Nhục thân của Âm Cửu U cực kỳ cường hãn, Trần Mục cũng không kém, rất nhanh Từ Trường Thanh cũng xông vào chiến trường, ba vị chủ tể đồng thời làm khó dễ Trần Mục.
Diệp Thương Khung bay vọt lên trời, tay hắn ta nắm trường thương màu xanh lam muốn trợ giúp, Trần Mục lại bí mật truyền âm: "Không cần phải để ý đến ta, ngươi đi trước!"
Diệp Thương Khung vốn muốn ra tay, nghe được Trần Mục truyền âm, cũng không do dự chút nào, lập tức trốn xa, hắn ta không muốn gây thêm phiền phức cho Trần Mục.
Phong Diệp Hồng nhìn Diệp Thương Khung rời đi, Chu Tinh Vân khẽ nhíu mày, bọn họ cảm thấy tình hình không đúng lắm, hai người không có ra tay, mà là ngồi núi xem hổ đấu.
Đám người Từ Trường Thanh liên thủ, không gian xung quanh bị phong tỏa, Trần Mục muốn rời khỏi, khó như lên trời.
"Giao Kim Liên bảy màu ra."
Kiếm Nam Sơn vung kiếm giết tới, Trần Mục vung kiếm nghênh kích, hai thanh kiếm va chạm tạo ra ánh sáng chói lọi.
Từ Trường Thanh muốn đánh lén, Trần Mục không hề chần chờ chút nào, hắn trực tiếp lấy ra bản mệnh Kiếm Thai, nương theo kiếm quang kim sắc chém ra, không gian vỡ nát.
"Mau tránh ra!"
Kiếm Nam Sơn lớn tiếng gầm thét.
Đồng tử của Từ Trường Thanh đột nhiên rụt lại, hắn ta không có cách nào né tránh, hai tay hướng về phía trước chống mở tấm chắn màu xanh, chỗ kiếm quang đến, toàn bộ trật tự quy tắc đều bị chém đứt.
Phụt!
Từ Trường Thanh không ngừng ho ra máu, thân thể của hắn ta bị chặt đứt ngang, vết thương tràn đầy ánh sáng, khó có thể khép lại.
Phong Diệp Hồng khiếp sợ nói: "Đạo binh? Không đúng, còn chưa phải đạo binh hoàn chỉnh!"
"Đạo quả còn chưa có hoàn toàn tiến hóa thành đạo binh, đã có uy lực như thế, nếu như ngưng luyện ra đạo binh chân chính, khó có thể tưởng tượng nổi."
Chu Tinh Vân chau mày, hắn ta suy đoán thực lực của Trần Mục có thể xếp vào mười vị trí đầu, thậm chí càng gần phía trước, chỉ có thể hi vọng bọn họ lưỡng bại câu thương.
Từ Trường Thanh bị thương lui ra khỏi chiến trường, Âm Cửu U lấy ra một thanh cốt kiếm màu đen, thanh kiếm này được mài từ xương sống của cường giả chủ tể mà thành, hung uy cái thế.
Tay phải Trần Mục nắm lấy đế kiếm đối kháng với Kiếm Nam Sơn, tay trái nắm Kiếm Thai đối kháng với Âm Cửu U, hai vị này đều là chủ tể có thực lực vô cùng mạnh.
Từ Trường Thanh nhìn về phía Phong Diệp Hồng: "Các ngươi còn đang chờ cái gì, hiện tại là cơ hội tốt nhất, đợi giành được Kim Liên bảy màu, chúng ta có thể chia đều tạo hóa."
Phong Diệp Hồng nội tâm bất động, nở nụ cười tà mị, bây giờ ra tay rất không sáng suốt, Chu Tinh Vân cũng không có ý định ra tay, bọn họ đang đợi cơ hội.
Vết thương của Từ Trường Thanh khó có thể khép lại, loại thương thế này rất khó kiên trì được đến vòng chung kết.
Chu Tinh Vân nhìn về phía Phong Diệp Hồng: "Ta thấy chúng ta vẫn là sớm chọn đội tương đối phù hợp."
Đội ngũ của Phong Diệp Hồng và Chu Tinh Vân đều không còn đủ người, đánh đơn đấu lẻ, bọn họ rất khó kiên trì đến vòng chung kết, chỉ có lôi kéo minh hữu, mới có một tia cơ hội.
