Trần Mục và Khương Phục Tiên thông qua truyền tống cổ trận đến chỗ này, đây là lối ra của truyền tống trận, muốn tới Bất Dạ Thiên, còn phải đi tiếp một cái truyền tống trận nữa.
"Nương tử, năng lượng thiên địa ở nơi này rất nồng đậm, nhưng lại bị gió tuyết bao phủ."
Trần Mục đưa tay chạm vào hoa tuyết lấp lánh.
Nếu không phải tới Sương Nguyệt Thiên, bằng không sẽ rất dễ cho rằng nơi này đã điêu linh.
Khương Phục Tiên thân mang váy tuyết chạm đất, tuyết bay đầy trời nhảy múa bên người nàng ta: "Phu quân, hình như bọn họ ẩn giấu cái gì đó."
Sương Nguyệt Thiên bị gió tuyết bao phủ, từ bên ngoài đều rất khó phát hiện sinh cơ nồng đậm bên trong.
Có hàn ý bất ngờ xuất hiện.
Trần Mục nhìn kiếm quang phá không mà đến, chớp mắt liền vung lên, đầu ngón tay có kiếm quang vọt ra.
Ầm ầm!
Hai đạo kiếm quang đồng thời bị chôn vùi.
Dãy núi xung quanh lần lượt bị tuyết lở.
Trên mặt Khương Phục Tiên nở nụ cười, nói khẽ: "Phu thê chúng ta đi ngang qua nơi đây, không hề có ác ý."
Hư không vặn vẹo, sương trắng tràn ngập.
Trần Mục có thể nhìn xuyên hư ảo, bên trong sương mù, bạch y tiên tử đạp không mà đi, dáng người nàng ta cao gầy, tay cầm trường kiếm được chế tạo từ huyền băng, vẻ mặt lạnh lùng, uy áp không kém gì Hỏa Vân Thiên Tôn.
Bạch y tiên tử lạnh lùng nói: "Ta là cung chủ của Sương Nguyệt cung, Lạc Băng Hoàng, nơi này không chào đón các ngươi, từ đâu tới đây, đi về chỗ đó."
Trần Mục nở nụ cười trên mặt, sau đó chắp tay tỏ ý, nói khẽ: "Lạc tiên tử, chúng ta muốn đi tới Bất Dạ Thiên, có thể mượn đường ở đây hay không?"
Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Lạc Băng Hoàng híp lại, lạnh giọng nói: "Các ngươi mau chóng rời khỏi nơi này, Bất Dạ Thiên, không phải là nơi các ngươi có thể đi."
Khương Phục Tiên cười hỏi: "Tiên tử, xin hỏi vì sao không thể đi Bất Dạ Thiên?"
Lạc Băng Hoàng cau mày: "Các ngươi tới Bất Dạ Thiên sẽ chết, sẽ còn hại chết bọn ta."
Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau, bọn họ đang dùng ánh mắt giao lưu, xem ra Bất Dạ Thiên rất khủng bố, ngay cả cường giả của Sương Nguyệt Thiên đều kiêng kị.
Trên mặt Khương Phục Tiên mang theo nụ cười, nói khẽ: "Lạc tiên tử, hai phu thê chúng ta đang thu thập bản đồ chư thiên, không biết Sương Nguyệt Thiên có không?"
"Bọn ta không có dã tâm, tự nhiên không có hứng thú với chuyện của chư thiên." Lạc Băng Hoàng lạnh lùng nói, từ đầu đến cuối nàng ta đều đề phòng Trần Mục và Khương Phục Tiên.
Trần Mục cùng Khương Phục Tiên có chút thất vọng, nếu như muốn tiến về Bỉ Ngạn, chỉ có tọa độ còn không đủ, còn phải có bản đồ, tọa độ đối ứng mới có tác dụng.
"Lạc tiên tử, Sương Nguyệt Thiên có thông đạo dẫn tới các đại thế giới khác hay không?" Trần Mục dò hỏi.
Lạc Băng Hoàng khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Trước kia Sương Nguyệt Thiên có quan hệ tốt với Bất Dạ Thiên, những đại thế giới khác lần lượt cắt đứt liên hệ với bọn ta."
"Nói cách khác truyền tống cổ trận đi tới Bất Dạ Thiên còn có thể sử dụng?" Trần Mục thử dò xét nói.
Lạc Băng Hoàng lạnh giọng nói: "Bản cung chủ cảnh cáo các ngươi lần nữa, đừng mơ tưởng tiến về Bất Dạ Thiên."
Trần Mục nhìn về phía Khương Phục Tiên: "Nương tử, làm sao đây, dù sao cũng là địa bàn của nàng ta."
