Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh

Chương 7


Tiếng long ngâm thanh thúy vang vọng Trần phủ.

Trần Uy còn chưa tỉnh ngủ, hắn đang nằm trên giường thầm nói: "Đây là tiếng long ngâm? Chẳng lẽ kiếm thuật của lão gia tử có chỗ tinh tiến?"Trần Nghiêm cũng cảm thấy là do lão gia tử.

Kiếm kỹ Long Ngâm đạt tới đại thành thì mới có thể xuất hiện tiếng long ngâm, đây là lão gia tử nói với bọn hắn.

Trần Nghiêm tu luyện nhiều năm cũng chỉ mới xuất hiện kiếm reo, lão gia tử trước kia miễn cưỡng có thể thi triển ra tiếng hổ gầm, bọn họ cảm thấy là kiếm thuật của Trần Thiên Nam có chỗ tinh tiến.

"Cha nói hắn đã đạt tới cực hạn, ta thấy vẫn là có cơ hội bước vào Kiếm Hậu.

" Trần Nghiêm thầm nói.

Nếu như Trần gia xuất hiện cường giả Kiếm Hậu cảnh, vậy chắc chắn có thể chen vào trong danh sách gia tộc quyền thế.

Toàn bộ Hắc Thạch thành này chỉ có Mộ Đông Lưu phủ thành chủ là cường giả Kiếm Hậu, có thể tưởng tượng ra được, hàm lượng vàng của Kiếm Hậu là nặng tới cỡ nào.

Sâu trong tổ trạch, Trần Thiên Nam đột nhiên bừng tỉnh, hắn chuyển mình ngồi dậy, rời giường, bước đi như bay, mấy hơi thở đã xuất hiện ở Diễn Võ trường.

Trong Diễn Võ trường, Trần Mục đang nhìn vào kiếm gỗ cầm trong tay, vừa rồi không biết là chuyện gì xảy ra, kiếm gỗ vậy mà phát ra tiếng long ngâm.

"Thiên quan tâm Trần gia!"Tay Trần Thiên Nam cũng đang run rẩy.

Quả nhiên là Trần Mục đang luyện kiếm ở Diễn Võ trường.

"Gia gia.

"Trần Mục ngẩng đầu hô.

Hốc mắt Trần Thiên Nam ẩm ướt, hắn kích động tới nói không ra lời, vội vàng đi tới bên cạnh Trần Mục, sau đó thì ngồi xổm người xuống, kiểm tra thân thể của hắn.

Con ngươi Trần Thiên Nam đột nhiên co rụt lại, hắn phát hiện, linh khí trong cơ thể Trần Mục còn hùng hậu hơn mấy lần so với ngày hôm qua, đã mạnh hơn Trần Hạo tu luyện nhiều năm.

"Tiểu Mục, có phải là ngươi đã dùng Thối Thể đan rồi hay không?" Trần Thiên Nam dò hỏi.

"Vâng, đúng vậy, gia gia, sau khi ta sử dụng Thối Thể đan thì rất có tinh thần, không ngủ được, cho nên mới tới Diễn Võ trường để luyện kiếm.


" Trần Mục trả lời thành thật.

Sự vui sướng hiện rõ trên mặt Trần Thiên Nam, Trần Mục mới ba tuổi mà đã tới Kiếm Đồ bát phẩm, còn muốn nghịch thiên hơn so với thiên kiêu vương thành.

Đây không phải là quan trọng nhất, mà quan trọng nhất chính là ngộ tính của hắn, vậy mà chỉ trong vòng một đêm đã tu luyện Long Ngâm Thập Tam Kiếm tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh.

Trần Thiên Nam tu luyện mấy chục năm cũng chưa thể nắm giữ, thiên phú này là hiếm thấy trên đời.

"Tiểu Mục, sau này gia gia sẽ giúp ngươi mua càng nhiều linh đan diệu dược hơn!" Trần Thiên Nam vỗ nhẹ vào bả vai của Trần Mục, tương lai của hắn chắc chắn sẽ vô cùng huy hoàng.

Trần gia có thể bởi vì hắn mà quật khởi.

Trần Mục trợn mắt đáng yêu mà nhìn.

