Lão Chu không khỏi cảm khái: “Thiên phú năm đó của ngươi không bì được với sư huynh và sư tỷ ngươi, không ngờ ngươi còn có thể sống sót qua thời loạn lạc, trở thành Chí Tôn.”
Tiêu Lạc Mộc khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Hỗn loạn chưa từng rời xa, Chu huynh, tuy ngươi chỉ còn lại tàn cốt, nhưng bản tôn có thể giúp ngươi trùng sinh.”
Lão Chu cười nhẹ nói: “Không cần, ta đã sớm chán sống rồi, nếu không thì năm đó tại sao ta lại không trốn mà còn muốn đi phong ấn Ma Thần?”
“Chu huynh, ngươi chắc chắn muốn ra tay?”
“Trừ khi ngươi thả bọn họ rời đi.”
Lão Chu nhìn Trần Mục là Trần Dao cách đó không xa, Trần Mục ném cho ông ta ánh mắt cảm kích.
Tiêu Lạc Mộc lắc đầu, ý nghĩa sâu xa nói: “Không ngờ Chí Tôn Chu gia phong quang năm đó lại rơi vào hoàn cảnh hiện giờ, cũng tốt, bản tôn tiễn ngươi lên đường, cũng xứng với quá khứ huy hoàng của ngươi.”
Lão Chu chắp hai tay sau lưng, ông ta xông lên không trung, cấm chế do Thái Thanh Tiên Cung bố trí bị phá hỏng, Tiêu Lạc Vân theo sát phía sau, hai người bọn họ giết tới tinh không.
Bầu trời chấn động, chỉ thấy hai thân ảnh khổng lồ va chạm trong tinh không, ngôi sao bị phá nát, đại địa rung chuyển, chỉ có tinh không là có thể chịu được giày vò.
Cấm chế bao trùm Thái Thanh Tiên Cung đều đã biến mất, nhưng Tịnh Vân lão tổ vẫn nhìn chăm chăm vào Trần Mục và Trần Dao, vẫn như cũ không phải bọn họ nói rời khỏi là có thể rời khỏi được.
Hồng Mông Thụ xuất hiện sau lưng Trần Mục, Hồng Mông Tử Khí tràn ngập, tiên lực và thần lực toàn thân hắn đan xen vào nhau, tản ra quang mang tử kim, Thanh Vân kiếm bị bóp nát, hắn lấy Xích Long Thần Mâu ra, con ngươi nhìn chằm chằm vào Tịnh Vân lão tổ.
Tịnh Vân lão tổ không khỏi cười lạnh: “Ha hả, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn khiêu chiến với Tiên Vương?”
Ánh mắt Trần Mục kiên định, hắn đột nhiên bùng lên, toàn thân được bao phủ trong lôi đình trắng bạc, dù cho không thể thuấn di không gian, tốc độ của hắn cũng nhanh đến kinh người.
Xích Long Thần Mâu mang theo sức mạnh Hỗn Độn đâm ra, Tịnh Vân lão tổ phất nhẹ tay áo, tiên lực đáng sợ giống như bức tường không thể phá hủy, Trần Mục bị đánh lui.
Vẻ mặt Diệp Thanh Huyền kích động, đây chính là Tiên Vương chân chính, từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo sức mạnh hùng vĩ cường đại.
Vào lúc Trần Mục bị đánh lui, hắn dốc hết sức ném Xích Long Thần Mâu trong tay ra, giống như huyết long mang theo lôi đình xuyên qua bầu trời, không gian vỡ nát ở bất cứ nơi nào nó đi qua.
Trong tay áo của Tịnh Vân lão tổ có ánh sáng vọt ra, đó là thanh Tiên Kiếm giống như ngọc thạch được điêu khắc thành, thân kiếm trong suốt, nếu như không chú ý thì rất khó phát hiện được sự tồn tại của thanh Tiên Kiếm kia.
Loảng xoảng!
Lúc Xích Long Thần Mâu va chạm với thanh Tiên Kiếm kia, hắn bị đánh bay ra không chút nghi ngờ, cảnh giới của Trần Mục chênh lệch rất xa với Tiên Vương, nhưng cốt kiếm trong tay hắn giết đến trước mặt.
Tịnh vân lão tổ giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay xuất hiện đường văn giống như kinh văn viễn cổ, tiên lực trên người Trần Mục bị áp chế, nhưng thần lực ở hai cánh tay lại không bị ảnh hưởng, hắn lại thi triển Kinh Thần Kiếm Kỹ lần nữa.
