Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 690 - Chương 690: Cổ Tộc Ẩn Thế (3)

Chương 690: Cổ Tộc Ẩn Thế (3)

Trần Mục hiếu kỳ nói: “Đây chẳng lẽ là bí mật trường sinh bất lão của Thần tộc?”

Hư Ảnh gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có Thần Đế nắm giữ tọa độ của vùng đất Thái Hư, đại nhân có lẽ có thể tìm được, tạo hóa ở vùng đất Thái Hư vượt xa tưởng tượng của ngài.”

Trần Mục nhìn Hư Ảnh, biểu hiện của hắn ta rất thành tâm, vùng đất Thái Hư cần có tinh thần thể để đến được, nếu như rời khỏi nhục thân thì rất dễ bị đâm sau lưng.

“Vùng đất Thái Hư, nếu như vãn bối tìm được thì nhất định sẽ mang đại dược tinh thần về cho tiền bối.” Trần Mục khẽ cười với Nam Cung Thần.

Nam Cung Thần cười gật đầu.

Nam Cung Hùng và Nam Cung Hạo cũng xem Trần Mục như cọng cỏ cứu mạng, nếu như lão tổ tông có thể khôi phục đỉnh phong, địa vị Nam Cung gia ở Tiên giới cũng sẽ tăng lên.

Trần Mục trịnh trọng nói: “Lão tiền bối, vãn bối vẫn còn rất nhiều vấn đề muốn biết.”

“Tiểu hữu cứ hỏi.”

“Ta muốn biết chuyện liên quan đến viễn cổ.”

Nam Cung Thần gật đầu, chầm chậm nói: “Nam Cung gia chúng ta có sách sử ghi lại đủ các chuyện từ cổ chí kim, nếu như tiểu hữu muốn tìm hiểu thì có thể đến cổ lầu của Nam Cung gia, chỗ đó có lẽ sẽ giúp ích cho ngươi.”

“Đa tạ lão tiền bối.”

Trần Mục đến Cổ tộc, nhìn thấy nội hàm của Nam Cung gia, vì vậy hắn muốn tìm hiểu tin tức về viễn cổ.

Nam Cung Hùng dẫn Trần Mục đến cổ lầu.

Đó là cấm địa nội tộc, cổ lầu đã mất đi quang minh ngày trước, bước đến cổ lầu, bên trong có vạn quyển tàng thư ghi lại đủ các chuyện cổ kim.

Trần Mục nhắm mắt lại, ý thức của hắn quét qua tất cả cổ tịch trong cổ lầu, ghi ấn lại trước, hắn định sau này sẽ từ từ nghiên cứu, không định xem qua bây giờ.

Có một phần thông tin trong cổ tịch được hắn ghi khắc, ở viễn cổ có trận quyết chiến lớn, cường giả tuyệt đỉnh của Nhân tộc một mình nghênh chiến đại quân của Thần tộc, đánh lùi Thần Đế.

Có rất ít ghi chép liên quan đến vị cường giả tuyệt đỉnh kia, Nam Cung gia lúc đó cũng huy hoàng không kém, từng sinh ra cường giả Đế Cảnh đi theo vị tuyệt đỉnh kia giết đến không gian sâu vô tận, đó cũng là huy hoàng cuối cùng của Nam Cung gia.

Xét về nội hàm, trong Cổ tộc ẩn thế của Tiên giới Nam Cung gia cũng là gia tộc đỉnh cao nhất.

Trần Mục muốn tìm kiếm dấu vết của tiền thế, hắn không thể có được ghi chép tỉ mỉ thông qua văn tự, cũng không thể thông qua suy diễn để truy tìm đại năng viễn cổ.

Thu thập thông tin xong, Trần Mục chuẩn bị quay về Quang Minh thành, Nam Cung Thần cũng đến tiễn Trần Mục, sau khi ông ta phục dụng hồng thạch, toàn thân tỏa ra cảm giác áp bách mạnh mẽ, nhưng tinh thần trông vẫn rất tiều tụy.

Nam Cung Hùng trầm giọng nói: “Tiểu hữu, đợi chúng ta chọn được người đại diện rồi sẽ phái bọn họ đến Quang Minh thành.”

Trần Mục cười gật đầu: “Không vội, vẫn cần thời gian để Quang Minh thành xây dựng xong.”

Đám người đều cười gật đầu.

Trần Mục và Hư Ảnh quay về Quang Minh thành.

