Vân Mộng Trần bỗng nhiên lạnh giọng nói: "Trong cơ thể ngươi có Tuyệt Sinh Chú, đừng có ý khác, chỉ có ở nơi cách xa khống chế của sáng thế mẫu thần như vùng đất Khư Tịch kia, mới có thể có khả năng giải trừ."
Trần Mục khẽ nhíu mày, hắn không nói gì, mà là trở về gian phòng trên tàu.
Muốn rời đi, nhất định phải giải trừ Tuyệt Sinh Chú trong cơ thể, chỉ có thể tham gia đại chiến vị diện.
Trong mắt Vân Mộng Trần có chút lo lắng, nàng ta có thể nhìn ra Trần Mục có tâm sự: "Hi vọng hắn sẽ không xảy ra chuyện, tương lai của vị diện Thâm Lam đều ở trên người hắn."
…
Uyên Hải cổ thành.
Thành trì cổ xưa bay lơ lửng ở chỗ sâu trong Uyên Hải, quy mô to lớn, chỉ có cường giả tuyệt đỉnh có thể đi vào, cường giả chủ tể không cách nào đặt chân vào nơi đây.
Thần thuyền dừng ở bên ngoài cổ thành.
Lục Huyền thông báo cho Trần Mục đi chứng nhận thân phận.
Muốn tham gia đại chiến vị diện, còn phải đến dưới thần thụ bên ngoài cổ thành để đăng ký.
Cây cổ thụ kia không cao, toàn thân hiện ra ánh sáng xanh biếc óng ánh, cành lá um tùm, dưới cây có lão giả ngồi xếp bằng tóc trắng rủ xuống đất.
Minh Hồng chắp tay hành lễ với lão giả, vẻ mặt cung kính nói: "Trần lão, bọn họ là tuyệt đỉnh mà vị diện thứ chín Thâm Lam bọn ta chọn ra."
Trần lão ngồi xếp bằng trên tảng đá xanh, nhắm hai mắt, tùy tay vung lên, ba đạo ánh sáng bay ra, rơi vào trên thân đám người Trần Mục và Lâm Thanh Đại.
"Báo danh tính."
"Lâm Thanh Đại."
"Diệp Thương Khung."
"Trần Mục."
Nghe thấy giọng nói của Trần Mục, Trần lão mở mắt ra, đôi mắt kia không có ánh sáng, trống rỗng tĩnh mịch, dường như có thể thôn phệ linh hồn.
Tất cả mọi người không dám nhìn thẳng Trần lão.
Trần Mục nhìn thẳng cái nhìn chằm chằm của Trần lão, hắn có thể cảm giác được lão giả trước mắt nhìn như bình thường, nhưng có sức mạnh cường đại nghiền ép Vân Mộng Trần, cho dù là Sáng Thế Thần ở trước mặt ông ta, cũng không dám làm càn.
"Ngươi nhìn rất quen mắt."
Trần lão nói với Trần Mục.
Trần Mục mỉm cười nói: "Có lẽ là giống nhau."
Trong mắt Minh Hồng mang theo kinh ngạc, mặt mày Lâm Thanh Đại và Diệp Thương Khung đều tràn đầy biểu cảm khiếp sợ, đây chính là lão giả thần bí nhất Uyên Hải.
"Có lẽ đi."
Trần lão lại nhắm mắt lại lần nữa.
Thân cây óng ánh vọt lên ánh sáng, sau đó xuất hiện tên của đám người Trần Mục.
Đằng trước còn có kí hiệu của vị diện thứ chín, trên cây khô còn có danh tính của những cường giả khác, đã có không ít cường giả đến chỗ này.
Có ba mảnh lá xanh rơi xuống: "Cái này là chìa khoá của các ngươi, nó sẽ có chỉ dẫn."
Đám người Trần Mục tiếp nhận lá xanh, Minh Hồng chủ tể nhắc nhở: "Bên trong tòa thành cổ có động phủ của mỗi người các ngươi, lá xanh sẽ chỉ dẫn các ngươi."
Minh Hồng chủ tể mang bọn họ trở lại thần thuyền.
Trần Mục một mình đứng tại boong tàu, hắn đang lo lắng cho Khương Phục Tiên, nửa tháng sau, có con Hỏa Phượng to lớn bay ngang qua bầu trời.
Trần Mục phát giác được tần sóng quen thuộc.
Hắn thậm chí còn cảm ứng được khí tức của Sở Sở.
