Lương Uyên lạnh giọng nói: “Nhiều năm trước ta thông qua Tiên môn đã từng gặp người này, hắn là người của Lăng Vân tông, sư đệ của Khương Phục Tiên, là tử địch của Thanh Hư Động Thiên ta!”
Vẻ mặt Lữ Anh chấn kinh, Ngu Tử Huyên cũng kinh hãi, nàng ta biết Thanh Hư Động Thiên và Lăng Vân tông có thù, Trần Mục muốn thuận lợi rời khỏi chắc chắn không dễ dàng.
Mộ Hồng Liên biết đại sự không ổn, may mà lúc độ kiếp, nếu ai dám ra tay quấy rối thì chắc chắn sẽ bị Thiên Đạo phản phệ, muốn ra tay ngăn cản cũng phải cân nhắc một chút!
Lương Uyên cau chặt đầu mày, ban đầu ông ta chỉ chú ý đến Khương Phục Tiên, không ngờ Trần Mục cũng đã phất lên, thậm chí còn xuất hiện ở Tiên giới, nếu như không phát hiện kịp thời thì có thể chính là ác mộng của Thanh Hư Động Thiên!
Ông ta không dám xác định Trần Mục có thể độ kiếp thành công hay không, để đảm bảo có thể tru sát Trần Mục, Lương Uyên tế lá bùa, sau đó đốt cháy lá bùa đó, hắn đang thỉnh cầu chi viện.
“Hỏng rồi!”
Mộ Hồng Liên cảm nhận được sắp xảy ra chuyện lớn.
Răng rắc!
Nguyên thần của Trần Mục đột nhiên nổ tung.
Quang vũ kim sắc tràn ngập khắp toàn bộ lôi hải.
Lương Uyên thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy nguyên thần của Trần Mục bị vỡ nát, vậy hắn cũng không tạo nên nổi gợn sóng gì.
Nhục thân của Trần Mục vẫn ngồi khoanh chân trong lôi hải, hắn đắm mình trong lôi quang, toàn thân tỏa ra khí tức cường ngạnh, giống như thần minh cao cao tại thượng, bất động như núi.
“Thiên kiếp vẫn chưa kết thúc?”
Tu tiên giả xung quanh đều cảm nhận được quỷ dị.
Trong lôi hải, ở chỗ Trần Mục ngẩng đầu lên ba tấc xuất hiện Bất Hủ Kinh Văn, kinh văn xoay tròn, không ngừng có lưu quang kim sắc ngưng tụ, sau đó hội thụ thành bóng người kim sắc.
Nguyên thần của Trần Mục đang đoàn tụ trong lôi hải, rực rỡ chói mắt giống như mặt trời, Bất Hủ Phù Văn in sâu vào trong nguyên thần, áp bách của thần hồn khiến Mộ Hồng Liên và các cường giả Tiên giới như Ngu Tử Huyên đều phải run sợ.
Ầm ầm!
Quầng sáng tử sắc lan rộng.
Nguyên thần của Trần Mục quay về thức hải, khoảnh khắc hắn mở mắt ra, trong mắt vọt ra hai sợi Bất Hủ kim quang, bên dưới Lương Uyên cảm giác như rơi vào hầm băng.
Nhưng mà thiên kiếp vẫn chưa ngừng lại, trong lôi hải xuất hiện gió lốc, bầu trời theo đó cũng bị bóp méo, Trần Mục xông vào trong gió lốc lôi đình kim sắc.
Hắn có thể cảm nhận được cấp bậc sinh mệnh của bản thân đang biến đổi, hắn cũng phát giác được Lương Uyên đang có ý đồ xấu nên trực tiếp thôi động Cự Thần binh.
Lương Uyên cầm Tiên Kiếm trong tay chuẩn bị đánh lén, nhưng ông ta vẫn chưa kịp ra tay thì Cự Thần binh đã giáng xuống từ trên trời, thần uy đáng sợ khiến ông ta không thể cử động!
Cự Thần binh giống như chiến thần, nó rút ra chiến kiếm bên hông, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Lương Uyên, Lương Uyên thậm chí còn không có cơ hội xuất thủ.
Răng rắc!
Chiến kiếm bổ đôi cơ thể của Lương Uyên.
Tu tiên giả vây xem đều nghẹn họng nhìn trân trối, huynh đệ nam Cung cũng đều run rẩy hai chân, đó chính là trưởng lão của Thanh Hư Động Thiên, vậy mà lại bị giết như thế!
Lưu Anh vươn tay bảo vệ Ngu Tử Huyên, mặt bà lão kinh hãi nói: “Khôi lỗi này không yếu hơn Kiếm Thần!”
