Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát

Chương 154

[Trên lầu đừng nghĩ là chuyện hù dọa, đây là thật đấy. Ông ngoại tôi và ông hàng xóm vốn là bạn rất thân, lúc còn sống họ hay đùa rằng sau này đến thời điểm , hai người sẽ cùng nhau đi. Sau đó , ông hàng xóm gặp sự cố ngoài ý muốn đi rồi , hai ngày sau ông ngoại tôi cũng ra đi . ]

[Trời ơi, càng nghĩ càng thấy ớn lạnh .]

Nhìn thấy làn đạn , Đàm Vĩ Kiệt càng nghĩ càng thấy có khả năng, cậu ta uất ức nói:"Người anh em kia của tôi lúc c.h.ế.t mới tám tuổi.

"Nhà chúng tôi gần hồ chứa nước, mọi người từ nhỏ đã biết bơi, cho nên việc bơi lội ở nơi đó là chuyện thường ngày . Cho đến một ngày nọ , khi đang bơi , chân cậu ta đột nhiên bị chuột rút, còn bị thứ gì đó quấn lấy, vùng vẫy không thoát ra được ."

"Tôi và một người anh em khác thấy cậu ta khác thường thì cũng không do dự lao xuống bơi ra chỗ cậu ta mắc kẹt . Lúc đó , phát hiện chân cậu ta bị cuốn lấy , cả hai chúng tôi đều lặn xuống cố gắng tìm cách gỡ thứ kia ra . Nhưng không biết đó là thứ gì , chúng tôi tìm đủ mọi cách đều không thể nào gỡ ra được . Sau đó , hai chúng tôi vì tuổi còn nhỏ , lại ở trong nước quá lâu và tiêu hao quá nhiều sức lực vào việc giải cứu cậu ta cho nên dần dần trở nên đuối , tôi còn tưởng mình c.h.ế.t chắc rồi."

"Kết quả cậu ta đột nhiên nói ' bỏ đi ', nói xong liền trợn trắng mắt, đẩy chúng tôi ra, rồi chìm xuống."

"Đợi chúng tôi ngoi lên thở, rồi lặn xuống lần nữa , thì người đã không còn nữa."

Đàm Vĩ Kiệt nói những lời này với giọng nghẹn ngào, khi ấy, cậu ta còn nhỏ , bạn bè thân thiết cũng không có mấy người , lại phải nhìn một người bạn ch.ế.t đi . 

[Hãy trân trọng mạng sống, tránh xa hồ chứa nước, ao hồ]

[Đúng vậy, c.h.ế.t đuối đều là người biết bơi]

[Đặc biệt là bây giờ đang mùa hè, mọi người cần hạn chế xuống sông tắm, kể cả biết bơi cũng không thể coi thường .]

[Cảm động quá, lúc đó anh bạn này cũng chưa lớn, chứng kiến một người bạn lúc nãy vẫn còn sống sờ sờ trước mặt ch.ế.t đi , nỗ lực giải cứu đều thất bại , chắc chắn sẽ bị ám ảnh tâm lý]

"Đúng vậy, từ đó về sau, tôi không dám bơi nữa."

Đàm Vĩ Kiệt cười khổ, "Ba mẹ tôi sợ tôi bị ám ảnh tâm lý, sau đó đã chuyển trường cho tôi.

"Nhưng tôi vẫn đi tảo mộ cho cậu ta hàng năm. Cậu ta mất không lâu sau, ba mẹ cậu ta ly hôn, mỗi người lập gia đình riêng, mấy năm đầu còn đi tảo mộ, sau đó không ai đi nữa."

 

 
Bình Luận (0)
Comment