Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 783 - Chương 783: Sớm Xuất Thế (2)

Chương 783: Sớm Xuất Thế (2)

"Đại đạo mạnh yếu có liên quan tới vị diện mạnh yếu, vị diện cấp thấp nhiều nhất là phàm trần đạo, vị diện trung giai có siêu phàm đạo, vị diện cao giai có siêu thần đạo, vị diện siêu cấp thì là vô thượng đạo, còn về đạo nhất, ta vẫn chưa từng gặp qua."

Vân Mộng Trần giới thiệu đẳng cấp của đại đạo, trước kia Trần Mục còn chưa từng nghe nói, trước đó lúc chiến đấu tại vị diện phế tích, rõ ràng hắn cảm giác được, kiếm đạo của mình mạnh hơn đại đạo của những tuyệt đỉnh khác.

Trần Mục nghĩ đến Sáng Thế mẫu thần, chỗ vị diện của hắn từng là vị diện mạnh nhất ở thế giới này, vậy đại đạo mà hắn nắm giữ tất nhiên sẽ không đơn giản.

Vân Mộng Trần đánh giá Trần Mục, trong mắt mang theo ánh mắt khác thường: "Đại đạo mà ngươi nắm giữ rất mạnh, nhưng uy lực có thể phát huy ra thì có hạn, cần bổ sung lượng lớn căn nguyên vật chất."

Trần Mục hơi hơi khom người: "Còn muốn hỏi tiền bối vài vấn đề, không biết có tiện hay không?"

"Có lời thì mau nói."

Vân Mộng Trần có chút không kiên nhẫn.

Trần Mục mỉm cười nói: "Ta muốn biết tin tức có liên quan tới vị diện Vĩnh Hằng?"

"Vị diện Vĩnh Hằng, từng là vị diện đứng đầu, cho dù vị diện mạnh hơn nữa, trong làn sóng thời gian thì cũng như bọt biển, không có vị diện nào có thể vĩnh viễn không suy yếu, cho dù là vị diện Vĩnh Hằng đã từng mạnh nhất."

"Ngươi đến từ vị diện Vĩnh Hằng?"

"Có lẽ vậy."

Trần Mục cũng không thể xác định: "Ta muốn biết, vị diện đại chiến kết thúc, ta có thể rời đi không?"

Khóe miệng Vân Mộng Trần hơi hơi cong lên: "Đây không phải việc ta có thể làm chủ, ngươi nhớ kỹ, nếu như không thể khiến cho ta hài lòng, ngươi rất khó mà còn sống rời đi."

Trần Mục không có hỏi nhiều, hắn đi vào đáy nước, áp lực ở nơi này cực kỳ mạnh.

Đáy nước chôn giấu chủ tể, hơn nữa còn là chủ tể vô cùng cường đại, được làm thành chất dinh dưỡng của tinh cầu này, Trần Mục có thể cảm nhận được sức mạnh cường đại của Vân Mộng Trần, thậm chí mang đến cho hắn một cảm giác còn đáng sợ hơn so với Minh Hồng chủ tể, tất nhiên là Thiên giai chủ tể.

Trần Mục ngồi xếp bằng ở đáy nước, sau khi không còn hạn chế, hắn mở ra hình thức điên cuồng hấp thu, sau lưng xuất hiện hắc động to lớn, thôn phệ căn nguyên vật chất từ đáy biển tràn ra.

Kiếm đạo và hoang đạo vờn quanh bên cạnh hắn, giống như hai vòng sáng, bọn chúng cũng đang hấp thu căn nguyên vật chất trong biển, Vân Mộng Trần nhìn chằm chằm Trần Mục.

Tu luyện là quá trình khô khan, Trần Mục ngồi xếp bằng ở đáy biển tu luyện mấy chục năm.

Hắn điên cuồng hấp thu căn nguyên vật chất, toàn thân tràn ngập năng lượng, sức mạnh hiện tại vượt xa thời kỳ đỉnh phong, hơn nữa còn đang không ngừng mạnh lên.

Kiếm đạo và hoang đạo đều tản ra tần sóng mạnh mẽ, cho dù có được vô thượng đạo Vân Mộng Trần cũng cảm giác được một tia khí tức nguy hiểm.

Chỗ sâu trong tinh không, Thiên Cung.

Khương Phục Tiên thân mặc váy dài kim sắc, cao quý ưu nhã, nàng ta tản bộ nghỉ ngơi ở trong hoa viên, đôi mắt xinh đẹp thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía tinh không.

"Phục Tiên tỷ tỷ."

Trần Dĩnh bưng chén thuốc đã nấu xong đến tìm nàng ta.

