Trong cung điện phế tích, Mạc Cửu Nhi ngẩng đầu, nàng ta nhìn thấy Trần Mục đi tới trước mặt.
"Đại ca ca."
Giọng nói của Mạc Cửu Nhi trở nên non nớt, trong mắt hiện ra gợn sóng, thần thái mảnh mai rất đáng yêu, thoạt nhìn giống như Sở Sở sau khi lớn lên.
Trần Mục đi tới gần, hắn không phóng thích uy áp, nhưng lại làm cho Tần Trường Sinh và Tiêu Vô Cùng không dám vọng động, Mạc Cửu Nhi mím môi, trên mặt tràn đầy tủi thân.
"Ngươi là Ma chủ, cũng là Sở Sở."
"Xem ra ngươi đã thức tỉnh trí nhớ kiếp trước."
Đôi mắt Mạc Cửu Nhi híp lại: "Chúng ta từng liên thủ chống chọi với thần đình, ngươi hẳn là không quên đi?"
Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh: "Đương nhiên, nhưng ý nghĩ của chúng ta không giống nhau, Ma chủ muốn khởi động lại vị diện, mà ta muốn xây dựng thế giới hoàn mỹ."
"Hủy diệt tương đương với trùng sinh."
"Cho nên chúng ta mỗi người đi một ngả."
Mạc Cửu Nhi cười lắc đầu: "Tổ Tà Thần của vị diện Tà Thần biết tọa độ của thế giới chúng ta, đó là Thiên giai chủ tể, ông ta không chịu nổi sự hấp dẫn của vĩnh hằng, thời gian của ngươi không còn nhiều nữa rồi."
Tổ Tà Thần lúc nào cũng có thể tiến công lên Thiên Cung, Thiên Cung căn bản không có cách nào ngăn cản được loại tồn tại kia, vẻ mặt Trần Mục vẫn bình tĩnh như cũ: "Ta không tin Thiên giai chủ tể có thể thực tình hợp tác với ngươi, trừ phi Tổ Tà Thần cũng nằm trong tính toán của ngươi, rốt cuộc là ngươi muốn làm cái gì?"
Khóe miệng Mạc Cửu Nhi hơi hơi giương lên: "Khởi động lại vị diện cần năng lượng dồi dào."
"Ngươi muốn đợi Tổ Tà Thần hủy diệt tất cả, sau đó trở về xử lý Tổ Tà Thần?" Trần Mục chất vấn.
Mạc Cửu Nhi khẽ lắc đầu: "Ta không phải đối thủ của Tổ Tà Thần, nếu như ngươi thu hoạch được chung cực tạo hóa, liền có thể chém giết Tổ Tà Thần, chứng kiến tương lai."
Trần Mục giơ cánh tay lên, đầu ngón tay rơi vào mi tâm Mạc Cửu Nhi, không che giấu chút nào nhìn trộm thức hải của nàng ta: "Hà cớ phải phiền phức, ta còn gạt ngươi sao?"
Mạc Cửu Nhi không giấu diếm chút nào đối với Trần Mục, Trần Mục nhìn thấy kí ức của Sở Sở, còn chứng kiến kí ức của Ma chủ, thậm chí là kí ức của Cửu Bát Ma Thần.
Ma chủ biết, sau khi Tổ Tà Thần hủy diệt thế giới mà Trần Mục biết, Trần Mục khẳng định sẽ chém giết Tổ Tà Thần, sau đó không tiếc bất cứ giá nào khởi động lại vị diện.
"Sở Sở, ngươi sai rồi."
Đầu ngón tay Trần Mục tràn ra kim quang, vẻ mặt Tần Trường Sinh và Tiêu Vô Cùng ngưng trọng, tê cả da đầu.
Tần Trường Sinh vội vàng nói: "Trần huynh, chúng ta không có ác ý, còn xin thủ hạ lưu tình."
Mạc Cửu Nhi nhìn kiếm quang ở đầu ngón tay của Trần Mục, không sợ hãi chút nào, khẽ cười nói: "Chúng sinh đều là hư ảo, nếu như ta sai, hi vọng ngươi đúng."
Kiếm quang trên đầu ngón tay của Trần Mục biến mất, hắn thu hồi tay, mỉm cười, quay người đi xa.
"Sở Sở, nếu như có thể có tương lai tốt đẹp, hi vọng ngươi cũng nhìn thấy."
Giọng nói của Trần Mục vang vọng bên tai Mạc Cửu Nhi, nàng ta nắm nắm đấm, có chút mất mát, vừa rồi nàng ta rất muốn triệt để giải thoát: "Đáng tiếc ta không phải Sở Sở, ngươi cũng không phải Trần Mục trước kia."