Sau lưng Hỏa Phượng có đông đảo cường giả đứng, trong đó có vị nữ tử váy đen rất đặc biệt, nàng ta cũng phát hiện Trần Mục, ngón tay nhỏ nhắn uốn cong sợi tóc bên tai, khóe miệng hơi hơi giương lên, nhưng nàng ta không phải Sở Sở.
Trần Mục nhìn chằm chằm nàng ta, có thể cảm giác được, là khí tức của Ma Thần, phía trên váy đen rộng rãi thêu đường vân xưa cổ, ký hiệu cửu cửu rất rõ ràng.
"Cửu Cửu Ma Thần!"
Trần Mục không ngờ rằng lại đụng phải Cửu Cửu Ma Thần ở chỗ này, khó trách không phát hiện sự tồn tại của nàng ta, hoá ra nàng ta ẩn náu ở vị diện khác.
Nếu như Khương Phục Tiên gặp phải phiền phức, nhất định là có liên quan tới âm mưu của Ma Thần.
Cửu Cửu Ma Thần là người kế vị của Ma Chủ, chắc chắn nàng ta biết tất cả tính toán của Ma Chủ.
"Lục tiền bối, những cường giả này đến từ vị diện gì?" Trần Mục hỏi thăm Lục Huyền ở bên cạnh.
Lục Huyền khẽ cười nói: "Đội ngũ này hẳn là vị diện Thiên Hoang xếp hạng thứ hai mươi, nhưng thành viên chắc là đến từ các vị diện khác nhau, rất khó tra rõ được, vị diện xếp hạng thấp đều có đội ngũ chấp vá mà thành như thế này, thực lực không thể khinh thường."
Lâm Thanh Đại đi tới, mỉm cười mở miệng: "Trần đại ca, tuyệt đối đừng xem nhẹ bất luận vị diện nào, rất nhiều kỷ nguyên trước kia, vị diện Thiên Hoang đã từng là vị diện đứng đầu, chỉ là sau này xuống dốc mà thôi."
"Chắc chắn bọn họ sẽ dốc hết tất cả tài nguyên, bảo vệ danh ngạch sau cùng này." Diệp Thương Khung trầm giọng nói.
Trần Mục có chút nghi hoặc nói: "Chỉ có hai mươi cái vị diện tham chiến, bọn họ còn có thể kém hơn?"
Lục Huyền gật đầu: "Toàn quân bị diệt, sẽ trực tiếp hủy bỏ xếp hạng vốn có."
"Mỗi lần đại chiến vị diện, chỉ có một phần ba cường giả có thể còn sống mà đi ra, rất tàn khốc." Minh Hồng chủ tể cũng đi qua đây.
Thành tích của đại chiến vị diện có liên quan tới khí vận của vị diện, quyết định tương lai của vị diện, có được lượng lớn khí vận giúp đỡ, liền có thể sinh ra đại lượng cường giả.
Cường giả mạnh hơn, kẻ yếu yếu hơn.
Trần Mục nhìn cách đó không xa, ba vị tuyệt đỉnh của vị diện Thiên Hoang lưu lại danh tính trên cổ thụ óng ánh, nam tử tuấn tú bạch y trường bào tên là Tần Trường Sinh, trung niên thanh y đeo hộp kiếm tên là Tiêu Vô Cùng, còn Ma Thần váy đen tên là Mạc Cửu Nhi.
Ba vị tuyệt đỉnh của vị diện Thiên Hoang trực tiếp tiến vào Uyên Hải cổ thành cách đó không xa.
"Chúng ta vào thành nhìn xem."
Trần Mục nhìn Mạc Cửu Nhi đi vào cổ thành.
Minh Hồng chủ tể khẽ nhíu mày: "Hiện tại thời gian còn sớm, qua một thời gian ngắn nữa cũng không muộn."
Song chỉ một mình Trần Mục đi tới Uyên Hải cổ thành.
Minh Hồng chủ tể khẽ nhíu mày, ông ta thấy Trần Mục không chịu khống chế, có chút khó chịu.
Vân Mộng Trần đi ra bên ngoài, nhàn nhạt nói: "Các ngươi đuổi theo, tiến vào Uyên Hải cổ thành nghe theo Trần Mục, không được tự tiện quyết định."
"Vâng."
Lâm Thanh Đại cùng Diệp Thương Khung đi theo sau Trần Mục, bọn họ tiến vào Uyên Hải cổ thành, gần đó có bia đá, trên đó viết quy củ bên trong thành.