Hoa nhan của Ngu Tử Huyên mất sắc!
Mộ Hồng Liên ngược lại không quá kinh ngạc, nàng ta còn biết Trần Mục nắm giữ Hồng Mông Thạch Tháp, đó chắc chắn cũng là đại sát khí, nếu ai trêu chọc hắn thì khẳng định là xui xẻo!
Huynh đệ Nam Cung thấy thế nào còn dám tham gia náo nhiệt, bọn họ xoay người bỏ chạy, sợ bị ngộ sát.
Bà lão thấy Trần Mục không lạm sát người vô tội, bà ta vội vàng nắm lấy tay Ngu Tử Huyên, sau đó không gian bị bóp méo, hai người rời khỏi Phong Lôi địa.
Trần Mục phát giác được có dao động rất mạnh đang ở gần, hắn truyền âm nói: “Ngươi mau chóng rời đi đi.”
Mộ Hồng Liên nghe vậy thì có chút không bằng lòng, nhưng ở lại cũng không giúp được gì, nàng ta cung kính nói: “Chủ thượng, ngài hãy bảo trọng, có chuyện gì cần thì cứ liên hệ ta.”
Trần Mục khẽ gật đầu, thiên kiếp khiến tu vi của hắn càng lúc càng mạnh, nhưng nếu như thiên kiếp không thể nhanh chóng kết thúc thì hắn chắc chắn sẽ chọc phải phiền phức lớn.
Phong Lôi địa, kim quang sáng chói.
Tay Cự Thần binh cầm chiến kiếm rộng lớn, sau lưng mang hai thanh chiến chùy dày nặng, toàn thân bao phủ thần thiết, chảy theo kim loại sáng bóng giống như chiến thần.
Trần Mục đối mặt với thiên kiếp, hắn xông vào chỗ sâu trong lôi hải, lốc xoáy lôi đình cuồng bạo xung quanh không thể ngăn cản bước chân của hắn, đủ loại quy tắc trật tự in sâu vào trong gân cốt huyết nhục, không ngừng tăng cường.
Lôi hải kim sắc hiện lên sóng lăn tăn giống như gợn sóng quay cuồng, cuối cùng hà lưu kim sắc giáng xuống từ trên trời giống như vạn mã lao nhanh, thanh thế to lớn.
Trần Mục trông vô cùng nhỏ bé dưới hà lưu kim sắc, hắn không hề sợ hãi, nghênh đón sông lớn xông lên bầu trời, ngay lúc hắn bị sông lớn nhấn chìm, áp lực cường đại ập tới muốn nuốt chửng hắn.
Một tiếng gầm rít chấn động càn khôn.
Trần Mục gầm lên giận giữ, hắn giải phóng tất cả lực lượng, trên người hắn hiện lên đủ loại kinh văn, vào lúc này, kho tàng nhục thân của hắn được mở ra!
Cách đó rất xa cũng có thể nhìn thấy quang mang tử kim xông vào chỗ sâu trong lôi hải.
Lữ Anh và Ngu Tử Huyên trốn xa mấy ngàn dặm, bọn họ vẫn có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng trong lôi hải, khung cảnh đó còn mạnh hơn Chân Tiên kiếp phổ thông!
Ngu Tử Huyên vẫn chưa hoàn hồn lại: “Sư thúc, chẳng lẽ lần độ thiên kiếp đầu tiên của hắn là đã có thể thành tiên?”
Lữ Anh lau mồ hôi hột lớn bằng hạt đậu trên trán, trầm giọng nói: “Có khả năng, xác suất này rất thấp, chỉ có loại tuyệt thế thiên kiêu tích lũy sâu dày kia thôi.”
“Tuyệt thế thiên kiêu trước kia khi độ kiếp nhiều nhất chỉ có thể sánh ngang với lần thiên kiếp thứ hai hoặc lần thiên kiếp thứ ba của tu tiên giả bình thường, nhưng lần thiên kiếp đầu tiên của hắn đã sánh ngang với lần thiên kiếp thứ năm, thậm chí là lần thiên kiếp thứ sáu của tu tiên giả bình thường.”
Trong mắt Lữ Anh chỉ có ngưỡng mộ, tại sao loại tuyệt thế thiên kiêu này không thể xuất hiện ở Tử Vi Động Thiên? Nếu như Tử Vi Động Thiên có thể xuất hiện loại thiên kiêu này thì về sau chắc chắn có thể vượt qua các thế lực khác, trở thành thế lực mạnh nhất Vũ Châu hay thậm chí là mạnh nhất Tiên giới.