thẳm của nàng ta nổi lên gợn sóng, gió lạnh từ Bắc Hoang thổi tới Nam Hoang, đủ để chứng minh đây là mùa đông mấy chục năm hiếm gặp.

Mua đông cực lạnh, yêu triều hoành hành, Khương Phục Tiên nghĩ tới Trần Mục, sau đó thì có một luồng ánh sáng trắng như tuyết bay về phía bắc.

Bắc Hoang.

Yêu thú hoành hành.

Vô số yêu thú đang lao về phía Hắc Thạch thành.

Giống như nước thủy triều tuôn trào tới, Mộ Đông Lưu cho tướng sĩ mặc áo giáp lao ra ngoài thành, sau đó lệnh bách tính hậu phương cho nổ tung bức tường thành chiếm lấy khu đất cao phòng thủ.

Tường thành Bắc vốn đã đổ nát không chịu nổi, khó mà chịu đựng được sự trùng kích mãnh liệt, còn không bằng cho nổ nát tường thành biến thành khu đất cao kiên cố.

Tướng sĩ ngoài thành không còn đường để lui lại, bọn họ hoặc là đánh lui yêu thú hoặc là trở thành đồ ăn.

"Giết!"Mộ Động Lưu vung tay lên hô to.


Mấy trăm tướng sĩ sau lưng lao tới đón đám yêu thú ùn ùn kéo tới, mặc dù địch nhiều ta ít nhưng bọn họ đều không sợ hãi, ngược lại càng đánh càng hăng.

Ngay cả Trần Mục một đứa bé ba tuổi cũng dám xông vào đàn yêu thú, dám đi ám sát Lang Vương, bọn họ thì có gì mà phải sợ hãi, "Cùng liều mạng với bọn chúng!"Băng Sương Lang Vương tiến về phía trước một cách chậm rãi, nó không dẫn đầu công kích mà là ở đằng sau giám sát chiến đấu.

Trên người nó toàn là lông màu trắng bạc, hai con ngươi đỏ như máu, toàn thân tỏa ra uy áp cường đại, yêu thú xung quanh đều cúi đầu, đây chính là sự áp chế trên huyết mạch và thực lực tuyệt đối.

"Hai trăm bước!"Trần Mục tính toán khoảng cách.

Tối hôm qua hắn lặng lẽ tiềm ẩn tới gần, trốn ở trong đống tuyết, dùng Linh Ẩn bí thuật che giấu đi khí tức của mình.

Trần Mục dùng niệm lực đi cảm ứng thủ vệ bên cạnh Lang Vương, xung quanh có hai mươi con Yêu Lang, mỗi một con Yêu Lang đều có thực lực không kém gì Kiếm Sư bát phẩm, trong đám Yêu Lang còn có hai con sói khổng lồ lưng xám, càng là có uy áp của cường giả Kiếm Tông.

Muốn đi tới gần Băng Sương Lang Vương thì rất khó.

Ở trong tính toán của Trần Mục, tới gần Lang Vương không phải là khó khăn nhất, cái khó nhất là tận dụng bất ngờ.

Sử dụng Kiếm Thiểm ở chỗ này, muốn giết chết Lang Vương ở khoảng cách ngoài hai trăm bước, căn bản không có khả năng.

"Nhất định phải sử dụng Kiếm Thiểm ở trong khoảng trăm bước, càng gần thì càng tốt.

" Trần Mục thôi diễn quá trình ở trong thức hải.

Nếu như hắn bây giờ đột nhiên nổi lên, nhất định phải giết Yêu Lang ở xung quanh, sau đó thì tới gần Lang Vương và sử dụng Kiếm Thiểm, nhưng sau khi Lang Vương có đề phòng, Kiếm Thiểm rất có thể sẽ thất bại, tới lúc đó hắn sẽ bị yêu thú vây quanh nhiều lớp và rơi vào tuyệt cảnh.

Phương hướng Hắc Thạch thành đang chiến đấu kịch liệt.

Yêu thú lao tới Hắc Thạch thành liên tục không ngừng.

Lang Vương đang thong thả tới gần Hắc Thạch thành, lực chú ý của nó đều ở vào trên người Mộ Đông Lưu, trong đội ngũ thủ thành thì chỉ có hắn là có uy hiếp đối với nó.

Mộ Đông Lưu không có ý định lao vào giết Lang Vương, nếu như hắn rời xa những tướng sĩ bên cạnh này, đội ngũ thủ thành căn bản là không nhịn được sự tấn công mãnh liệt của yêu thú, trận tuyến sẽ tan vỡ chỉ trong nháy mắt.

Băng Sương Lang Vương đột nhiên gầm nhẹ, phần lớn Yêu Lang bên người lao về phía Hắc Thạch thành, hai con sói khổng lồ lưng xám kia đều lao về phía Hắc Thạch thành.

Lang Vương cảm thấy thời cơ đã đến, có thể để cho đại quân áp sát, trực tiếp đánh hạ hắc Thạch thành.

"Ngay vào lúc này!"Băng Sương Lang Vương tới gần Trần Mục.

Khoảng cách giữa bọn hắn chỉ còn có trăm bước.