Khương Phục Tiên bưng chén ngọc qua, nàng ta uống chén thuốc: "Dĩnh Dĩnh, vất vả cho ngươi rồi."

"Phục Tiên tỷ tỷ, ta không vất vả." Trần Dĩnh liên tục lắc đầu: "Không biết lúc nào ca của ta có thể trở về, huynh ấy đã rời đi rất nhiều năm rồi."

Khương Phục Tiên mỉm cười: "Chắc chắn chàng ấy sẽ trở lại, ngươi không cần lo lắng."

Trần Dĩnh tin tưởng ca ca có thể trở về, chỉ là không muốn Khương Phục Tiên cô đơn nhớ mong.

Khương Phục Tiên trả chén ngọc lại cho Trần Dĩnh, sau đó khẽ xoa bụng, đã nhô lên rõ ràng, thai nhi bên trong trưởng thành đầy đủ.

"Mẫu thân, no quá."

Khương Phục Tiên nghe được thần niệm của Đậu Đậu, dung nhan tuyệt mỹ tràn đầy nụ cười, nàng ta dịu dàng nói: "Đậu Đậu, cô cô nấu thuốc ngon cho con uống mỗi ngày, mau cảm tạ cô cô."

"Cám ơn, cô cô."

Đậu Đậu rất thông minh, từ trong bụng mẹ đã học được cách dùng thần niệm nói chuyện với mọi người, Trần Dĩnh cười ngọt ngào nói: "Sau này cô cô mua đồ ăn ngon cho ngươi."

"Điểm tâm mẫu thân ngươi làm càng ngon hơn." Trần Dĩnh che miệng cười trộm, thế nhưng Đậu Đậu không có phản ứng, lúc nàng ta hấp thụ năng lượng của chén thuốc thì sẽ ngủ.

Sau khi Đậu Đậu ngủ say, vẻ mặt của Khương Phục Tiên ngưng trọng, có chút do dự: "Dĩnh Dĩnh, ta muốn sinh Đậu Đậu trước thời hạn."

Trần Dĩnh trừng to hai mắt: "Phục Tiên tỷ tỷ, Đậu Đậu vẫn chưa có dấu hiệu muốn ra đời, cưỡng ép sinh ra, có thể sẽ bất lợi đối với Đậu Đậu."

Khương Phục Tiên cũng biết rõ: "Ta không muốn tuổi thơ của Đậu Đậu trải qua ở trong bụng của ta, có nhiều thứ ngày sau có thể bù đắp, nhưng có một sói thứ vĩnh viễn không cách nào bù đắp được."

Trần Dĩnh cái hiểu cái không, cảm thấy Khương Phục Tiên đang nói Đậu Đậu không có tuổi thơ sẽ là chuyện rất đáng tiếc, lại cảm thấy đang nói Trần Mục không ở bên cạnh Đậu Đậu là tiếc nuối không cách nào bù đắp được.

"Phục Tiên tỷ tỷ, sau khi Đậu Đậu sinh ra, có lẽ tỷ sẽ không có thời gian bên cạnh nàng."

"Còn có ngươi, còn có gia gia bọn họ, Đậu Đậu đi theo ta, mỗi ngày đều là công việc lặp đi lặp lại, nàng sẽ không cảm nhận được niềm vui của tuổi thơ."

Khương Phục Tiên không muốn Đậu Đậu sớm xuất thế, nhưng muốn nàng ta có được niềm vui của tuổi thơ, có thể trưởng thành trong hoàn cảnh có người nhà bầu bạn.

Sau cùng Trần Dĩnh gật đầu: "Phục Tiên tỷ tỷ, ta ủng hộ suy nghĩ của tỷ."

Muốn Đậu Đậu được thuận lợi sinh ra, còn cần rất nhiều chuẩn bị, Khương Phục Tiên muốn phong ấn một phần sức mạnh của nàng ta, để tránh cho nàng ta không thể khống chế được cỗ sức mạnh này.

Trong hoa viên, Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch ngoan ngoãn ngồi xổm dưới đất, ở Trần gia bọn chúng thường xuyên đùa giỡn, ở Thiên Cung hai bọn chúng đều rất nghe lời.

Nghe nói tiểu chủ nhân sắp ra đời, hai bọn chúng vui mừng vẫy thẳng đuôi.

Ba ngày sau.

Thiên Cung trải rộng tường vân.

Tiên giới và nhân gian đều có thể nhìn thấy ánh sáng, dấu hiệu của điềm lành khiến cho cường giả các nơi khiếp sợ, bọn họ đều biết có sinh linh nghịch thiên giáng thế.

Bình Luận (0)
Comment