Kiếm quang rơi vào trên thân Dạ Vô Thường, áo bào bị dẽ dàng cắt vỡ, nhưng nhục thân của hắn ta không hề gì, bắp thịt tráng kiện thành khối, kiếm quang bị u quang trên da thịt thôn phệ.
Vẻ mặt của cường giả bên ngoài Uyên Hải cổ thành đều ngưng trọng, loại công kích cường độ kia, bọn họ cũng không dám chống đỡ trực diện, Dạ Vô Thường chẳng những chống đỡ trực diện với kiếm quang, hắn ta còn bắt lấy trường kiếm của Lâm Nhược Khê, tay trái nắm quyền đánh ra.
Ầm ầm!
Bụng Lâm Nhược Khê bị đánh trúng, ngân giáp cũng có chút vặn vẹo biến hình, toàn bộ thân thể nàng ta đang lùi lại, không thể không buông trường kiếm trong tay ra.
Răng rắc!
Dạ Vô Thường bóp nát trường kiếm trong tay, hắn ta dịch chuyển đến bên cạnh Lâm Nhược Khê, người sau chỉ có thể tay không đọ sức, quyền chưởng va nhau, lôi đài đều đang chấn động.
Nếu như ở bên ngoài vùng đất Khư Tịch, chiến đấu của bọn họ, có thể làm cho vô số ngôi sao chấn động, một cái nhấc tay liền có thể phá hủy một mảnh tinh vực.
Đánh nhau tay đôi, Dạ Vô Thường rõ ràng có ưu thế, hắn ta vung quyền đá vào cẳng chân đều có thể lưu lại vết lõm ở phía trên ngân giáp của Lâm Nhược Khê, Lâm Nhược Khê chỉ có thể phòng ngự.
Vẻ mặt cường giả của vị diện Quang Minh khẩn trương, cho dù là bọn họ cũng toát mồ hôi thay Lâm Nhược Khê.
Trên người Lâm Nhược Khê phóng ra ánh bạc chói mắt, phía sau nàng ta xuất hiện ánh sáng vũ dực, Quang Minh pháp tướng to lớn xuất hiện, giống như trăng bạc treo giữa không trung.
Dạ Vô Thường quả quyết lùi lại, lòng bàn chân hắn ta tràn ngập u sương, bàn tay đen thùi từ trong u sương bay ra, Tử Linh pháp tướng to lớn bay vọt lên trời.
Lúc Lâm Nhược Khê thi triển pháp tướng, đồng thời nàng ta lấy ra bản mệnh đạo binh, một thanh Quang Minh thánh kiếm phá thể mà ra, pháp tướng nắm Quang Minh thánh kiếm chém ra.
Dạ Vô Thường cũng lấy ra u ám xương chùy, Tử Linh pháp tướng nắm xương chùy đập đi.
Ầm ầm!
Lôi đài đều đang lắc lư.
Hai đạo pháp tướng không ngừng chém giết.
Cho dù là cường giả ở vùng đất Khư Tịch, hay là cường giả bên ngoài Uyên Hải cổ thành, đều nhìn không chớp mắt, trận chiến đấu đầu tiên đã vô cùng kịch liệt.
Thời điểm hai đạo pháp tướng giao phong, Dạ Vô Thường chủ động xuất kích, muốn sớm đánh bại Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê biết đánh nhau tay đôi không có ưu thế, nàng ta cắn nát ngón tay nhỏ nhắn, ở giữa lông mày hiện ra đường vân huyết sắc, giữa lông mày mở ra một con mắt dựng thẳng.
Trong con mắt ngân sắc dựng thẳng chảy quang huy thần bí, một đạo cột sáng ngân sắc đánh ra ngoài, Dạ Vô Thường đối mặt lao đến bị đánh trúng, hắn ta bị đánh ra ngoài rất xa.
Da thịt nửa người trên của Dạ Vô Thường bắt đầu hòa tan, sau đó khung xương đều có thể nhìn thấy, cuối cùng biến thành một bộ đầu lâu, hắn ta thành công chống đỡ được sát chiêu của Lâm Nhược Khê.
Bên ngoài Uyên Hải cổ thành, vang lên trận thanh âm hít vào một hơi khí lạnh, cho dù là loại Thiên giai chủ tể như Minh Hồng này, nếu như khi nãy đối chọi trực diện, cũng sẽ bị trọng thương.
Lâm Nhược Khê bắt đầu ho khan, đây là át chủ bài của nàng ta, nhưng mà lại không thể đánh bại Dạ Vô Thường.
