Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 670 - Chương 670: Đế Kiếm Vong Sơ (3)

Chương 670: Đế Kiếm Vong Sơ (3)

Khi bàn tay đen biến mất, Ma Thần bị mang đi, Bách Chiến Chí Tôn phục dụng hồng thạch Trần Mục đưa cho, sau đó lượng lớn sinh mệnh bản nguyên tràn vào cơ thể, trên mặt hắn ta hiện lên huyết sắc, hắn ta xé nát bộ giáp vỡ nát trên người, để lộ bạch y dính máu, sau đó khí huyết xông thẳng vào chỗ sâu trong tinh không.

Cường giả xung quanh đều bị sự cường thế của Bách Chiến Chí Tôn chấn nhiếp, Thương Vân Chí Tôn trầm giọng nói: “Lão đại ca, trách nhiệm của chúng ta là trấn thủ cổ thành!”

Bách Chiến Chí Tôn cầm hắc kiếm lao ra bí cảnh: “Không thể để Ma Thần rời đi như vậy!”

Thương Vân Chí Tôn và Bàn Thạch Chí Tôn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đám đại thần Viêm Sát có thể so với Chí Tôn, nếu như bọn họ rời đi thì Viễn Cổ Tiên thành có thể gặp nguy hiểm, nếu như ở lại bí cảnh thì Bách Chiến Chí Tôn sẽ tứ cố vô thân.

Lúc này, Kim Thiền lao ra ngoài bí cảnh, Thương Vân Chí Tôn khẽ cau mày, nhưng hắn ta không đuổi theo.

Đôi mắt đẹp của Băng Thanh khẽ tụ lại: “Chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để rời khỏi đây.”

Viêm Sát trầm giọng nói: “Ta đang cảm ứng ấn ký kim sắc bên trong cơ thể, có sức mạnh không gian, có cả sức mạnh thời gian, các ngươi không cảm thấy quen thuộc sao?”

Chân mày lá liễu của Băng Thanh khẽ nhíu lại: “Ngươi nói là ấn ký này tương tự với cấm chế của Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực?”

Hư Ảnh cười nhẹ nói: “Tuy rằng không hoàn mỹ như cấm chế của Vĩnh Kiếp Luân Hồi vực nhưng đủ để vây khốn chúng ta, cho nên tốt nhất vẫn nên đợi thêm.”

Bọn họ bị ấn ký kim sắc của Trần Mục uy hiếp, tạm thời không dám làm càn, Thương Vân Chí Tôn và Bàn Thạch Chí Tôn cũng không tùy tiện xuất thủ, hai bên đều đang đối đầu.

Sự chú ý của Trần Mục đều ở chỗ sâu trong mây mù, hắn chậm rãi tiến vào dọc theo cổ đạo, sau đó nhìn thấy con đường nhỏ quanh co gấp khúc, cảnh tượng xung quanh thoắt ẩn thoắt hiện.

Giữa núi mây mù lượn quanh, do có sự tồn tại của cấm chế nên Trần Mục có chút mệt mỏi, khi hắn đi đến lưng chừng núi mồ hôi nhễ nhại, hắn ngồi trên đá xanh nghỉ ngơi, làn gió thổi qua rất mát mẻ.

Cấm chế ở đây còn đặc thù hơn trong hầm mỏ, Trần Mục có loại cảm giác quen thuộc, có ảo giác như đã quay về kiếp trước, hoàn toàn trở thành người bình thường.

Sau khi nghỉ ngơi xong, Trần Mục tiếp tục leo núi, cả đường vừa đi vừa dừng phải mất rất nhiều công sức mới có thể lên đến đỉnh núi, chỗ này mây mù bao phủ, đã đến đỉnh núi nhưng lại không nhìn thấy kiếm, hắn không khỏi liếc nhìn xung quanh.

Trần Mục ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngôi sao ngập trời, bầu trời vốn không có kiếm, hắn cúi đầu xuống muốn nhìn xem có phải kiếm được chôn dưới đất không, nhưng lại nhìn thấy đôi chân ngọc trắng nõn bóng loáng, đôi chân kia rất dài, được bao bọc trong lớp váy đỏ.

Đôi chân kia vẫn đang di chuyển, bước về phía Trần Mục, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy tiên tử tuyệt mỹ mặc váy dài rực lửa, nàng ta có đôi mắt sắc bén.