Phong Diệp Hồng không gấp gáp: "Kiếm Nam Sơn và Âm Cửu U đều có thực lực đứng vào mười vị trí đầu, nhìn dáng vẻ lấy thực lực của Trần Mục, có thể xếp vào năm vị trí đầu, nếu như ngưng tụ ra đạo binh, có khả năng xếp vào ba vị trí đầu."
Sự hâm mộ trong mắt Chu Tinh Vân lộ rõ trên mặt, nếu như có thể, hắn ta đương nhiên là hi vọng Trần Mục ngã xuống ở chỗ này, tốt nhất là mang theo cả Âm Cửu U và Kiếm Nam Sơn.
Từ Trường Thanh thấy hai người còn đang xem chừng, hắn ta biết không chờ được nữa, nếu như không giải quyết Trần Mục, sợ là họa lớn, hai tay hắn ta lập tức kết ấn, một đạo thanh quang bay vọt lên trời, cuối cùng ngưng tụ thành ký hiệu đặc thù.
Phong Diệp Hồng khẽ nhíu mày: "Đây là ký hiệu của vị diện Trường Sinh, đây là đang kêu gọi vị kia."
Chu Tinh Vân cũng chau mày, trong nháy mắt hắn ta rời xa hồ nước, không muốn rước thêm phiền toái.
Từ Trường Thanh phát ra tín hiệu với bên ngoài, muốn triệu hoán vị diện Chi Tử của vị diện Trường Sinh, thực lực của vị kia cực kỳ khủng bố, nghe đồn có thể xếp vào ba vị trí đầu tại vùng đất Khư Tịch.
Phong Diệp Hồng liên tục cân nhắc, cuối cùng lựa chọn lùi lại, hắn ta không muốn rước thêm rắc rối.
Phía trên hồ, chiến đấu kịch liệt, không gian xung quanh vỡ nát, mặt đất nứt ra khe rãnh, gió bão năng lượng kinh khủng lan tràn khắp bốn phía, động tĩnh ở nơi này cũng thu hút chú ý của cường giả phía xa, hơn nữa "ký hiệu trên bầu trời" rất bắt mắt, có cường giả phát giác được động tĩnh bên này, chạy về đằng này, Trần Mục biết còn tiếp tục nữa, có lẽ sẽ có phiền phức lớn, Diệp Thương Khung đã rời xa nơi này, hắn cũng không có ý tiếp tục dây dưa.
Sau lưng Trần Mục xuất hiện lôi đình ngân dực, hắn vỗ cánh mà bay, bay thẳng ra khỏi chiến trường.
Kiếm Nam Sơn và Âm Cửu U theo sát phía sau.
Trần Mục thu hồi đế kiếm, hai tay hắn nắm Kiếm Thai, kiếm quang chói mắt chém về phía trước, không gian bị xé rách ra một lỗ hổng rất lớn, hắn nhân cơ hội xông vào.
Âm Cửu U và Kiếm Nam Sơn đi vào theo, rất nhanh không gian khép lại, Từ Trường Thanh không thể theo kịp.
Phong Diệp Hồng và Chu Tinh Vân biết không có cơ hội, từng người bọn họ rời đi, Từ Trường Thanh không có đi xa, thương thế của hắn ta rất nặng, lại đợi thêm viện trợ.
Trong hư không.
Trần Mục không có ham chiến, hắn dùng tốc độ cao nhất rời đi, dưới sự giúp đỡ của sức mạnh lôi đình và sức mạnh không gian, tốc độ của hắn rất nhanh, đám người Kiếm Nam Sơn đuổi theo vô cùng tốn sức.
"Phải cắt đuôi bọn họ mới được!"
Trần Mục chém ra một kiếm hướng về hư không, một kiếm kia rất bình thường, kiếm quang yếu ớt khiến cho hư không sáng như ban ngày, Kiếm Nam Sơn và Âm Cửu U không có để ý, bọn họ tay cầm binh khí đỡ kiếm quang lao đến.
Khi bọn họ xông vào kiếm quang, mới phát giác được có vấn đề, một kiếm này khiến cho thời gian ngừng lại, Kiếm Nam Sơn và Âm Cửu U bị tạm thời nhốt ở bên trong kiếm quang.
Sau một lát ngắn ngủi, hai người xông ra khỏi khu vực tràn ngập kiếm quang, thế nhưng Trần Mục lại biến mất không thấy đâu nữa, Âm Cửu U và Kiếm Nam Sơn xông ra ngoài hư không, bọn họ hoàn toàn không phát hiện được khí tức của Trần Mục.