Dạ Vô Thường dịch chuyển đến bên cạnh Lâm Nhược Khê lần nữa, Lâm Nhược Khê trực tiếp tháo bỏ ngân giáp xuống, cả người nàng ta vòng quanh ánh sáng màu đỏ ngòm, trực tiếp thiêu đốt năng lượng sinh mệnh.
Đùng! Đùng! Đùng!
Lâm Nhược Khê cưỡng ép tiêu hao căn nguyên sinh mệnh, Dạ Vô Thường dường như vĩnh viễn sẽ không mỏi mệt, có sức mạnh dùng không hết, cục diện dần dần sáng tỏ lên.
Cường giả của vị diện Quang Minh khẽ lắc đầu, không khỏi thở dài nói: "Nhược Khê cố hết sức rồi."
Bạch Thanh Tuyết lo lắng nói: "Tỷ tỷ mau từ bỏ đi, cứ tiếp tục đánh, thì sẽ nguy hiểm."
Lâm Nhược Khê cưỡng ép tiêu hao căn nguyên sinh mệnh, hết sức kiên trì, kết quả cuối cùng khó thoát khỏi cái chết.
Nghịch Càn Khôn khẽ lắc đầu.
Vô Tưởng nhìn chằm chằm vào Dạ Vô Thường.
Bọn họ đều đang quan sát đối thủ kế tiếp, Đế Phần Thiên nhìn chằm chằm Trần Mục, đối với hắn ta mà nói, Trần Mục là uy hiếp lớn nhất, cũng không biết khi nào hắn ra sân.
Lâm Nhược Khê không nghe được âm thanh của đám người Bạch Thanh Tuyết, cho dù cường giả của vị diện Quang Minh muốn nàng ta từ bỏ, nàng ta cũng không nghe thấy, chỉ có thể liều mạng.
Công kích của Lâm Nhược Khê không cách nào tạo thành đả kích trí mạng với Dạ Vô Thường, căn nguyên sinh mệnh của nàng ta nhanh chóng chảy mất, Trần Mục bỗng nhiên mở miệng: "Còn sống mới có ý nghĩa."
Tất cả mọi người nhìn Trần Mục.
Lâm Nhược Khê nghe thấy giọng nói của Trần Mục, suy nghĩ muốn chiến thắng vì vị diện Quang Minh bị tách ra, nàng ta quả quyết lựa chọn lui khỏi lôi đài.
"Đa tạ."
Lâm Nhược Khê chắp tay với Trần Mục, nếu như không có nhắc nhở của hắn, có thể sẽ lựa chọn tử chiến, nàng ta bị truyền tống ra khỏi vùng đất Khư Tịch.
Bạch Thanh Tuyết và Yên La thấy tỷ tỷ còn sống đi ra đã rất vui vẻ, bọn họ biết, Lâm Nhược Khê đã cố hết sức rồi, đó là đối thủ nàng ta không cách nào chiến thắng được.
Dạ Vô Thường giành được thắng lợi, ngay sau đó ánh sáng rơi vào trên thân Trần Mục, cường giả trên đạo đài ở vùng đất Khư Tịch đều lộ ra nụ cười, cường giả bên ngoài Uyên Hải cổ thành cũng đều chờ mong xem Trần Mục rốt cuộc mạnh tới cỡ nào.
Lôi đài là người thắng thủ lôi, Dạ Vô Thường đánh bại Lâm Nhược Khê, kế tiếp còn phải nghênh chiến với Trần Mục, cho nên lên lôi đài trước sẽ rất chịu thiệt thòi.
Trận thứ hai.
Trần Mục đối chiến với Dạ Vô Thường.
Vùng đất Khư Tịch, cường giả trên đạo đài mang trên mặt ý cười, có thể ra sân sau, thì bọn họ sẽ có thời gian quan sát đối thủ, tìm kiếm sơ hở.
Bên ngoài Uyên Hải cổ thành, cường giả của vị diện các phương đều đang nhìn chăm chú cảnh tượng trong bức tranh.
Lâm Nhược Khê nhìn chằm chằm Dạ Vô Thường, bọn họ vừa giao thủ qua, tự nhiên rõ ràng đối với thực lực của hắn ta: "Cỗ thân thể kia chính là át chủ bài mạnh nhất của hắn ta."
Thiên giai chủ tể của vị diện Quang Minh trầm giọng nói: "Đó là nhục thân của Thiên giai chủ tể đỉnh phong, trải qua không ngừng thối luyện, đã không thể phá vỡ."