Ánh mắt sắc bén quét qua, Trần Mục không chút sợ sệt, hắn mỉm cười rạng rỡ: “Tiền bối, Bách Chiến Chí Tôn bảo ta đến thử xem, xem có thể mang kiếm trên đỉnh núi đi được không, nếu như quấy rầy thì xin hãy lượng thứ.”

Khóe miệng tiên tử váy lửa khẽ nhếch lên, lạnh lùng nói: “Người ta đợi không phải ngươi.”

Trần Mục không ngốc, lập tức bừng tỉnh, tiên tử tuyệt mỹ trước mắt chính là thanh kiếm trong miệng Bách Chiến Chí Tôn kia, hắn từng gặp tiên kiếm thông linh, nhưng vẫn là lần đầu nhìn thấy tiên kiếm hóa thành hình người, khó tránh khỏi kinh ngạc.

“Tiền bối, nếu như ta không thể quay lại?” Trần Mục bỗng nhiên cảm thấy hỏi như thế không thích hợp nên vội vàng xin lỗi: “Là vãn bối mạo phạm.”

Tiên tử váy lửa không tức giận, nàng ta nhìn chăm chú vào đôi mắt của Trần Mục: “Không sao, lúc hắn ta để ta lại đây thì đã định sẵn không thể quay lại.”

Trần Mục có thể phát giác được trong mắt nàng ta có thêm chút bi thương, hắn áy náy nói: “Tiền bối, rất xin lỗi, ta cũng không cố ý gợi lên quá khứ thương tâm của ngài.”

Tiên tử váy lửa bỗng nhiên cười tà mị, trêu ghẹo nói: “Ngươi cảm thấy kiếm sẽ có cảm xúc sao?”

“Không biết.” Trần Mục khẽ lắc đầu, hắn không biết thần giao cách cảm nên không biết thật hay giả.

Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: “Tiền bối, ta biết ta khó có được sự công nhận của ngài, xin hỏi ta phải làm thế nào mới có thể nhận được sự giúp đỡ của ngài.”

Ánh mắt tiên tử váy lửa sắc bén, nàng ta giễu cợt nói: “Ngươi sở hữu Bá Đạo Kiếm Thể, tính cách lại nhã nhặn như thế, chưa từng nghĩ tới chuyện chinh phục ta?”

Trần Mục cười lắc đầu: “Ta không thích ép buộc, cho dù ngài là kiếm.”

Tiên tử váy lửa trịnh trọng nói: “Ta thích tính cách của ngươi, đưa tay phải của ngươi ra.”

Trần Mục vô thức vương tay phải ra, tiên tử váy lửa nắm lấy tay phải của hắn.

Tiên tử váy lửa trông nóng như lửa, nhưng tay của nàng ta lại lạnh lẽo dị thường, không hề mềm mại.

“Trần Mục, nắm chặt ta.”

Nghe thấy tiếng thì thầm của tiên tử váy lửa, Trần Mục nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của nàng ta, trường kiếm huyết sắc xuất hiện trong tay Trần Mục, nó còn to lớn, dày nặng hơn tiên kiếm bình thường, ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi kiếm xé tan mây mù trên đỉnh núi, kiếm quang lao thẳng vào bầu trời

Trong Viễn Cổ Tiên thành, tất cả tiên kiếm đều đang run lên, tiếng kiếm vang vọng khắp bí cảnh, đám lão tổ Tiên Vương nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong mây mù: “Hắn thành công rồi?”

Trần Mục nhìn chăm chú vào tiên kiếm tuyệt thế trong tay, thân kiếm nhẵn bóng, bên trên có khắc đường văn hỏa diễm cổ lão, cả thanh kiếm giống như ngọn lửa nóng rực đang thiêu đốt.

Lực lượng của thanh tiên kiếm này vô cùng đáng sợ, Trần Mục thậm chí còn có cảm giác bị kiếm khống chế, hắn hiểu được đây hẳn là đế binh trong truyền thuyết.

“Tiền bối, không biết phải xưng hô thế nào?”

“Vọng Sơ.”

Trần Mục cảm thấy cái tên này hơi kỳ quái, hoàn toàn không hợp với bá khí của đế binh.

Ngay lúc Trần Mục nắm chặt Đế kiếm, hắn không còn sợ hãi, cấm chế xung quanh biến mất.

Khi mây mù tan biến, các lão tổ Tiên Vương đều nhìn về phía sâu trong Viễn Cổ Tiên thành, Trần Mục giẫm không bay đến, hắn vốn nhỏ bé trở nên vĩ ngạn.

Bình Luận (0)
Comment