Vì Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn Tôi Trở Thành Cố Vấn Cho Cục Cảnh Sát

Chương 156

"Sao có thể như vậy được, chuyện này…"

Đàm Vĩ Kiệt không thể tin nổi.

Nga

Ngay sau đó, một cuộc điện thoại gọi đến, là của một người anh em khác của cậu ta.

Cậu ta nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của người anh em : "Kiệt à, cậu không sao chứ? Phương Hâm bị bắt rồi, má ơi, hình như là liên quan đến đường dây buôn người ra nước ngoài ."

"May mà cậu chia tay với cô ta rồi, nếu không thì cậu tiêu đời rồi! Đúng rồi, cô ta ..." người anh em kia có chút ngập ngừng , dừng lại một chút mới nói : " cô ta nói nhìn thấy một cậu bé cả người toàn là nước dọa cô ta một trận , không cho cô ta đến gần cậu , nên cô ta mới chia tay."

"Tôi nghe cô ta miêu tả , lại nghĩ , càng nghĩ càng thấy giống Hàn Văn, không phải gần đây cậu mới cùng bác gái về quê sao , cậu có đi tảo mộ cậu ta chứ ? Có phải Hàn Văn đang bảo vệ cậu không !"

"Thằng nhóc này, sao lâu vậy rồi mà vẫn chưa đầu thai, là còn luyến tiếc chúng ta đúng không ? Nhưng cũng may là cậu ấy chưa đầu thai, nếu không bây giờ đổi thành hai người các cậu bảo vệ tôi rồi."

Người anh em kia trêu chọc một chút cho không khí bớt căng thẳng , sợ bạn mình vì tin tức của bạn gái cũ mà nghĩ ngợi .

Nhưng Đàm Vĩ Kiệt nghe những lời này, đã sớm nước mắt dàn dụa , khóc không thành tiếng.

Đàm Vĩ Kiệt nghẹn ngào kể lại mọi chuyện gần đây và những chuyện Kỷ Dao Quang mới vừa nói cho người anh em kia , cậu ta im lặng một hồi, cuối cùng chỉ nói: "Bây giờ tôi đến tìm cậu."

Cuộc gọi kết thúc, Đàm Vĩ Kiệt nhìn về phía Kỷ Dao Quang, "Đại sư, người anh em kia của tôi, Hàn Văn, còn ở bên cạnh tôi không? Tôi có thể gặp cậu ấy không?"

"Còn, nhưng cậu không sợ sao?"

 

Kỷ Dao Quang hỏi.

Nhìn Đàm Vĩ Kiệt lúc nãy như vậy, chắc là rất sợ mới đúng.

"Sợ chứ, ai mà chẳng sợ ma." Đàm Vĩ Kiệt run rẩy, "Nhưng cũng đã mười mấy năm rồi, tôi cũng rất nhớ cậu ấy, hơn nữa như những gì đã nói , cậu ấy đã cứu mạng tôi , tôi cũng không thể ân nhân của mình ở ngay bên cạnh mà không gặp được ."

"Được."

Kỷ Dao Quang đồng ý.

Cô vung tay, mọi người trong phòng livestream liền thấy bên cạnh Đàm Vĩ Kiệt xuất hiện thêm một cậu bé.

Cậu bé ướt sũng từ đầu đến chân.

"Hàn Văn! Thật sự là cậu."

Đàm Vĩ Kiệt xúc động nhìn Hàn Văn, bỗng chốc như trở về mười bảy năm trước.

"Xin lỗi, lúc đó tôi không cứu được cậu."

Đàm Vĩ Kiệt rưng rưng nước mắt, đây là chuyện khiến cậu ta áy náy nhất trong cuộc đời.

Bình Luận (0)
Comment