Trần Thiên Nam trải qua mưa gió, hắn biết rõ đạo lý cây có thể mọc thành rừng thì gió vẫn có thể thổi bật rễ.

"Tiểu Mục, sau này không nên thể hiện ra thiên phú hơn người của ngươi khi ở trước mặt người khác.

""Vâng, gia gia.

"Trần Mục ngoan ngoãn gật đầu.

Trần Thiên Nam nhìn vào kiếm gỗ trong tay hắn, trịnh trọng nói: "Gia gia đi đổi cho ngươi một thanh kiếm tốt.

""Cảm ơn gia gia, tuy nhiên kiếm này là đại tỷ tặng cho dùng rất tốt.

" Trần Mục nói lời từ chối.

Đây là đại tỷ tặng cho hắn, Trần Mục cảm thấy cũng không tệ lắm, cho nên chưa có ý định đổi kiếm.

Trần Thiên Nam cảm thấy rất thú vị, sau đó thì nở nụ cười hòa ái nói: "Cả tối hôm qua ngươi còn chưa có nghỉ ngơi, vẫn là trở về phòng nghỉ ngơi một lát trước đi đã.

""Gia gia, ta muốn ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi.

" Trần Mục cảm thấy bụng có hơi đói.


Trần Thiên Nam nghe vậy thì cười lên ha hả, "Vừa đúng gia gia hôm nay có rảnh, dẫn ngươi đi nội thành ăn một bữa ăn ngon.

"Túy Hương lâu.

Bên trong Hắc Thạch thành ít có quán rượu.

Trần Mục và gia gia ăn mì thịt bò ở chỗ này.

Trần gia không phải là gia tộc giàu có gì, Trần Thiên Nam không có gọi những món ngon lạ mà chỉ mời cháu trai đi ăn mòn mì thịt bò ngon nhất ở đây.

"Ừm, thật là thơm a.

" Trần Mục bưng lấy bát sứ còn lớn hơn so với cái mặt của mình, uống sạch hết nước canh trong bát, hắn ăn liên tục năm bát mì thịt bò.

Sức ăn của hắn lớn tới kinh người.

Tiểu nhị của quán cũng bị sức ăn này dọa sợ.

Trần Thiên Nam cười ha hả nói: "Tiểu Mục, ăn no chưa? Có còn muốn thêm một bát nữa hay không?""Đã no rồi.

"Trần Mục lau miệng.

Ý cười trong mắt Trần Thiên Nam càng lúc càng đậm.

Thời gian còn sớm, Trần Thiên Nam đề nghị: "Tiểu Mục, có muốn đi xem tiêu cục hay không?""Có ạ.

"Trần Mục chưa từng tới Thuận Phong tiêu cục.

Hắn cũng muốn biết tiêu cục có dáng vẻ ra làm sao.

Hai ông cháu đi ở trên đường lớn, Trần Thiên Nam thi thoảng gặp được người quen biết cũ, sẽ còn giới thiệu cháu trai nhà mình cho bằng hữu quen biết, trong mắt của hắn tràn đầy vẻ tự hào.

Thuận Phong tiêu cục.


Nằm ở góc phía tây của thành.

Ở quầy lễ tân, người phụ nữ trung niên đang túc trực, nàng ta cung kính nói: "Trần thúc.

"Trần Thiên Nam gật đầu ra hiệu, sau đó mỉm cười nói lời giới thiệu: "Tiểu Mục, đây là Lý di.

""Lý di (dì Lý) tốt.

"Giọng nói của Trần Mục như trẻ đang bú sữa.

"Tới để Lý di ôm một cái.

" Lý Duyệt trông thấy dáng vẻ của Trần Mục, không nhịn được mà muốn hôn một cái.

"! "Trần Mục lắc đầu liên tục.

Lý Duyệt nói lời trêu ghẹo: "Ai u, tiểu gia hỏa này còn sợ người lạ, Lý di cũng không có ăn thịt trẻ con a.

"Trần Mục tỏ ra xấu hổ gãi đầu một cái.

Đi qua sảnh trước, bọn họ đi tới hậu viện nơi chất đống hàng hóa, bên trong có công nhân đang vận chuyển hàng hóa, có một tráng hán đầu trọc đang kiểm kê hàng hóa.