Trong đống tuyết, Trần Mục nổi lên, linh kiếm đằng sau lưng hắn, bằng vào tốc độ nhanh nhất lao tới Lang Vương.

Tốc độ Trần Mục nhanh, thân thể nhỏ bé, Yêu Lang xung quanh thậm chí còn không để ý tới hắn.


Tuy nhiên Băng Sương Lang Vương có cảm giác nhạy bén, mắt nó liếc thấy Trần Mục đang xông về phía mình, thậm chí còn không thèm nhìn thẳng vào hắn.

Xung quanh có Yêu Lang chú ý tới Trần Mục, vội vàng gào thét báo tin cho đồng bạn gần đó chặn đường.

Tốc độ của Trần Mục càng lúc càng nhanh, hắn không để ý tới những con Yêu Lang cản đường này, trực tiếp lao về phía Băng Sương Lang Vương, ánh mắt kiên định.

Chiến trường bên ngoài Hắc Thạch thành, Mộ Đông Lưu để ý tới Trần Mục, "Tiểu tử kia điên rồi!"Trần Mục vốn nghĩ rằng Băng Sương Lang Vương sẽ trốn, không nghĩ tới nó vậy mà vẫn cứ bình tĩnh đứng tại chỗ.

"Xem thường ai!"Trần Mục lao tới gần, trở tay rút Chiết Dực sau lưng ra, kiếm mang màu bạch vạch phá gió tuyết, lao thẳng tới cái cổ của Băng Sương Lang Vương.

Tia sáng màu bạc phá không mà tới.

Băng Sương Lang Vương không có trốn tránh, xung quanh là gió và tuyết, một kết giới màu tuyết đột nhiên xuất hiện.

Yêu thú lợi hại đều biết yêu thuật, uy lực không kém gì so với kiếm kỹ của kiếm tu.

Răng rắc!Kết giới màu tuyết vỡ vụn!Kiếm mang màu bạc chớp mắt đã tới, lúc này con ngươi Băng Sương Lang Vương mới đột nhiên rụt lại, nó ý thức được nguy hiểm, vội vàng tránh né.

Thế nhưng đã muộn rồi, Kiếm Thiểm không thể chém trúng cái cổ của Băng Sương Lang Vương, nhưng lại chém trúng vào đầu vai của nó, bộ lông màu bạc được máu đỏ nhuộm đỏ.

Tiếng rống giận dữ vang vọng đồng bằng.

Ma Đông Lưu nhìn thấy Trần Mục xuất kiếm, hắn khó mà tin được cảnh tượng mà chính mình nhìn thấy, Trần Mục thực sự chạm trán với Lang Vương, còn làm cho lang Vương bị thương.

Băng Sương Lang Vương, thực lực cường đại, xem như Mộ Đông Lưu thì cũng không có nắm chắc có thể một mình giết chết được nó, Trần Mục cói thể làm nó bị thương thì cũng đã đầy đủ nghịch thiên rồi.

Hắn có thể tưởng tượng được Trần Mục trưởng thành thì sẽ kinh khủng tới cỡ nào, nhưng hắn bây giờ mới chỉ có ba tuổi, còn phải đối mặt với Lang Vương và yêu thú đếm không hết.

Thiên kiêu như vậy, mấy ngàn năm khó gặp, hốc mắt Mộ Đông Lưu không thể không nổi lên nước mắt.

"Trợ giúp Trần Mục!""Giết tới cho lão tử!"Mộ Đông Lưu đột nhiên mất lý trí.


Tướng sĩ xung quanh đều nhiệt huyết sôi trào.

Sức chiến đấu của bọn họ đột nhiên tăng vọt, liều mạng lao về phía đàn thú đang ùn ùn mà tới.

Trong mắt đám yêu thú sinh ra sự e ngại, đằng sau truyền tới tin tức Lang Vương bị tập kích, thế công của bọn nó trở nên hỗn loạn, yêu thú đằng sau đang trở lại với Lang Vương, yêu thú đằng trước thì đang hỗn loạn.

Bên cạnh Lang Vương thì đang trống rỗng.

Ánh mắt Trần Mục kiên định, Kiếm Thiểm của hắn có thể đánh sập tường viện một cách dễ dàng, nhưng mà lại chỉ có thể làm cho Băng Sương Lang Vương bị thương da lông.

Trong chốc lát, trong đầu Trần Mục hiện lên vô số suy nghĩ, là trốn hay là tiếp tục.

Cơ hội trốn thoát sẽ cực kỳ bé nhỏ, tiếp tục kích sát Lang Vương thì xác suất thấp hơn.

Trần Mục nắm chặt Chiết Dực trong tay, không có quá nhiều chần chừ, hắn phóng tới Băng Sương Lang Vương một lần nữa, Lang Vương đối đầu trực diện với Trần Mục.

Một tiếng tru chát chúa vang lên.

Trong miệng Băng Sương Lang Vương phun ra băng sương.

Vô số khối băng sắc bén lao thẳng vào mặt, Trần Mục cảm ứng nhạy bén, hắn dựa vào tốc độ tránh thoát công kích, tiếp cận Lang Vương một lần nữa.

.

Bình Luận (0)
Comment