Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 869 - Chương 869: Quân Lâm Ám Ảnh (2)

Chương 869: Quân Lâm Ám Ảnh (2)

Cùng với tiếng vang lanh lảnh, quan tài đen vỡ tan, sinh linh cổ lão tóc đen rối tung sống lại, đó là lão giả tóc trắng rối tung, dáng người gầy yếu, hai con mắt rậm rạp mang theo u quang thu hút hồn người.

Đùng!

Đế kiếm bị ông ta phất tay đánh bay.

Lão giả tóc trắng lạnh giọng nói: "Không ngờ rằng, trên người các ngươi lại có Sáng Thế thần lực cường đại như thế, chỉ cần thôn phệ các ngươi, có lẽ ta có thể hóa thân chung cực."

"Si tâm vọng tưởng."

Trần Mục đưa tay, đế kiếm quay về trong tay, Khương Phục Tiên giang hai cánh tay, vũ dực thánh khiết mang theo ánh bạc hoành không xuất thế, bao phủ toàn bộ tổ địa.

Lão giả tóc trắng cười to ha ha: "Nơi này là địa bàn của ta, các ngươi đều phải chết."

Khương Phục Tiên cười nhạt một tiếng, thanh u nói: "Nơi này là lĩnh vực của ta, Vĩnh Hằng Tịnh Thổ."

Lão giả tóc trắng đột nhiên phát hiện, mình đã không còn ở tổ địa, ông ta vẫn cười ha ha như cũ: "Ta đã thôn phệ tất cả tài nguyên của vị diện Ám Ảnh, cho dù không ở tổ địa, các ngươi có thể làm khó dễ được ta?"

Trần Mục không nói nhảm, tay hắn nắm đế kiếm hướng thẳng về phía lão giả tóc trắng, Vĩnh Hằng thánh huy ngưng tụ ra chiến giáp cho hắn, lĩnh vực của Khương Phục Tiên đang giúp đỡ hắn.

Lão giả tóc trắng muốn ngưng tụ vũ khí, nhưng sức mạnh của ông ta bị Vĩnh Hằng thánh huy hạn chế, đối mặt với Trần Mục giết tới gần, chỉ có thể tay không tiếp lấy đế kiếm.

Đế kiếm mang theo ánh sáng, dễ dàng chặt đứt bàn tay của lão giả tóc trắng, Trần Mục xuất kiếm rất nhanh, thân thể của lão giả tóc trắng rất nhanh trải đầy vết rách.

"Vĩnh Hằng thần khí."

"Các ngươi cũng đừng hòng sống tốt."

Lão giả tóc trắng trợn tròn hai mắt, giữa hàng mày của ông ta xuất hiện đường vân hắc ám, sau đó u quang trải rộng.

Trần Mục và Khương Phục Tiên phát giác được nguy hiểm, bọn họ không cách nào ngăn cản được lão giả tóc trắng tự bạo.

"Nương tử, cẩn thận."

Trần Mục lùi lại đến bên cạnh Khương Phục Tiên, bọn họ xây dựng ra tấm chắn, theo u quang nở rộ, Vĩnh Hằng Tịnh Thổ trong nháy mắt sụp đổ, tấm chắn lập tức bị phá nát.

Năng lượng đáng sợ đánh tới.

Trần Mục sử dụng quay lại thời gian, mặc dù không có cách nào để luồng sức mạnh mạnh mẽ này quay lại, nhưng mà có thể tạm dừng thời gian, Khương Phục Tiên nắm giữ năng lực bước nhảy không gian, nàng ta mở ra thông đạo không gian trước khi vụ nổ đến.

Ầm ầm!

Tiếng nổ mạnh kinh khủng vang lên.

Trần Mục và Khương Phục Tiên xuất hiện ở bên ngoài vị diện Ám Ảnh, bọn họ nhìn vị diện Ám Ảnh sụp đổ, có trong có ngoài, bên trong vạn vật đều hóa thành bột mịn.

Kết cục sau cùng của vị diện Ám Ảnh thảm liệt hơn rất nhiều vị diện phế tích khác, Trần Mục nhìn về phía chỗ sâu trong phế tích, nơi đó còn có u quang chưa từng tiêu tán.

Trần Mục và Khương Phục Tiên đi vào vùng đất bắt nguồn của u quang, bọn họ phát hiện một tảng đá đen kịt, giống như đá cuội, không lớn, bay lơ lửng.

Khương Phục Tiên nói khẽ: "Vị diện Ám Ảnh đã hoàn toàn sụp đổ, viên hắc thạch này lại hoàn hảo không chút tổn hại, bên trong có vẻ như có năng lượng rất mạnh."