Hầu hết hàng hóa chủ yếu là khoáng thạch và lương thực.

Trần Thiên Nam chỉ vào tráng hán đầu trọc nói ra: "Đó là Trương thúc ngươi, Kiếm Sư lục phẩm, người đã đi theo chúng ta áp tiêu ra ngoài lâu rồi.

"Tráng hán đầu trọc quay người về phía Trần Mục và khoe cơ bắp trên cánh tay, nhiệt tình nói: "Tiêu đầu, đây là cháu trai nhỏ của ngươi đi, thật đáng yêu a.

"Trần Thiên Nam gật đầu cười, sau đó nói: "Trương Sơn, lần này có bao nhiêu hàng?"Trương Sơn lắc đầu cười khổ nói: "Chỉ có ba xe rưỡi hàng hóa, hơn nữa Bạch Ngân thành cũng không xa, cho nên chuyến này sẽ không kiếm được nhiều tiền.

"Bạch Ngân thành!Hai mắt Trần Mục sáng lên.

Đó không phải là vị trí của nhiệm vụ này sao?"Lộ trang chủ thường xuyên chiếu cố việc buôn bán của chúng ta, cũng xem như là lão bằng hữu của chúng ta, lần này nhất định phải đưa tới đúng hạn, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.

" Trần Thiên Nam phân phó nói.

Trương Sơn gật đầu nói: "Không thành vấn đề, tiêu đầu, ta bây giờ đi sắp xếp hàng hóa, sáng mai xuất phát, tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ trong ba ngày.

"Trần Mục nhìn về phía gia gia, nói: "Gia gia, ta cũng muốn đi tới Bạch Ngân thành.

""Chuyện này.


.

.

"Trần Thiên Nam sửng sốt một lát.

Trương Sơn không thể không nhướng mày, chân thành nói: "Ha ha ha, áp tiêu cũng không có chơi vui đâu, ta nhớ được tiểu tử Trần Hạo kia, cứ đòi nhất định phải đi theo chúng ta đi áp tiêu, cuối cùng đi được nửa đường thì khóc hô hào muốn về nhà tìm mẹ, còn là ta đưa tiểu tử kia về.

""Gia gia, ta sẽ không mang thêm phiền phức cho các ngươi, ta muốn đi xem một chút, còn chưa từng được chứng kiến thế giới bên ngoài Hắc Thạch thành.

" Trần Mục chân thành nói.

Trần Thiên Nam luôn chiều cháu trai của mình, lần trước Trần Hạo đòi muốn đi áp tiêu, cũng là hắn cho phép, hắn suy nghĩ một lúc sau đó thì cưng chiều nói: "Được a, gia gia sẽ mang theo ngươi đi áp tiêu.

"Trương Sơn nhịn không được mà lắc đầu, sao đó thầm nói: "Xem ra lần này lại có chuyện vui.

"Hắn cảm thấy Trần Mục đi được nửa đường là sẽ khóc rống.

Sau khi trở lại Trần gia.

Trần Mục trước tiên trở về gian phòng của mình để nghỉ ngơi.

Trần Thiên Nam tìm tới Trần Nghiêm, nói chuyện muốn mang theo Trần Mục đi áp tiêu cho hắn biết.

"Cha, sáng sớm ngày mai mọi người cứ ra điểm xuất phát, nhân lúc Tiểu Mục còn đang ngủ thì rời đi.

" Trần Nghiêm đề nghị, hắn không muốn để Trần Mục đi xa nhà, vừa không yên lòng lại vừa sợ hắn tạo thêm phiền phức cho tiêu cục.

Trần Thiên Nam trịnh trọng nói: "Làm người phải nói chữ tín, ta đã đáp ứng Tiểu Mục thì sẽ không đổi ý, không thể để cho tiểu bối phải thất vọng.

""Ngày mai ta và Trần Uy áp tiêu, ngươi vẫn là ở nhà chăm sóc Uyển nhi đi, nàng ta đang mang bầu, Tiểu Mục thì ngươi yên tâm, có chúng ta chiếu cố.

" Trần Thiên Nam an bài.

Hắn là gia chủ.

Trần Nghiêm tự nhiên không có ý kiến.

.

Bình Luận (0)
Comment