Nam Cung Thần nhìn hắn rời đi: “Tiểu tử này bất phàm, rất có phong thái của vị tuyệt đỉnh kia.”

Nam Cung Hùng gật đầu: “Đúng vậy, nhưng thế lực Tiên giới chắc chắn sẽ không thả cho hắn trở lên lớn mạnh.”

“Nếu đã liên minh, nếu như hắn gặp khó khăn gì, Nam Cung gia chúng ta nhất định phải hỗ trợ hết sức.”

“Lão tổ tông nói phải.”

Tây bộ Vũ Châu, Quang Minh thành.

Đã có bách tính vào trong thành, nhưng vẫn có rất nhiều bách tính cảm thấy đến đây sinh sống không dễ dàng, Ngô Lôi không dám bức bách, toàn bộ thành thị rất rộng lớn, bách tính lại chỉ có mấy trăm người, trông có chút vắng vẻ.

Trần Mục trở về Quang Minh thành, sau khi hắn biết được tình hình thì trầm giọng nói với Ngô Lôi: “Nói với bách tính xung quanh, vào trong thành ở không cần trả tiền, sau này cũng sẽ không phải nộp thuế, phân phát đất đai lân cận cho bọn họ, nếu như có thiên tai nhân họa thì sẽ được trợ cấp.”

Ngô Lôi lập tức truyền tin tức ra ngoài.

Trần Mục nhớ đến người trong tộc Trần gia, hiện giờ đang chiếm cứ Vũ Châu, đã đến lúc phải về thăm nhà một chút.

Quang Minh thành.

Giống như cự thú nằm rạp xuống.

Không có tường thành cao ngất nhưng quy mô rộng lớn, nhìn từ phía xa rất có cảm giác áp bách.

Trải qua hơn nửa tháng xây dựng, đã có mấy vạn bách tính vào sống ở Quang Minh thành.

Bách tính vừa vào thành đã nhận được lượng lớn tài nguyên, bọn họ không cần lo lắng sẽ bị yêu thú tấn công, công việc được sắp xếp trong thành cũng nhẹ nhàng hơn ở ngoài thành.

Ban đầu, thôn xóm xung quanh đều cử thôn dân vào thành thăm dò tin tức, nhìn thấy lợi ích ở trong thành, mọi người đều lũ lượt kéo vào Quang Minh thành sinh sống.

Trần Mục để Băng Thanh tạm thời phụ trách quản lý trật tự của Quang Minh thành, nàng ta không thích làm những công việc này, chủ yếu là do người hữu dụng không nhiều.

Ở chính giữa Quanh Minh thành là Quang Minh Thần Miếu, thần miếu có tượng nữ thần cao lớn, đó là bức tượng xây dựng cho Khương Phục Tiên, mới chỉ có vài đường nét đại khái.

Nữ thần được coi như là điểm mốc của Quang Minh thành, bách tính vào trong thành đều sẽ đến đây cảm tạ Khương Phục Tiên, Trần Mục tuyên truyền với bên ngoài Quang Minh thành là do Quang Minh Nữ Thần xây dựng để bảo vệ bọn họ.

Bách tính cảm tạ Khương Phục Tiên từ tận đáy lòng, Trấn Thiên Ấn của Trần Mục cũng cần tín ngưỡng mới có thể có được lực lượng cường đại, hắn hiểu rõ Phục Tiên lão bà ở chỗ sâu trong tinh không càng cần phần lực lượng này hơn.

Trần Mục đứng gần tượng nữ thần, dưới chân là quảng trường hình tròn cực lớn, hắn nhẹ giọng nói: “Không biết những thứ ta làm có thể giúp được nàng không.”

Trong thần miếu hương khói không dứt.

Trần Mục có thể cảm nhận được cỗ lực lượng hùng vĩ từ Quang Minh thành truyền đến chỗ sâu trong tinh không.

Xử lý chuyện của Tiên giới xong, Trần Mục muốn đi đến chỗ sâu trong tinh không, có lẽ việc hắn có thể làm không nhiều, nhưng hắn cực kỳ muốn kề vai chiến đấu với Phục Tiên lão bà.

Sau khi bách tính trong thành tăng lên.

Kim Thiền bắt đầu truyền bá phật pháp trong thành.

Trần Mục không thích phật pháp, nhưng cũng không ngăn cản, hắn tin phật pháp có ý nghĩa tồn tại của nó, thậm chí còn cho phép Kim Thiền xây chùa.

Bình Luận (0)
Comment