Nhìn thấy Trần Mục rời đi, Tần Trường Sinh và Tiêu Vô Cùng mới thở phào, hai người nhìn về phía Mạc Cửu Nhi, biết nàng ta có rất nhiều bí mật, nhưng chưa từng hỏi.
Chỗ sâu trong vùng đất Khư Tịch, thân cây Tổ Thụ có thể so với đồi núi, xung quanh ánh sáng lượn lờ, còn có thác nước từ chỗ cao đổ xuống, Trần Mục đứng gần thác nước, Vong Sơ đứng ở bên cạnh hắn, quần áo đỏ rực đang phấp phới.
Trần Mục nhìn về phía Vong Sơ, có chút hiếu kỳ: "Ngươi khi đó đi theo Thanh Vũ chinh chiến, là đang chờ nàng?"
Vong Sơ gật đầu cười khẽ: "Xem như thế đi, bởi vì Thanh Vũ là chuyển thế của nàng."
Kiếp trước, Khương Thanh Vũ từng đưa đế kiếm cho Trần Mục, những năm tháng ấy hắn tung hoành thiên hạ, không ai địch nổi, bọn họ cũng là bằng hữu quen biết thật lâu.
Kiếp trước của Khương Phục Tiên là Khương Thanh Vũ, thế nhưng Quang Minh nữ thần còn có kiếp trước nữa, đó là tồn tại càng cổ xưa, Trần Mục biết lai lịch của Vong Sơ, nàng ta là đế kiếm, là binh khí mạnh nhất do vị diện Vĩnh Hằng hoài dục ra.
"Nàng là vĩnh hằng?"
"Đúng thế."
Bây giờ Trần Mục có thể xác định, kiếp trước của Khương Thanh Vũ chính là Thần Sáng Thế của vị diện Vĩnh Hằng.
"Vậy ta là ai?" Trong thức hải của hắn vẫn còn nửa đạo Luân Hồi ấn ký chưa có thức tỉnh.
Vong Sơ nhìn hắn không nói gì: "Quên đi quá khứ là chuyện tốt, nhớ kỹ Phục Tiên là được rồi."
Ánh mắt Trần Mục trở nên dịu dàng: "Thanh Vũ kiếp trước đánh cược với ta, nàng thực hiện ước định rồi."
Hắn lấy ra nửa khối ngọc bội, ánh sáng nhạt càng ngày càng sáng, Khương Phục Tiên cách Uyên Hải càng ngày càng gần.
Trần Mục thu hồi ngọc bội, hắn ngồi xếp bằng ở bên thác nước, toàn thân tràn ngập ánh sáng, năng lượng trong thiên địa hóa thành long khí xoay vòng quanh hắn.
Vùng đất Khư Tịch, có cường giả vẫn đang tìm kiếm tạo hóa, đa số cường giả đều đang vào bước bế quan sau cùng, bọn họ đều đang làm chuẩn bị cho trận chung kết vòng thứ ba.
Vị diện có xếp hạng đằng trước càng thêm có ưu thế, bởi vì có đồng đội cung cấp tài nguyên, có thể chuyên tâm tu luyện, không cần lãng phí thời gian tìm kiếm tạo hóa.
Bên ngoài Uyên Hải cổ thành.
Cường giả các phương đều nhìn chăm chú lên cổ thụ, xếp hạng phía trên đã rất lâu không có động tĩnh, chứng minh quyết chiến cuối cùng quan trọng nhất sắp bắt đầu.
"Còn có mười tám vị cường giả, xem ra, cơ hội Trần Mục tiến vào vòng chung kết rất lớn." Minh Hồng nhìn cổ thụ, không khỏi thở phào.
Lâm Thanh Đại vừa cười vừa nói: "Trần đại ca rất lợi hại, có lẽ hắn có thể trèo lên đỉnh."
Đối với lời lẽ như thế này, cường giả của vị diện Thâm Lam đều mỉm cười, bọn họ biết bên trong có rất nhiều tồn tại kinh khủng, có thể đặt chân vào năm vị trí đầu đã rất không tệ rồi.
Đột nhiên.
Phía trên cổ thụ liên tục biến mất nhiều vị cường giả.
Tất cả chủ tể đều bị kinh động, bọn họ biết, quyết chiến sau cùng tới rồi.
Bạch Thanh Tuyết và Yên La còn sống đi ra, sắc mặt bọn họ tái nhợt, ngoái nhìn nhìn về phía tên của Lâm Nhược Khê bên trên cổ thụ, đó là hi vọng cuối cùng của bọn họ.