Khương Phục Tiên ngẫm nghĩ, lần nữa nhìn về phía Lạc Băng Hoàng: "Lạc tiên tử, sau khi chúng ta đi tới Bất Dạ Thiên, ngươi có thể phá hủy truyền tống cổ trận ở nơi đây."
"Bọn họ biết Sương Nguyệt Thiên vẫn tồn tại, nhất định sẽ nghĩ cách tới chỗ này."
"Chúng ta sẽ không để lộ nơi này."
Ánh mắt Lạc Băng Hoàng lạnh xuống: "Nói không chừng các ngươi chính là do Bất Dạ Thiên phái tới."
Trần Mục vừa mới chuẩn bị giải thích, sau lưng Lạc Băng Hoàng lần lượt xuất hiện đại lượng cường giả, bọn họ mặc bạch bào giống nhau, toàn thân tản ra tần sóng mạnh mẽ.
"Bày trận!"
Giọng nói của Lạc Băng Hoàng lạnh lùng.
Trong hư không đi ra lượng lớn cường giả, bọn họ vây quanh Trần Mục và Khương Phục Tiên, uy áp đan xen lẫn nhau khiến cho thiên địa chấn động, gió tuyết đang thét gào.
Khương Phục Tiên nhìn về phía Trần Mục, dùng thần niệm truyền âm nói: "Phu quân, làm sao bây giờ?"
Trần Mục còn muốn giải thích với Lạc Băng Hoàng, hắn lấy ra Viêm Văn lệnh: "Đây là Đại Phần Thiên, Hỏa Vân Thiên Tôn tặng cho chúng ta, mong rằng tiên tử giúp tạo thuận lợi."
Vẻ mặt Lạc Băng Hoàng cao ngạo, lạnh lùng nói: "Người nào đến cũng đều vô dụng, mời trở về đi."
Trần Mục bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ giọng thở dài, "Nếu đã như vậy, thì chỉ có thể đắc tội."
Lạc Băng Hoàng tay cầm băng kiếm, cường giả của Sương Nguyệt cung đồng thời kết ấn, giữa đất trời nở rộ tuyết quang, lạnh lùng thấu xương, gió tuyết đan xen giống như lồng giam.
Khương Phục Tiên đi thẳng về phía trước, lòng bàn chân xuất hiện Băng Liên, gió tuyết giữa đất trời đột nhiên đứng im.
Trong chốc lát.
Sương Nguyệt Thiên trở nên yên tĩnh.
Khương Phục Tiên sử dụng Vĩnh Hằng Băng Vực, lĩnh vực của nàng ta đóng băng thời gian và không gian, Lạc Băng Hoàng chau mày, cho dù thân là cường giả Thiên Tôn, cũng không cách nào tránh thoát được.
Sắc mặt của cường giả Sương Nguyệt Thiên ở chung quanh đều tái nhợt, trong mắt mang theo kiêng kị, ở trong lĩnh vực của Khương Phục Tiên, thân thể của bọn họ mất đi khống chế.
Trần Mục nhìn về nơi xa, hắn có thể phát giác được có sinh linh mạnh mẽ đang thức tỉnh, rất nhanh, hư không vặn vẹo, đại đạo lay động, thân ảnh mơ hồ bước ra khỏi hư không.
Bà lão tóc trắng đi vào Vĩnh Hằng Băng Vực, Trần Mục và Khương Phục Tiên cũng có thể cảm giác được sự cường đại của bà ta.
"Hai vị, tiểu bối không hiểu chuyện, đã đắc tội, xin thứ lỗi." Bà lão hơi hơi khom người.
Khương Phục Tiên thu hồi Vĩnh Hằng Băng Vực, gió tuyết tiếp tục gào rú, thời gian giữa đất trời khôi phục lại bình thường.
"Lão tổ."
Lạc Băng Hoàng cung kính nói.
Trần Mục chắp tay hành lễ, mỉm cười nói: "Tiền bối, chúng ta muốn đi tới Bất Dạ Thiên, mong rằng tạo thuận lợi, chúng ta sẽ không để lộ vị trí của Sương Nguyệt Thiên."
Bà lão tóc trắng trầm giọng nói: "Các ngươi có thể đi Bất Dạ Thiên, nhưng trong đó vô cùng nguy hiểm, Huyết tộc nơi đó thích săn giết cường giả chư thiên."
"Đa tạ tiền bối nhắc nhở, chúng ta có lý do không đi không được." Khương Phục Tiên nói khẽ.
Bà lão tóc trắng trầm giọng nói: "Băng Hoàng, mở truyền tống cổ trận ra, đưa bọn họ đến Bất Dạ Thiên."