Trần Mục sử dụng Luân Hồi Nhãn quan sát hắc thạch, phát hiện trước kia nó là thuần trắng như ngọc, là sau khi lão giả tóc trắng đạt được mới biến thành bộ dáng như bây giờ.

"Hắc thạch đến từ Bỉ Ngạn!"

Trần Mục nhìn thấy lai lịch của hắc thạch, hắc thạch đến từ Bỉ Ngạn, trợ giúp lão giả tóc trắng mở ra vị diện Ám Ảnh, bên trong thậm chí ẩn chứa năng lượng cường đại.

Đuôi mày Khương Phục Tiên chau lên, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Nó mới là Thần Sáng Thế chân chính của vị diện Ám Ảnh, lão giả tóc trắng khi nãy là ngụy trang."

Trần Mục cau mày, hắn phát giác được nguy hiểm, hắc thạch bỗng nhiên phóng về phía Khương Phục Tiên.

Bộp!

Trần Mục bắt lấy hắc thạch.

"Phu quân."

"Mau buông tay!"

Khương Phục Tiên phóng thích ánh bạc, ánh bạc thánh khiết rơi vào trên thân Trần Mục, Trần Mục sít sao nắm chặt nắm đấm, da thịt còn tản ra bất diệt quang huy, nhưng cánh tay dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được biến thành màu đen, sức mạnh Ám Ảnh đang ăn mòn hắn.

"Nương tử, ta có Tổ Thần khí vận giúp đỡ, nó không thể thôn phệ ta." Trên mặt Trần Mục nở nụ cười, mặc dù hắn rất đau khổ, nhưng vẫn mỉm cười.

Khương Phục Tiên thôi động cổ thuyền, nơi này rất nguy hiểm, nàng ta mang Trần Mục rời xa nơi đây.

Bọn họ đi tới phế tích vị diện bên trong Khổ Hải, trên ngôi sao tĩnh mịch, bầu trời hiện ra cực quang.

Trần Mục ngồi xếp bằng ở đỉnh núi.

Thân thể của hắn một nửa là hắc ám, một nửa là ánh sáng, Khương Phục Tiên ngồi xếp bằng ở đối diện Trần Mục, nàng ta không ngừng phóng thích ánh bạc thánh khiết, trợ giúp Trần Mục vượt qua cửa ải khó.

Chỉ chớp mắt.

Năm trăm năm đi qua.

Trần Mục hoàn toàn hấp thu sức mạnh Ám Ảnh, khí tức của hắn trở nên thần bí, mở mắt ra, Khổ Hải vốn dĩ mông lung, trong mắt hắn trở nên rõ ràng.

Thân thể Khương Phục Tiên trở nên rất suy yếu, Trần Mục vội vàng ôm lấy nàng ta: "Nương tử, vất vả rồi."

Trần Mục khẽ hôn lên trán Khương Phục Tiên.

Khóe miệng Khương Phục Tiên mang theo ý cười, nàng ta nằm ở trong lòng Trần Mục, nói khẽ: "Không vất vả, chỉ cần chàng không sao là được."

Trần Mục khẽ vuốt phía sau lưng Khương Phục Tiên, có ánh sáng rơi ở trên người nàng ta: "Nương tử, đợi nàng khôi phục trạng thái, chúng ta liền đi Uyên Hải."

"Ừm."

"Ta ngủ một lát."

Khương Phục Tiên ngủ say trong lòng Trần Mục.

Trần Mục nhìn dung nhan ngọt ngào của Khương Phục Tiên, khóe miệng hơi hơi giương lên, phu thê đồng tâm, quả nhiên rất dễ dàng, một mình ở Khổ Hải có thể rất phiền phức.

Khương Phục Tiên ngủ đến tự tỉnh, nàng ta mở mắt ra, sau đó duỗi eo mỏi: "Phu quân, tại sao ta cảm thấy sức mạnh còn mạnh hơn trước kia?"

Trần Mục không có che giấu, khẽ cười nói: "Luyện hóa hắc thạch có công lao của nàng, ta đem một nửa sức mạnh trong đó đều chuyển dời đến trên người nàng."

Khương Phục Tiên vốn muốn nói Trần Mục hai câu, nhưng ngẫm nghĩ, chỉ là lắc đầu, bất đắc dĩ than nhẹ, Trần Mục thấy thế không khỏi cười ra tiếng.

"Nương tử."

"Chúng ta lên đường đi."

"Được, tiến về Uyên Hải."

Bình Luận (0)
Comment