Vị Hôn Thê Trà Xanh Của Thái Tử

Chương 18

Ngoại truyện

Lần đầu tiên ta gặp Tử Cầm, khi đó ta chỉ mới bảy tuổi.

Hôm ấy, Vân di vào cung để nói chuyện với mẫu hậu, ta cũng vào bái kiến mẫu hậu.

Vừa bước vào cửa, ta liền nhìn thấy cô bé đáng yêu như ngọc ngà, đôi mắt to và hàng mi dài, lấp lánh còn đẹp hơn cả những viên bảo thạch trong cung của mẫu hậu.

Sau đó nghe mẫu hậu nói, nàng là con gái của Vân di, tên là Tử Cầm, nhỏ hơn ta hai tuổi.

Ta sai nhà bếp làm rất nhiều điểm tâm, nhìn nàng ăn đến nhem nhuốc khắp mặt mà còn non nớt cảm ơn “Thái tử ca ca” ta vui mừng khôn xiết.

Sau đó, ta cứ mong mỏi được gặp nàng, vô thức muốn đối xử tốt với nàng, muốn nghe nàng gọi ta là thái tử ca ca bằng giọng nói ngọt ngào mềm mại.

Ta thậm chí đã nghĩ rằng đợi nàng trưởng thành, ta sẽ cầu xin phụ hoàng ban hôn cho chúng ta.

Nhưng rồi nàng lại thích Tề vương, không phải ai khác, mà là người huynh đệ cùng cha khác mẹ với ta.

Ta không biết mình thua hắn ở điểm nào, ta đi hỏi Tử Cầm, nàng ngạc nhiên, nói rằng nàng chưa bao giờ có ý đó với ta, nàng luôn coi ta như một người ca ca tốt nhất.

Ca ca?

Người ta yêu thương nhất lại bảo ta rằng nàng coi ta là ca ca!

Đây quả là trò cười lớn nhất thiên hạ!

Nhưng nhìn vào đôi mắt trong sáng của nàng, ta làm sao nhẫn tâm ép buộc nàng chứ?

Ta chỉ có thể làm những điều khiến nàng vui lòng, đối xử tốt với nàng.

Nhưng mọi chuyện không diễn ra như ta tưởng, tất cả thay đổi bắt đầu từ ngày phụ thân nàng đưa về một nữ nhân nọ.

Ta đã gặp nàng ta vài lần, hình như tên là An gì đó, trông yếu đuối, đáng thương một cách giả tạo, toát ra vẻ ti tiện, làm sao có thể sánh với Tử Cầm?

Nhưng chính người nữ nhân vô dụng ấy lại được phụ thân và Vân di ưu ái, ngay cả Tề vương cũng thích nàng ta.

Ta thậm chí còn thấy bọn họ mù quáng đến mức nào, một nữ nhân giả tạo như vậy, sao họ lại có thể thích nàng ta?

Nàng ta làm sao có thể so sánh với Tử Cầm của ta?

Những mưu mô nhỏ nhen của nàng ta, ta đều nhìn rõ ràng, nhưng Tề vương và Vân di lại không nhận ra, vì thế mà Tử Cầm chịu không ít ấm ức.

Nhưng Tử Cầm, nàng là một người rất kiêu hãnh, sao nàng có thể hạ mình để chơi trò đấu trí với một kẻ không đáng mặt chứ?

Nàng không muốn, cũng chẳng cần.

Ta nhìn nàng cãi vã với Tề vương, nhìn nàng thất vọng với cha mẹ, ta đau lòng, nhưng lại không có tư cách để can thiệp.

Sau đó, người nữ tử đó gả cho Tề vương, Tử Cầm của ta dường như càng thêm ít nói, nàng tự nhốt mình trong viện, không muốn ra ngoài, cũng không muốn giao thiệp với ai.

Nhìn thấy nàng như vậy, tim ta đau đớn như muốn c.h.ế.t đi.

Khi phủ Thừa tướng xảy ra chuyện, ta đang ở Dự Châu lo liệu việc lũ lụt, nghe tin, ta đã thúc ngựa đến c.h.ế.t ba con ngựa để về cung.

Tiếc thay ta vẫn về trễ, phủ Thừa tướng bị tịch thu, Thừa tướng bị giam vào đại lao, Vân di tự thiêu, còn nàng thì trốn thoát, sinh tử chưa rõ.

Ta quỳ trước ngự thư phòng ba ngày ba đêm, cầu xin phụ hoàng điều tra rõ ràng, phủ Thừa tướng tuyệt đối không có chuyện thông địch phản quốc.

Nhiều ngày không nghỉ ngơi, kiệt sức đến mức ta ngất xỉu trước ngự thư phòng.

Khi tỉnh dậy, mẫu hậu với đôi mắt đầy lệ bảo ta, Tề vương đã tìm thấy nàng, nhưng Tử Cầm nhất quyết không chịu bị bắt, đã nhảy xuống vách núi.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Trước mắt ta tối sầm lại, nước mắt không kiềm chế được mà tuôn trào.

Người ta nói nam nhi có nước mắt không dễ rơi, chỉ vì chưa đến lúc đau lòng.

Tử Cầm của ta, nữ tử mà ta yêu sâu đậm cả đời này, đã rời khỏi thế gian như vậy.

Ta không thể chấp nhận, ta thậm chí đã dẫn người đến đáy vực tìm kiếm không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng cũng chẳng tìm thấy t.h.i t.h.ể của nàng.

Hận ý tràn ngập trong lòng, ta không còn mềm lòng với Tề vương nữa, ta đã đưa lên hết thảy chứng cứ hắn nhận hối lộ, liên kết quan viên, nuôi dưỡng tư binh.

Phụ hoàng tức giận tước bỏ tước vị của hắn, giáng xuống làm thường dân, chỉ để lại một mạng sống thoi thóp.

Về phần người nữ tử kia, ta sai người mang hình cụ đến cho nàng ta, lưu đày đi lính.

Còn vụ thông địch phản quốc của phủ Thừa tướng, ta cũng đã điều tra rõ, phụ hoàng để biểu thị sự hối lỗi, thậm chí còn truy phong Thừa tướng là Trung Nghĩa Vương.

Ta đã làm tất cả những điều nên làm, nhưng trong lòng vẫn trống rỗng.

Ta biết, dù ta có làm bao nhiêu đi nữa, người nữ tử mà ta yêu thương, mãi mãi mãi mãi sẽ không bao giờ quay trở lại.

( Hết)

Bình Luận (0)
Comment