Khoảnh khắc cốt kiếm rời khỏi tay rồi biến mất trong không trung, ánh mắt Tịnh Vân lão tổ khẽ tụ lại, bà ta phát giác được sự bất phàm của cốt kiếm, toàn thân bà ta giải phóng thanh quang giống như thanh nguyệt.
Vụt!
Cốt kiếm phá không bay ra.
Tịnh Vân lão tổ quay đầu nhìn lại, Diệp Thanh Huyền ở phía xa bị cốt kiếm xuyên thủng mi tâm, tu tiên giả xung quanh đều bị chấn kinh, Ôn Huyền Âm kinh hãi kêu lên: “Sư tôn!”
Trần Mục biết dù hắn có lấy ra át chủ bài mạnh nhất cũng rất khó có thể tổn thương đến cường giả Tiên Vương, cho nên mục tiêu đòn tấn công vừa nãy của hắn thật ra là Diệp Thanh Huyền.
Ngay cả Diệp Thanh Huyền cũng không ngờ Trần Mục sẽ động thủ với bà ta, có lão tổ Tiên Vương tọa trấn nên bà ta nhất thời sơ ý, lại không phát giác được sự xuất hiện của cốt kiếm.
Cốt kiếm rất quỷ dị, nó vẫn đang thôn phệ thần hồn và khí huyết của Diệp Thanh Huyền, Tịnh Vân lão tổ tức giận, bà ta giơ tay lên, có tia lục quang rơi xuống trên người Diệp Thanh Huyền.
Trần Mục nhân cơ hội đến gần Tịnh Vân lão tổ, hai tay hắn kết ấn, ấn ký kim sắc xuất hiện.
Tịnh Vân lão tổ sớm đã có phòng bị, bà ta dễ dàng tránh được, phía xa có trưởng lão lấy cốt kiếm ra, nhưng nguyên thần của Diệp Thanh Huyền bị phá vỡ, thần hồn tiêu tán.
Trần Mục ngưng kết ấn ký kim sắc cần phải tiêu hao sức mạnh thời gian và sức mạnh không gian, thất bại một lần thì trong thời gian ngắn rất khó ngưng kết lại lần thứ hai.
Tịnh Vân lão tổ dùng sức vung tay, chưởng lớn rơi xuống, tiên lực hiện hóa thành ngọn núi, Trần Mục bị trấn áp rơi xuống không ngừng, Trần Dao rất lo lắng, nàng ta nhìn Hồng Mông Thạch Tháp trước người rồi nhẹ giọng nói: “Ngươi mau đi giúp ca ta!”
Hồng Mông Thạch Tháp không động đậy, Trần Mục bảo nó ở đây bảo vệ Trần Dao, nếu không thì tu tiên giả xung quanh đã sớm giết qua đây, bọn họ cũng do kiêng kỵ Hồng Mông Thạch Tháp và Cự Thần binh cho nên mới không dám manh động.
Trần Mục bị ngọn núi trấn áp, Hồng Mông Tử Khí tràn ngập, Hồng Mông Thụ rời khỏi cơ thể hóa thành đại thụ che trời, ngay cả ngọn núi do tiên lực hiện hóa cũng bị đẩy ra.
Tịnh Vân lão tổ nhìn Hồng Mông Thụ sau lưng Trần Mục, thầm lẩm bẩm trong lòng: “Thật sự đã xem thường ngươi rồi, không ngờ trên người ngươi còn có nhiều tạo hóa như vậy!”
Trần Mục hấp thụ lực lượng của Hồng Mông Thụ, khí tức của hắn tăng vọt, trong mắt mang theo sát ý không ngừng bước về phía trước: “Bà già kia, nếu ngươi đã muốn cản đường, vậy ta chỉ đành giẫm lên thi thể của ngươi mà rời đi.”
Tịnh Vân lão tổ nhấc tay lên, sau lưng Trần Mục xuất hiện Tổ Long Kim Lân hóa thành tấm khiên kim sắc, thanh Tiên Kiếm trong suốt kia đập thẳng vào tấm khiên.
Trần Mục đã cảm ứng được trước quỹ đạo của thanh Tiên Kiếm kia, Tịnh Vân lão tổ cũng không thể không trịnh trọng nói: “Ngươi quả thực rất khó đối phó, chẳng trách Thái Thượng Tiên Cung lại bị ngươi làm cho thảm như thế, nhưng nơi này là Thái Thanh Tiên Cung.”
Giọng nói vang dội vọng khắp dãy núi.